Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 31



Từ đầu đến cuối nam nhân không hề nói chuyện, hơi thở quen thuộc dán lên sống lưng Lý Tĩnh Gia, một bàn tay to khẽ vuốt lên gương mặt nàng, thong thả di chuyển xuống phía dưới: “Vì sao ta không thể tới?”


 


Trong gương, thân ảnh cao lớn hơi cúi người xuống, đôi môi lạnh dán lên vành tai của nàng, lý trí của Lý Tĩnh Gia như bị đặt trên than nóng, mới hình thành đã tan rã không chịu nổi một kích.


 


Nàng muốn đứng dậy, lại bị bàn tay to lớn cứng rắn đè lại, cánh môi theo ngón tay xẹt qua hạ xuống, ngậm lấy vành tai của nàng.


 


“Nơi này…” Nhẹ phun ra nuốt vào, phun ra hai chữ, lại di chuyển xuống dưới, rơi xuống trên cổ thon dài của nàng: “Nơi này…”


 


“Còn có…” Bàn tay to trượt xuống, rơi xuống trước ngực nàng, cách một lớp quần áo.


 


Lý Tĩnh Gia khẽ run, khẽ cắn môi đỏ mọng, muốn đè lại bàn tay đang làm loạn. Nhưng ngược lại bị y mạnh mẽ cầm lấy tay đặt trên nơi thịt mềm, nhuộm vẻ sắc tình lại ngưng trọng xoa bóp một chút: “Nơi này… Nơi đó, đều lưu lại dấu vết của ta.”


 


Y tiếp tục dùng sức vuốt ve, cắn một ngụm sâu ở trên bờ vai nàng, lặp lại lần nữa: “Vì sao ta không thể tới?”


 


Tay nhỏ của nàng bị đè phía dưới, trong lòng bàn tay là bầu ngực non mềm của chính mình, trên mu bàn tay là lòng bàn tay nóng bỏng của Dung Thanh. Nàng hơi nghiêng mắt, liền nhìn thấy gò má đỏ bừng của nữ nhân trong gương.


 


Trong nháy mắt trong lòng cảm thấy vô cùng thẹn thùng, nàng nghiêng đầu, không muốn nhìn thấy dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của mình dưới thân y.


 


Một bàn tay to khác sờ lên cằm nàng, hơi ra sức, đưa đầu nàng quay trở lại. Dung Thanh phủ trên vai nàng, cưỡng ép nàng đối diện với y ở trong gương.


 



“Lý Tĩnh Gia, từ ngày đầu tiên ngươi tiến vào Kim Thiền Tự, sợ là coi ta như đứa trẻ bị bỏ rơi.”


 


“Trong lư hương chứa mê hương, cố ý rơi xuống nước dụ dỗ, còn có… Châm ngòi cho Nhan Thư Dĩnh khiêu khích, thậm chí đêm đó ngươi cùng ta vui vẻ, nha hoàn đột nhiên xông vào, chỉ sợ đều là bút tích của Trưởng công chúa.”


 


Dung Thanh chưa bao giờ nói nhiều như vậy. Mỗi một câu y nói, sẽ hôn nhẹ vành tai hoặc sườn má nàng một chút.


 


Tâm trạng Lý Gia Tĩnh bị y lột ra từng tầng một, dần dần trần như nhộng, nàng há miệng thở dốc vài cái, giãy giụa cất tiếng: “Dung Thanh, ngươi… Ngươi bình tĩnh chút, ngày mai ta phải gả cho người khác!”


 


Nhưng y không chỉ không có ngừng lại, thậm chí được một tấc lại muốn tiến một thước, hôn nhẹ dần dần biến thành liếm mút, trên da thịt trắng nõn lưu lại một chuỗi dấu vết ái muội, ngón tay còn ở trên môi nàng nhẹ nhàng phác hoạ.


 


“Tĩnh Gia ngươi nói cho ta biết, nên bình tĩnh như thế nào?”


 


Cái tay ấn trên ngực nàng bỗng chốc nổi cáu, vuốt ve thật mạnh một phen, mắt đỏ hồng bên tai nàng thở hắt: “Lý Tĩnh Gia, ta không phải chưa cho ngươi cơ hội, là ngươi quá tam ba bận trêu chọc ta, hiện giờ lại muốn toàn thân rút lui?”


 


Y sợ rằng không có biện pháp giống như Lý Gia Tĩnh, nói rời đi thì dễ dàng rời đi, cũng không ngoảnh lại!


 


Bàn tay đang ở trên cánh môi chầm chậm di chuyển xuống dưới. Chỉ nghe “Xoạch” một tiếng, chuỗi ngọc bích hình vuông dùng trong lễ thành hôn cứ thế cài lên hông nàng.


 


Bàn tay to nắm lấy eo nhỏ nàng, hơi dùng sức nhẹ, trực tiếp nhấc người từ trên ghế lên, trời đất nghiêng ngả. Tư thế của y và Lý Tĩnh Gia đổi thành tư thế mặt đối mặt.


 


Y vẫn luôn dùng bàn tay đỡ lấy mông mềm của nàng, mà mặt khác đem chân dài của nàng quấn lên eo của mình, sau đó nhấc chân.


 


Mỗi một bước đi, y sẽ càng buông lỏng hơn một chút, thân thể Lý Tĩnh Gia chịu trọng lực mà trượt xuống. Nàng sợ mình sẽ té ngã, chỉ có thể dùng sức bám lên eo của y.


 


Cánh môi nóng bỏng ở trên chóp mũi nàng cọ hai cái, sau đó liền hôn nhẹ lên sườn má. Mỗi khi hôn lên, liền nhanh chóng rời đi, chọc đến cho Lý Tĩnh Gia ngứa ngáy.


 


Hai tay nàng vẫn còn ôm lấy cổ y, cánh môi bắt đầu dán lên môi của nàng khẽ vuốt ve. Nàng không có biện pháp, chỉ có thể ngửa mặt tránh né.


 


“Dung Thanh, ngươi… Ngươi đừng… A”


 


Lý Tĩnh Gia còn có muốn cự tuyệt, nhưng Dung Thanh đã dán lên môi nàng, còn hung hăng cắn lên cánh môi một ngụm. Đau đớn từ miệng truyền đến khiến nàng không nói ra lời.


 


Răng nanh bắt đầu cắn môi nàng đến nghiền nát, sưng tấy tê dại một hồi.


 


Chờ nàng phản ứng lại, thân thể đã bị y dựa trên bình phong.


 


Lý Tĩnh Gia không thích bình phong làm bằng ngọc bích, cho nên bình phong trong phủ công chúa tất cả đều làm từ tơ tằm. Lúc ban đầu là để thông gió, hiện giờ ngược lại làm cho nàng tiến thoái lưỡng nan. Thân hình yêu kiều, mềm mại vùi lấp ở trong đó, dường như chỉ cần hơi dùng sức sẽ chạm vào sẽ bị ngã.


 


Nàng muốn trốn về phía sau, lại sợ chính mình sẽ té ngã trên mặt đất.


 


Mà Dung Thanh biết được điểm yếu này của nàng, không chỉ dùng lực mạnh áp nàng lên bình phòng, còn thu một tay lại.


 


Lý Tĩnh Gia không có cách nào trốn đi, thậm chí còn làm cơ thể mình nhích lại gần trong lồng ngực nóng bỏng của nam nhân kia.


 


Độ ấm trên người y làm cho nàng mơ màng một hồi, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, phản ứng này hiển nhiên lấy lòng Dung Thanh. Răng nanh vốn đang cắn xé bỗng rút khỏi, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp.


 


“Lý Tĩnh Gia, ngươi phải trả những gì ngươi còn nợ ta”.