Cảnh Tình tiếp tục áp sát Trần Vĩ, thanh âm kềm chế ẩn nhẫn.
"Bàn tay chị...!"
Lúc này Tư Minh Vi mới phát hiện bàn tay phải dị thường không giống con người của Cảnh Tình, đến khi Cảnh Tình quay đầu lại, trong nháy mắt Tư Minh Vi hoảng sợ buông lỏng tay, lui về sau. Mất thăng bằng, thậm chí xém ngã ra sau.
"Không, ngươi không phải Tình."
Hai tay Tư Minh Vi chống xuống mặt đất, lếch người ra sau, trên mặt mang đầy vẻ sợ hãi mê mang.
"Em sợ chị?"
Lúc Cảnh Tình nhìn thấy vẻ mặt Tư Minh Vi, cơn giận tăng cao tràn ngập đầu óc, nhưng cô dằn lại để giữ tỉnh táo.
Con ngươi lần nữa khôi phục màu xanh da trời trong veo, đầu tiên cô dùng tay trái bóp đầu Trần Vĩ, ném về hướng bức tường, hắn ngất xỉu tại chỗ. Sau đó, tay phải cũng ngừng biến hình.
"Nha đầu ngốc."
Cảnh Tình tiến lên muốn đỡ Tư Minh Vi dậy, lại bị cô ấy né tránh.
Cô thấy rõ bài xích trong mắt Tư Minh Vi, trong lòng đau xót, cường ngạnh kéo Tư Minh Vi vào lòng, ôm chặt cứng.
"Không, đừng đụng vào ta. Ngươi không phải Tình của ta."
Tư Minh Vi không ngừng khước từ, đối với Cảnh Tình đấm đá một trận, nhưng bất luận thế nào, Cảnh Tình cũng không chịu buông ra.
"Là chị, là chị bằng xương bằng thịt đây mà!"
Cảnh Tình ôm chặt cô, đầu dán lên cổ, cố gắng hít thở hương thơm trên người. Thân phận thật sự của cô, cô không nghĩ sẽ bị Tư Minh Vi phát hiện dưới loại tình huống này, vốn muốn đợi cho tình cảm của cả hai ổn định thêm một khoảng thời gian. Chỉ là cô càng chung sống với Tư Minh Vi, thì càng không muốn cho em ấy biết, cô sợ Tư Minh Vi sẽ không hiểu, thậm chí dùng ánh mắt dị dạng nhìn cô, chỉ cần vừa nghĩ tới, Cảnh Tình đã liền không thể chịu được, lòng đau như dao cắt.
"Gạt người, ngươi gạt người!"
Tư Minh Vi không chịu nhìn thẳng vào cô, chỉ một mực khóc nháo.
"Chị không gạt em, thân phận thật sự của chị là nữ hoàng Lang tộc, cũng chính là yêu quái mà nhân loại các em hay nói đến."
Cảnh Tình xoay đầu cô qua, để cô nhìn mình thật kỹ.
"Phải, ngươi chính là yêu quái đã giả mạo Cảnh Tình, ngươi đã giấu Cảnh Tình đi đâu. Tình là tổng giám đốc một công ty, xinh đẹp, ưu tú, ôn nhu. Ngươi trả Tình lại cho ta, trả lại đây cho ta!"
Tư Minh Vi vô thức bạt tai Cảnh Tình một cái.
Cảnh Tình kinh ngạc nhìn người đang khóc không ra bộ dạng trước mặt, sờ lên chỗ bị đánh.
"Haha, thì ra, trong mắt em chị chính là một con yêu quái!"
Tư Minh Vi ngơ ngác nhìn bàn tay mình, thấy vẻ mặt tổn thương của Cảnh Tình, cô như bị sét đánh, không tự chủ lui về sau mấy bước, vừa rồi cô đã làm gì, động thủ đánh Tình. Cô nghiêng đầu đi.
"Ngươi không phải Tình của ta..."
Tự mình lẩm bẩm, Tư Minh Vi hoảng hốt ngắm nhìn người trước mặt.
"Chị vốn nghĩ rằng, chỉ cần chúng ta yêu nhau, em nhất định sẽ không để ý thân phận của chị. Chẳng qua, người ngây thơ vẫn luôn là chị sao?"
Cảnh Tình phảng phất như đang tự hỏi.
"Tại sao."
Tư Minh Vi nói nhỏ.
"Tại sao, đồ lường gạt, ngươi là tên đại bịp bợm!"
Tư Minh Vi bỗng ngẩng đầu, hướng Cảnh Tình rống to.
"Ngoại trừ thân phận của chị ra, từ đầu đến cuối, chị chẳng gạt em chuyện gì cả."
Cảnh Tình lạnh nhạt nói.
"Gạt người, ta sẽ không tin lời ngươi nói! Ngươi cút đi, cút cho ta. Xem như chúng ta chưa bao giờ quen nhau!"
Tâm trạng Tư Minh Vi rất kích động, cô thật sự không biết phải nên như thế nào, cô yêu Cảnh Tình, nhưng ông trời từ đầu đến cuối cứ thích trêu ngươi cô. Cảnh Tình đứng bất động tại chỗ, không có động tác nào khác, con ngươi trong như nước lộ ra nhàn nhạt đau thương. Cô nên rời khỏi đây sao? Ở lại đây còn có thể làm được gì, cô với Tư Minh Vi hoàn toàn hết hy vọng rồi. Chỉ là, tại sao cú ngoặc của cô lại khó khăn đến vậy chứ.
"Ngươi có biết? Chúng ta gặp nhau đã là một giấc mộng, giờ đây phải chăng đã đến lúc nên tỉnh mộng."
Tư Minh Vi bất lực dựa vào thành giường.
"Cả chị lẫn em đầu biết rõ, đây tuyệt đối không phải giấc mộng. Ở ngay đây, cho tới nay đều chỉ có duy nhất một mình em."
Ngón tay Cảnh Tình chạm vào ngực trái, ánh mắt kiên định nhìn Tư Minh Vi.
"Đi đi, xem như ta vừa có một giấc mộng mà thôi."
Tư Minh Vi xoay đầu đi nơi khác, không nhìn tới cô, chỉ còn tiếng khóc thút thít thật thấp nhưng lại hấp dẫn Cảnh Tình.
"Vậy tại sao em khóc?"
Cảnh Tình từ từ bước qua, ngồi xổm xuống đất, vuốt ve đầu gối cô, cẩn thận tìm kiếm gương mặt đang bị bóng tối bao trùm.
"Ta khóc, là vì ta bị một con yêu quái lừa gạt. Ta căm ghét yêu quái, ngươi hài lòng chưa?"
Tư Minh Vi hất tay cô ra.
"Vậy em ghét tên đàn ông này không?"
Cảnh Tình nhìn lướt qua Trần Vĩ nằm im lìm dưới đất.
"Chí ít hắn là con người, giống như ta, còn ngươi không phải."
Tư Minh Vi cắn môi, nói ra lời trái với lương tâm. Cảnh Tình nhướng mi.
"Nếu hôm nay chị không xuất hiện, em đã bị hắn cưỡng hiếp em cũng cam tâm tình nguyện?"
Đôi mắt Cảnh Tình biến đổi trở nên sâu thẳm, vững vàng bắt lấy tay Tư Minh Vi.
"Buông ta ra! Ngươi làm đau ta, yêu quái, ngươi tránh ra đi!"
Tư Minh Vi cũng không nhận ra biến hóa của Cảnh Tình, bây giờ cô chỉ một lòng muốn Cảnh Tình rời đi.
"Phải! Ngươi hài lòng chưa? Trước kia ta chỉ thích hắn."
Rốt cuộc cũng thoát khỏi tay cô, Tư Minh Vi xoa cổ tay bị đau.
"Hắn là đàn ông, là con người nên có thể. Còn chị thì không được sao?"
Cảnh Tình tự giễu cười.
"Còn nhớ rõ lời chị từng nói với em? Nếu sau này em rời xa chị, chị nhất định sẽ lưu lại dấu vết của chị trên người em, để em không thể nào quên được chị."
Cảnh Tình ép người tới gần Tư Minh Vi, lúc nhận ra nguy hiểm cũng đã muộn, Tư Minh Vi đã bị Cảnh Tình đặt lên giường.
"Ngươi muốn làm gì?"
Tư Minh Vi luống cuống, bây giờ Cảnh Tình cực kỳ giống Trần Vĩ vừa rồi.
"Không phải em ghét yêu quái sao? Chị muốn cho em biết, bị yêu quái cưỡng hiếp là tư vị như thế nào!"
Cảnh Tình quyết tuyệt tháo gút chỗ áo ngủ bị xé toạc ban nãy ra.
"Ngươi điên rồi!"
Hai chân Tư Minh Vi dùng sức, định đá vào người Cảnh Tình. Nhưng áo ngực bị gỡ ra, hai con thỏ ngọc nhỏ liền hiện lên trước mặt, càng khơi dậy dục vọng nơi Cảnh Tình. Cô không để ý Tư Minh Vi kêu gào khóc lóc, điên cuồng cưỡng đoạt. Chưa có nhiều khúc dạo đầu, quần lót của Tư Minh Vi đã bị ném sang một bên.
"Đừng mà, dừng tay!"
Tư Minh Vi vẫn kháng cự dù biết vô dụng, cô sợ hãi nhìn Cảnh Tình như hoàn toàn biến thành một người khác. Thấy dáng vẻ nhu nhược như vậy của Tư Minh Vi, trong bụng Cảnh Tình mềm nhũn, trên mặt hiện lên một chút ấm áp, nhưng ngay sau đó liền bị dục vọng đơn thuần đè lên.
"Em mãi mãi cũng thuộc về chị!"
Bá đạo tuyên bố, ngón tay thon dài của Cảnh Tình trực tiếp tham nhập, xuyên qua tầng trở ngại.
"A!!!!!!!!"
Tư Minh Vi đau đến ngón tay bấu vào da thịt trên lưng Cảnh Tình, ngũ quan nhíu thành một đoàn. Cảnh Tình hôn lên môi cô, định hóa giải thân thể cứng ngắc. Một giây sau, cô cảm nhận một cỗ chất lỏng ấm nóng dọc theo ngón tay chảy ra.
"Ta hận ngươi!"
Tư Minh Vi cắn răng, né tránh nụ hôn của Cảnh Tình.
"Hận chị sao? Ít ra chị cũng tồn tại trong lòng em lâu thêm được một chút."
Ngón tay nhanh chóng bắt đầu trườu động.
"Đau... xin ngươi hãy tha cho ta!"
Tư Minh Vi vừa kêu khóc vừa cầu xin, để mặc cho người nằm trên muốn làm gì thì làm. Đồng thời cùng động tác trên tay, Cảnh Tình từ từ vận linh lực trong cơ thể, lúc cô cảm thấy nơi đó của Tư Minh Vi trở nên ngày càng co rút, cô nhả trong miệng ra một viên khí hình cầu sáng nhỏ màu lam.
"Ngoan, há miệng!"
Tư Minh Vi thế nhưng mím chặt miệng, lắc đầu.
"Ta không muốn! Ngươi điên rồi!"
"Chị điên! Không phải người bảo tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mộng là em sao? Đã vậy trước khi tỉnh mộng, hãy để chị giữ lại một chút niệm tưởng."
Cảnh Tình một tay cưỡng chế bóp cằm cô, khiến cô há miệng, viên khí cầu phát sáng màu lam tự bay vào trong miệng cô, một khắc đó, Cảnh Tình dùng sức trên tay, khiến Tư Minh Vi đạt cao trào, Cảnh Tình dùng sức hôn lên môi cô. Viên khí cầu sáng màu lam bị Tư Minh Vi nuốt chửng, từ vùng bụng ánh sáng màu lam bắt đầu tản ra, vây lấy cả hai thành một cái kén. Cảnh Tình dụng tâm hôn Tư Minh Vi, bởi vì cô biết sau này, cô và cô ấy sẽ không còn dây mơ rễ má gì với nhau nữa.
"Chị thật sự rất yêu em..."
Khóe mắt cô rơi xuống giọt nước, rơi lên mặt Tư Minh Vi, Tư Minh Vi chỉ cảm thấy trên mặt ấm áp, ý thức dần dần tan rã, cô mệt lắm. Trong nháy mắt, tất cả tình yêu, sợ hãi, lẫn hận ý cùng xô đẩy nhau vồ tới, dù không muốn nhưng hai mắt cô vẫn từ từ nhắm lại. Tư Minh Vi ngã vào lòng Cảnh Tình, Cảnh Tình mặt đầy đau khổ nhìn cô, nắm bàn tay cô nhẹ cọ lên gương mặt mình.
Nữ nữ ở Lang tộc có thể sinh con với nhau, chỉ cần thời điểm giao hợp, song phương cùng động tình, một trong hai người thúc giục linh lực trong cơ thể, hóa thành kết tinh, đợi bên kia đạt đến cao triều, đưa kết tinh vào trong cơ thể đối phương sẽ có thể thụ thai. Chẳng qua Tư Minh Vi là con người, không biết lúc cô ấy mang thai sẽ như thế nào. Nhưng cô quyết định sẽ dùng thuật cấm chế ký ức tiêu trừ ký ức cho cả hai, từ đây không ai nhớ ai, cũng không ai nợ ai. Nhưng chuyện cô vừa làm với Tư Minh Vi, sợ rằng cô ấy sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho cô, hơn nữa cô ấy chán ghét thân phận cô như vậy, sau này khi tỉnh lại cô ấy nhất định sẽ rơi vào đau khổ tột cùng, chi bằng dứt khoát quên hết tất cả.
Đối với người con gái lần đầu tiên cô động tâm, Cảnh Tình đi nước này là một quyết định gian nan nhất cô phải có từ trước đến nay. Nhưng cô vẫn mang một chút tâm tư khác, chỉ mong sau này, nếu cả hai có cơ hội gặp lại, thì đứa nhỏ sẽ là cầu nối cho mối tiền duyên này. Nhưng tỷ lệ đó, là cực kỳ nhỏ bé, còn đứa nhỏ sẽ được bình an sinh ra hay không không thể biết trước được. Một tay Cảnh Tình sờ lên mặt Tư Minh Vi, như đối với trân bảo vậy.
"Chị biết chị làm vậy là rất ích kỷ, nhưng em muốn chị phải làm sao? Bắt chị hoàn toàn buông tay em, chị không làm được, thật sự không làm được."
Cảnh Tình lại rơi vào đau khổ. Cô dọn dẹp sạch sẽ dấu vết trên giường, sau đó cẩn thận lau sạch sẽ thân thể cho Tư Minh Vi. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng đặt Tư Minh Vi lên giường, đặt xuống trán cô ấy nụ hôn.
"Nha đầu ngốc, chị sẽ để em có một giấc mộng đẹp."
Chỉ là trong giấc mộng ấy sẽ không còn chị. Cảnh Tình khổ sở cười một tiếng, khép hai ngón tay đặt lên trán cô, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú...
Ảo ảnh Tư Minh Vi nhìn thấy tất cả, một tay che miệng, còn nước mắt thì hiện đầy trên gương mặt. Đây chính là chân tướng sao? Tình, Lang Lang thật sự là con gái của chúng ta. Ngay lúc này em thật sự rất muốn được nghe âm thanh của chị, em không muốn phải rời xa chị, em yêu chị. Nếu cho em lựa chọn lại lần nữa, em tuyệt đối sẽ không đẩy chị ra.
Không yêu, sẽ không hận. Lúc cấm chú có hiệu lực, trong nháy mắt trên gương mặt Cảnh Tình lộ ra nụ cười buông tay.
"Đây là giấc mộng đẹp đẽ nhất mà chị từng mơ..."
Trước mắt là một màn trắng chói lọi, ảo ảnh Tư Minh Vi muốn đưa tay ra, chạy về hướng Cảnh Tình, nhưng tất cả cảnh tượng xung quanh cô lại dần dần biến mất. Đến cuối cùng, bản thân cô lại rơi vào màn đêm tăm tối.
Sáng hôm sau, lúc Trần Vĩ tỉnh lại, sau đầu truyền tới cơn đau dữ dội. Hắn nhìn xung quanh, phát hiện Tư Minh Vi đang nằm trên giường, sợ hãi vội vàng đứng dậy. Hôm qua hình như mình đã uống rất nhiều... như có tật giật mình vậy, hắn nhanh chóng mở cửa rời đi.
Còn Tư Minh Vi một lúc sau cũng từ từ thong thả tỉnh dậy, khó hiểu nhìn xung quanh. Hình như mình vừa có một giấc mộng... nhưng không thể nhớ ra đó là gì. Sau đó, cô liền nhớ lại chuyện hôm qua, Trần Vĩ! Cô nhanh chóng xem xét quần áo trên người cùng thân thể, trong phòng chỉ có một mình cô. Xem ra giữa bọn họ cũng không phát sinh chuyện gì, nhưng sau đó làm sao Trần Vĩ rời đi, tại sao trí nhớ cô lại mơ hồ thế này. Tư Minh Vi sờ lên đầu mình.
"Hưm..."
Bên trong xe, Cảnh Tình không cẩn thận đụng đầu vào kiếng xe, tỉnh lại.
"Hình như mình đã ngủ quên mất."
Quay kiếng xe xuống, cô nhìn ra bên ngoài cửa xe, đây là đâu? Tối qua sao cô lại chạy xe tới đây vậy. Thôi bỏ đi, không nghĩ nhiều nữa, đến công ty thôi.
Chân đạp ga, tay gạt cần số. Một buổi sáng sớm sau cơn mưa, một chiếc xe thể thao màu đỏ vội vàng rời đi.