Lang Hổ Chi Niên

Chương 73



Cát Tiểu Thiên thế nào cũng không ngờ người mình thấy đầu tiên khi mở mắt ra lại là Hứa Oánh, nhưng hắn lập tức nghĩ đến một khả năng: “Diêu Diệu bị thương?”

“Không có, anh ta về nhà tắm rồi, chắc là sợ cậu nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu của anh ta thì sẽ ghét bỏ?”

Tiểu Thiên Nhi cảm thấy, phong cách nói chuyện của mẹ Tiếu Tiếu và ba Tiếu Tiếu giống nhau thật đấy, đều là kiểu khiến mình chẳng biết tiếp lời thế nào.

Cát Tiểu Thiên không đáp, Hứa Oánh cũng không nói nữa, dù sao tí xíu hiểu biết của cô đối với Cát Tiểu Thiên cũng chỉ có Anh trai tốt trong miệng con trai, nhưng bây giờ khẳng định không phải là lúc nói chuyện về Tiếu Tiếu.

Vì vậy sau khi Diêu Diệu về tới nơi đẩy cửa ra thì chính là một màn như vậy.

“Anh đến rồi hả? Vậy tôi đi đây.” Hứa Oánh lập tức đứng dậy hoàn thành lớp học giao tiếp.

Diêu Diệu gật gật đầu, “Cảm ơn.” Sau đó chạy thẳng tới bên giường Cát Tiểu Thiên.

Cát Tiểu Thiên bởi vì phải cố định xương sườn bị gãy nên không thể cử động, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn Diêu Diệu, “Vết thương trên mặt dính nước rồi à?”

Diêu Diệu nhất thời cảm thấy một luồng khí nóng xông lên đầu, “Đây là lúc nói chuyện này hả?!”

Cát Tiểu Thiên bị cỗ hỏa khí này của Diêu Diệu làm cho sững sờ, hắn biết Diêu Diệu sốt ruột, nhưng hắn vừa mở mắt đã phải đối diện với Hứa Oánh thì ai nghĩ cho tâm trạng của hắn? Khi hắn khôi phục ý thức trong đầu vẫn luôn hiện ra bộ dạng sắp sụp đổ kia của Diêu Diệu, vội vã tìm người thì lại thấy Hứa Oánh đang rất hứng thú mà đánh giá hắn, lúc đó ý niệm đầu tiên toát ra trong đầu Cát Tiểu Thiên chính là oan ức, đặc biệt oan ức, dù cho phải đối mặt với căn phòng trống không thì cũng không muốn thấy người này đâu!

Mặt Diêu Diệu tối sầm lại, Cát Tiểu Thiên thẳng thắn cắn môi quay đầu lại nhìn trần nhà, không lên tiếng nữa.

Bởi vậy, sắc mặt Diêu Diệu lại khó coi thêm mấy phần, y âm thầm hít sâu hai cái, kéo ghế qua bên giường ngồi xuống, “Tiểu Thiên…”

Nhưng vừa mới mở miệng, Cát Tiểu Thiên lập tức nhắm chặt mắt lại, “Em hơi mệt, muốn ngủ một lúc, anh cũng về nhà đi, bác sĩ nói không có gì nguy hiểm hết, nếu có tình huống họ sẽ lập tức tới xử lý.”

Qua mười mấy giây, mới nghe thấy Diêu Diệu trả lời: “Vậy được, em ngủ đi.”

Phòng theo dõi lâm vào yên tĩnh.

Không nghe thấy âm thanh Diêu Diệu rời đi, biết y vẫn còn đang ngồi bên giường, sau khi kiên trì được mấy phút, Cát Tiểu Thiên không thể không mở mắt ra thở dài. Nhưng hắn không ngờ, Diêu Diệu đột nhiên chôn mặt vào mu bàn tay phải của hắn, sau đó ngay lập tức trên mu bàn tay truyền đến một cảm giác ẩm ướt.

Y khóc?

Cát Tiểu Thiên muốn nghiêng người sang, kết quả vừa hơi động đậy đã cảm thấy như bị đâm một phát đau nhói, hít vào một hơi.

Diêu Diệu nhanh chóng ngẩng đầu, “Sao thế?”

“Em không sao, sắc mặt anh so với em còn đau hơn nhiều.” Cơ thể của Cát Tiểu Thiên không thể động đậy, chỉ có thể đưa tay chạm vào mặt Diêu Diệu, “Thế này thì làm sao em nỡ chết chứ.”

Diêu Diệu lập tức bưng kín miệng Cát Tiểu Thiên: “Đừng có nói chữ này được không?”

“Vậy anh không thể có chút tự tin đối với em sao?” Cát Tiểu Thiên trùm tay lên tay Diêu Diệu.

“Em không hiểu từng đấy máu để lại cảm giác thế nào đâu.” Diêu Diệu lau mặt, chuyến về nhà kia vốn chính là để cho trạng thái của bản thân thoạt nhìn khá hơn một chút, kết quả lúc nãy nhìn chằm chằm vào đôi mắt cố ý nhắm nghiền ấy của Cát Tiểu Thiên thì thứ cảm giác đó lại lập tức trở lại.

“Anh cũng không hiểu cái cảm giác lạnh cả người đâu.” Cát Tiểu Thiên cũng có chút tức giận, hắn không muốn thấy Diêu Diệu như vậy, tai nạn xe cộ phát sinh đột ngột, lúc đó vì Diêu Diệu đang ngủ sợ y không phản ứng kịp mới buộc phải đánh lái sang phía mình, lẽ nào liều mạng như vậy lại đẩy y trở vào cái bóng tối trong quá khứ kia sao?

“Lạnh?” Diêu Diệu lập tức kéo chăn lên cho Tiểu Thiên Nhi.

“Diêu Diệu, anh có dám hôn em một cái ngay bây giờ không?” Cát Tiểu Thiên thẳng thừng nhìn chằm chằm Diêu Diệu.

Nếu là trước kia, Diêu Diệu sẽ lập tức nhào tới, y mới không thèm để ý người khác thấy thế nào, nhưng hôm nay thì không, Diêu Diệu do dự: “Đây là phòng theo dõi mà, bên ngoài có nhiều người đi qua lắm.”

Diêu Diệu chỉ lưu luyến ngón tay trên mặt Cát Tiểu Thiên, lướt qua khóe môi, lại chung quy không hề hôn lên.

Cát Tiểu Thiên hết cách thở dài trong lòng, trước mắt mình không thể cử động, một chút biện pháp cũng không có, “Em thật sự buồn ngủ.”

“Em ngủ đi, có chuyện thì gọi anh.” Diêu Diệu rõ ràng muốn gác đêm ở chỗ này.

Cát Tiểu Thiên ló ngón tay ra từ mép chăn, “Đưa tay cho em.”

“A?”

“Tay.”

Diêu Diệu duỗi tay tới, Cát Tiểu Thiên nắm lấy, kéo vào trong chăn.