Cuối tuần đầu tiên chuyển về nhà, Cát Tiểu Thiên không thể tiếp tục ở cùng ba mẹ nữa, hắn phải theo ông chủ lớn đi công tác.
Công ty tiếp nhận một nghiệp vụ phát triển xe dân dụng, bởi vì quy mô lớn mà tổ hạng mục hi vọng Diêu Diệu có thể đích thân qua đó, Diêu Diệu quyết định phải mang theo người nhà, như vậy mới chịu được.
Về việc công tác nói chung, vé máy bay và khách sạn đều là do phòng hành chính phụ trách, nhưng lần này Diêu Diệu lại giao chuyện này cho Liễu Quân, y không đặc biệt bàn giao cái gì, nhưng Liễu Quân lại tâm lĩnh thần hội (ngầm hiểu), đặt một phòng đôi ở khách sạn cho hai người.
Để thuận tiện tới sân bay, Diêu Diệu trưng cầu ý kiến của Cát Tiểu Thiên hay là buổi tối ngày hôm trước tới nhà y ở.
Cát Tiểu Thiên là người thông tình đạt lý đúng không? Tất nhiên là đáp ứng. Vì vậy sau khi tan tầm hai người về nhà ba mẹ Tiểu Thiên Nhi trước, dĩ nhiên lúc này Diêu Diệu không đi vào, đại sự gặp gỡ ba mẹ vợ này giờ vẫn còn mơ hồ lắm, vì thế chỉ ngồi lại trong xe chờ Cát Tiểu Thiên lên lầu lấy hành lý.
Cát Tiểu Thiên thu dọn hành lý có hơi chậm, Diêu Diệu hút hết một điếu thuốc mới thấy người kia kéo theo vali đi ra khỏi cửa nhà.
“Trên đường tìm đại một chỗ ăn chút gì nhé?” Diêu Diệu khởi động xe.
Cát Tiểu Thiên lắc đầu.
Diêu Diệu cũng không tiếp tục, y nhớ ở gần tiểu khu có một quán sủi cảo mới mở, thôi thì gọi đồ ăn ngoài cũng được, cho đỡ chút việc.
Nhưng sau khi về đến nhà, Cát Tiểu Thiên lại như làm ảo thuật mà biến ra hai cái hộp giữ tươi.
“Gì đây?”
“Tối nay ăn ở nhà đi, lúc em về nhà thì ba mẹ đang chuẩn bị làm sủi cảo, em mang vỏ làm sẵn với nhân nhồi về luôn, hai ta cũng ăn sủi cảo nhé?”
“Tình cảm lắm, nhưng anh không gói bánh đâu.” Diêu Diệu cây ngay không sợ chết đứng, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ.
“Thế có ăn không?” Cát Tiểu Thiên liếc y một cái, kỳ thực nếu bắt hắn làm vỏ và nhân nhồi thì hắn cũng không làm được, nhưng giờ những việc sơ bộ đều đã được làm hết, ngoài cán bột ra rồi gói bánh thì chẳng còn vấn đề gì nữa.
“Chẳng lẽ em lại không biết?” Diêu Diệu không cho là nhục mà ngược lại cho là quang vinh, thấy Cát Tiểu Thiên đi vào bếp thì cũng đi theo, ôm lấy hắn từ phía sau: “Hơn nữa đâu chỉ có anh ăn sủi cảo, tất cả mọi người đều ăn sủi cảo mà.”
Diêu Diệu là người biết nghe lời sao? Y xoa xoa bụng nhưng lại không hề có ý định dừng lại, cằm tì lên vai Cát Tiểu Thiên, “Anh đang ngoan ngoãn mà, đây không phải là đang nhìn kỹ thuật gói bánh của em mà học tập sao?” Ngụy biện cũng chẳng cần nghĩ, há miệng cái là tuôn ra ngay.
Tay tuy rằng quấn quanh eo, nhưng đúng là không có lộn xộn, Cát Tiểu Thiên cũng tùy theo Diêu Diệu, xếp trên tấm thớt nhỏ mấy cái sủi cảo, Cát Tiểu Thiên nhún vai một cái: “Đi, đun nước chuẩn bị luộc.”
Diêu Diệu lục lọi một hồi trong tủ bát mới tìm ra được một cái nồi để luộc sủi cảo. Một mình y tuy rằng cũng không đến nỗi không biết nấu nướng (1), nhưng chưa bao giờ tự luộc sủi cảo ở nhà, đương nhiên càng khỏi phải nói đến gói bánh.
(1) Raw là 开火 – khai h ỏa.
Cát Tiểu Thiên nhìn một chút, lau lại nồi từ trong ra ngoài ba lần mới để Diêu Diệu cho nước vào nồi.
“Anh không nhớ em thuộc chòm Xử Nữ đó.” Diêu Diệu trước mắt không có chuyện gì làm, bắt đầu khua môi múa mép.
Cát Tiểu Thiên như không nghe thấy mà bỏ sủi cảo vào nồi, không để lại chút không gian phát huy nào cho Diêu Diệu.
“Đúng không?” Diêu Diệu vẫn chưa từ bỏ, lấy một đôi đũa khuấy lên trong nồi.
“Khuấy hỏng thì anh đi mà ăn canh nhé!”
Xoạch một tiếng, Diêu Diệu ném đôi đũa đi.
Hành động này khiến Cát Tiểu Thiên bật cười, “Anh có thể ra dáng người lớn một chút không?”
“Không thể, đến Tiếu Tiếu còn nói anh trâu già gặm cỏ non cơ mà!”
“Nếu không muốn thì đừng gặm.” Cát Tiểu Thiên lần thứ hai dội nước lạnh, đậy vung lên nấu thêm một chút nữa là có thể ăn rồi.
“Sao lại không muốn?” Diêu Diệu lại dán người lên, miệng tiến đến bên tai Tiểu Thiên Nhi: “Anh muốn luyện răng sắc thêm chút nữa, gặm càng đã nghiền.” Nói rồi, nhẹ nhàng cắn lên vành tai Tiểu Thiên Nhi.
Mắt thấy làn da trên vành tai kia càng ngày càng đỏ, Diêu Diệu rất có cảm giác thành công mà nặn nặn.
Cát Tiểu Thiên ném muôi (2) vớt sủi cảo vào trong nồi, “Anh tự vớt đi! Nếu hỏng thì anh ăn hết!” Sau đó tránh ra khỏi lồng ngực Diêu Diệu, khoanh tay đứng một bên nhìn.
(2) Raw là 笊, là cái muôi có l ỗ ý.
Diêu Diệu nhún nhún vai, tắt lửa, phần lớn cũng không bị chọc vỡ, thế là hai người cùng nhau cầu mong không phải ăn canh sủi cảo pha lẫn da bánh.