Đôi mắt y đột nhiên lóe lên, trái tim vốn dĩ đang tĩnh lặng lại nhảy dựng lên lần nữa.Đúng lúc này ,trên con đường nhỏ phía xa xuất hiện một nam nhân khác, người nam nhân mỉm cười chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Tĩnh Gia.Nam nhân này chính là Trầm Dữ Chi.Nàng nhẹ nhàng bị đánh thức, bất giác cử động thân thể, đều toát ra vẻ quyến rũ.
Nàng đưa tay mềm mại không xương về phía Trầm Chi Dư khiến khuôn mặt của chàng ta ửng hồng, đỡ nàng đứng dậy từ trên ghế.Đang ở trước mặt bao nhiêu người, Trầm Chi Dư lấy ra một cây trâm cài tóc hình hoa mai từ trong ống tay áo, tự tay cài lên mái tóc đen bóng như mực của nàng.“Trụ trì...”Từ phía sau một hòa thượng kêu lên một tiếng, Dung Thanh thu lại ánh mắt, xoay người đi lại hướng đã đi trước đó.
Không biết có đúng không, nhưng mọi người cảm giác dường như bóng lưng của Trụ trì xen lẫn một chút cô đơn, như thể...Như thể còn thêm vài phần tức giận.Dung Thanh vừa trở về Kim Thiền Tự, liền triệu tập các đệ tử của tự để giảng Phật Giáo. Đám đông hùng hậu ngồi xếp bằng trong tu viện, mà Dung Thanh ngồi một mình trong Phật đường.
Trước người y là một án thư cao chót vót, nếu có người trốn ở nơi này chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Lý Tĩnh Gia đứng lặng cách đó không xa, nhìn thẳng vào người đang ngồi trong Phật đường. Bên trong cánh cửa hẹp, nam nhân thân hình cao lớn đang nhìn xuống quyển sách Phật pháp trên bàn, trong miệng thì thầm. Những người ngồi bên dưới đều là tín đồ của y, vậy còn nàng thì sao? Cũng xem nàng giống như vậy đi. Khi nam nhân nói “Giác ngộ Phật giáo”, tất cả mọi người cúi đầu, khẽ nhắm mắt.
Dường như xung quanh không có gì có thể làm phiền họ. Ánh mắt Lý Tĩnh Gia lóe lên, nàng quay người đi về phía cửa hông của Phật đường. Dung Thanh vừa nhắm hai mắt, liền phát hiện được tiếng “sột soạt”, hình như có người đang chạm nhẹ vào chân y. Nam nhân cau mày, vừa mở mắt ra đối diện y là đôi mắt cười của Lý Tĩnh Gia. Vậy mà nữ nhân ở trước mặt bao nhiêu người chui vào bàn án thư của y, thậm chí nằm trên đầu gối của y! “Dung Thanh đại sư rời đi đã lâu, chẳng lẽ không nhớ Tĩnh Gia chút nào sao?” Ngón tay của Lý Tĩnh Gia bắt đầu di chuyển lộn xộn trên đùi Dung Thanh, nàng hạ giọng mình để đảm bảo không có ai nghe thấy. Hầu kết của Dung Thanh khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn đệ tử đang ngồi thiền.
Sau đó bắt lấy tay của nữ nhân đang làm loạn: “Đi mau.” “Đi đâu?”.