Trong căn phòng u tối lóe lên một ánh nến sắp sửa lụi tắt. Trên giường là một mảnh cảnh xuân, thân hình nam nhân đi về phía cửa có chút lắc lư. Ngón tay trong nháy mắt liền chạm đến khung cửa, lòng bàn tay đột nhiên nắm chặt, chậm chậm do dự quay đầu.
Lại là một mảnh yên tĩnh trầm lặng kéo dài, nam nhân không còn mangdáng vẻ kiềm chế như trước kia, mà vòng lại quay về bên giường, nói: “Dung Thanh nên giúp công chúa thế nào?”
Lý Tĩnh Gia mở đôi mắt say rượu mờ mịt, gần như không tin rằng nam nhân này sẽ quay lại. Đôi mắt phượng kia chớp hai ba cái mới thấy được rõ ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng vốn dĩ muốn từng bước từng bước mà làm. Nhưng tình hình này, thật sự không nằm trong dự kiến của nàng.
Dung Thanh sao có thể quay lại chứ?
Chuyện đã đến nước này…
Vậy tên đã lên dây, không thể không bắn
Nàng ngoắc lấy bàn tay to của Dung Thanh, đặt lên bầu ngực trắng nõn mềm mại của mình. Cơ thể Dung Thanh có chút run rẩy, nhưng cũng không rời đi.
“Dung Thanh đại sư thay Tĩnh Gia nhào nắn nó đi”.
Lý Tĩnh Gia đẩy nam nhân một cái, phân nửa người đối phương nằm trên người nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng vốn nghĩ rằng mình được được nước làm tới sẽ khiến Dung Thanh chùn bước, nhưng ai ngờ đôi bàn tay có chút thô ráp của nam nhân lại không thành thục vân vê đầu vú của nàng.
Càng không thạo, càng có một khoái cảm khác lạ. Lý Tĩnh Gia không chịu được mà phát ra âm thanh rên rỉ: “Ưm… nhẹ chút”.
Động tác của Dung Thanh quả nhiên nhẹ nhàng lại không ít. Lý Tĩnh Gia yên ổn nằm trên chiếc ghế dài, không nhanh khô nhũ tiêm một cái…”.
Đôi bàn tay to ngoan ngoãn làm theo những động tác nàng muốn, làm cho Lý Tĩnh Gia thần trí nhộn nhạo, cả người run rẩy.
Da thịt nàng dần dần nóng lên, cuối cùng lộ ra một chút màu hồng mê người. Chiếc áo cà sa đen tuyền cũng đã kéo xuống dưới mấy tấc. Khắp căn phòng phun ra cảnh xuân, bầu không khí mờ ám.
Nữ nhân ưỡn thắt lưng lên, phát ra vài tiếng rên rỉ vụn vặt, giống như một cái móc nhỏ cào cấu lấy tâm trạng của Dung Thanh.
Y đột nhiên không rõ chính mình đang làm cái gì, chỉ cảm nhận thấy xúc cảm mềm mại trắng nõn dưới tay.
“Dung Thanh đại sư, giúp Tĩnh Gia ngậm một chút…”
Lý Tĩnh Gia càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ưỡn bộ ngực đẫy đà lên, bộ dạng giống hệt dục cầu bất mãn.
Não của Dung Thanh “ầm” một tiếng, có thứ gì đó hoàn toàn sụp đổ. Y vốn nên từ chối lại bị mùi hương trên cơ thể nữ nhân quyến rũ. Thần trí không ngừng đấu nhanh nhưng cơ thể lại sừng sững bất động.
“Nhanh lên mà…” Nữ nhân lại bắt đầu thúc giục, nàng ưỡn người lên rồi lắc thân hình, bầu ngực cũng theo đó mà đong đưa.
Mỗi dây thần kinh của nam nhân ngay lập tức nổ tung, rõ ràng biết đây là thuốc độc, nhưng vẫn cứ không chống cự được mùi vị của nó. Rõ ràng biết là sai…
Tâm trạng trước giờ không dao động đột nhiên phát cáu, như trút ra căm phẫn. Dung Thanh không khống chế được mà cắn lên phần ngực thịt rung lắc kia. Cả miệng thơm ngọt, khiến con người ta nghiện….
“A…”
Lý Tĩnh Gia quyến rũ kêu lên một tiếng, cảm giác tê dại từ bầu ngực lan ra toàn thân. Nàng lại bắt đầu ưỡn lưng, khiến cho nam nhân ăn càng sâu thêm.
Dung Thanh bắt đầu hút mút gặm nhấm ở phần ngực thịt, động tác không hề thuần thục, hàm răng mỗi lần động vào đầu vú, nữ nhân lập tức cong người run rẩy. Mật huyệt không khống chế được mà tiết ra một sợi dịch thể dâm đãng, cứ thế dính lên phần áo cà sa phủ giữa hai chân.
Lưỡi bắt đầu đảo quanh trên quầng vú, từng cơn từng cơn ngứa ngáy di chuyển bốn phía. Ngón tay Lý Tĩnh Gia luồn vào mái tóc đen của nam nhân, còn không ngừng dùng lực mà ấn, khiếm Dung Thanh càng dùng thêm sức.
Dường như thiên tính nam nhân như vậy, không quá hai ba lần, Dung Thanh liền tìm được mấu chốt trong đó. Đầu lưỡi ấm nóng đi loạn xung quanh, không ngừng liếp láp đầu vú.
Đầu vú mềm mại xinh xắn, dường như khiến người ta muốn ngừng mà không được Dung Thanh không không chế được mà hút mút, đùa giỡn. Động tác và cường độ âm thanh phát ra cũng lớn hơn.
Lý Tĩnh Gia vẫn còn sót lại một chút lý trí cuối cùng, nàng chậm rãi mở mắt. Chiếc áo biểu trưng cho quyền lực và địa vị bị nàng đắp lên người, đè dưới thân. Vị pháp sư lục căn thanh tịnh đang núp trong trước ngực nàng, phát ra những âm thanh gặm nhấm nhóp nhép.
Nàng đang phỉ báng…..
Vị thần thanh cao vô bỉ, không gần tình người lại đang nằm bò trên người nàng, cho nàng thú vui thế tục mà nàng muốn.
Lý Tĩnh Gia, ngươi đây…
Sắp thành công rồi!
Chờ một chút… Chờ một chút… Rất nhanh thôi sẽ có thể thoát khỏi nhà giam, giành được tự do mình muốn…
Sự kích thích song song trên phương diện sinh lí và tâm lý làm cho xúc cảm nữ nhân càng thêm sâu. Dịch thể dâm đãng từng dòng từng dòng róc rách chảy ra, lộ ra sự động tình cùng dục vọng.
Nàng cởi bỏ y phục của Dung Thanh, một mảng cơ bụng lớn lộ ra dưới tầm mắt.
Ngón tay Lý Tĩnh Gia bắt đầu đi loạn trên ngực bụng nam nhân, trêu chọc đầu vú. Cơ thể Dung Thanh hơi run nhẹ, động tác ngậm đầu vú mềm cũng chậm rãi lại.
Biết y đã động tình, ngón tay nữ nhân bắt đầu chậm rãi di chuyển. Sau một hồi lần mò khám phá, nhẹ nhàng bóp lấy phần to lớn kia, côn thịt sưng phồng kia.
“Thì ra đại sư cũng có dục vọng?”
Nàng cười nhẹ một tiếng, toàn thân đều đang lắc lư.
Thứ đồ vật đó của nam nhân thô to như cánh tay của trẻ sơ sinh, nóng bỏng và căng cứng. Lý Tĩnh Gia chỉ dùng một bàn tay, hiển nhiên một tay cầm không hết. Vào lúc nàng chuẩn bị dùng hai chân móc lấy chân của Dung Thanh, người trên thân đột nhiên đứng dậy, ngay cả áo cà sa cũng không cần, hoảng loạn đi ra cửa.
“Kẽo kẹt…”
Cửa phòng lại được mở ra, nam nhân quần áo sốc sếch, phần lớn lồng ngực đều lộ ra ngoài. Sự mù mịt trong đầu cuối cùng cũng được gạt bỏ.
“Công chúa nghỉ ngơi cho tốt đi”.
Âm thanh Dung Thanh nhiễm không ít sắc dục, nhưng y lại ép buộc bản thân kiềm chế, có chút suy nghĩ muốn trốn chạy.
………
(Liên quan đến người nào đó trong câu chuyện loạn thế)