Lang Hoặc

Chương 11: 11





"Tiểu Linh Linh, chuyện hôm nay cô không có lời giải thích nào sao?"
Tuy cô ấy đang cười, nhưng Hoa Linh tổng cảm thấy đằng sau nụ cười đó lại lộ ra một cổ sát khí không nhìn thấy được, cô bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ.

Đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy chán ghét Cảnh Tình.

Cảnh Tình một bên chơi đùa cây bút trên tay.

"Tiểu Linh Linh, từ khi công ty thành lập tới nay, cô đi theo tôi đã lâu như vậy, tôi rất cảm tạ cô."
"Cảnh Tổng, Tư Minh Vi là người mới, tôi cho cô ấy rèn luyện năng lực ứng phó tiếp đãi với khách hàng có gì là không đúng?"
Hoa Linh cắt ngang lời Cảnh Tình, cô sợ lời tiếp theo của Cảnh Tình sẽ đóng băng trái tim cô.

"Hôm nay Chu công tử tới công ty, sao tôi lại không biết chuyện này? Con người hắn thế nào, lẽ nào cô không biết?"
Ánh mắt cô đảo quanh người Hoa Linh, muốn cô ấy nói ra lời nói thật.

"Tôi biết chị sẽ không gặp hắn, nên tôi mới không báo lại."
Hoa Linh cưỡng ép trấn định bản thân.

"Vụt", cây bút máy sượt thẳng qua bên tai Hoa Linh, bay xuống đất, gãy làm đôi.

Trái tim Hoa Linh cũng vỡ thành hai mảnh, Cảnh Tình cự tuyệt hoàn toàn như vậy, tình yêu còn chưa kịp nói ra của cô, sớm đã được chôn sống từ đây.

"Tôi kêu cô dẫn dắt cô ấy, cô liền ném người ta một mình ở đó, đứng đến khi nào đói!"
Một tiếng vừa dứt, Hoa Linh không nhịn được rơi lệ.

Tại sao lại như vậy? Liền vì một người không hề liên quan, Cảnh Tình, chị cứ vậy coi trọng cô ta?
"Cô ta là người đã trưởng thành, ở đây là công ty, tôi còn phải đi gọi cơm cho cô ta sao!"
Thanh âm Hoa Linh run rẩy, nói mơ hồ mang theo tiếng nấc.


Cảnh Tình ngồi im vịn tay ghế, lắc đầu nói.

"Ra ngoài! Nếu còn có lần sau, lập tức biến khỏi đây cho tôi!"
Hai tay Hoa Linh ôm mặt chạy ra khỏi phòng làm việc.

Thương Lãng Thác đi tìm Nghiêm Yên trước, thương lượng chỗ ở.

Còn Tư Minh Vi, Cảnh Tình tam lệnh ngũ thường với cô, hạ lệnh hôm nay cô liền thành thật đợi trong phòng nghỉ này, không cho phép đi đâu, đợi mình tan làm sẽ tới đón cô về.

Tư Minh Vi sờ lên bụng, có lẽ do vừa rồi ăn quá nhiều, có chút không chống đỡ nổi, mà cũng hết cách, Cảnh Tình hăng hái gắp thức ăn cho cô, cô rất muốn nói mình ăn hết nổi rồi, nhưng bị cô ấy trừng mắt, chỉ đành ngoan ngoãn ăn tiếp.

Trải qua mấy ngày, đặc biệt là chuyện ngày hôm nay, cô ý thức được biến hóa nào đó, thái độ Cảnh Tình đối với cô, không hề giống như của sếp với nhân viên, xem như là vì bảo bảo, cũng đã vượt hơn quá nhiều.

Tư Minh Vi bản tính đơn thuần, đặc biệt trên mặt tình cảm là con số không.

Cô làm sao cũng sẽ không nghĩ tới là phương diện đó, đang suy nghĩ thì cơn buồn ngủ ập tới.

Ăn no liền muốn ngủ, cô lắc lắc cái đầu, muốn tỉnh táo lại, cô là đang đi làm, trong phòng nghỉ mà nằm nghỉ, bây giờ vẫn còn đang trong giờ làm, bị ai nhìn thấy cũng không tốt.

"Hihihi."
"Hahaha."
Không biết từ đâu vang lên tiếng cười, Tư Minh Vi men theo âm thanh, là ở ngoài cửa.

Hiếu kỳ, cô mở cửa, liếc nhìn theo khúc quanh cầu thang thì thấy có một cô gái dọn vệ sinh đang ngồi ở cầu thang, đang nhiệt tình xem gì đó.

"Cái đó...!chào cậu..."

Tư Minh Vi chào hỏi cô gái, có điều cô gái hiển nhiên đang rất tập trung vui vẻ.

Đến gần hơn, cô mới nhìn rõ trên tay cô ấy là một cuốn tuần san giải trí lá cải, cái này xem vui lắm sao?
"Xin hỏi, có chuyện gì vui khiến cô cười như vậy?" Tư Minh Vi vẫn là hỏi ra.

"Hahaha, cười chết mất, bị vợ phát hiện đang chơi xe chấn với tiểu tam, kết quả cô vợ lôi cây gậy ra rượt đuổi ông chồng trần chuồng khắp phố! Ai da, cười chết tôi rồi!"
Tư Minh Vi sờ mũi.

"Bộ vui lắm hả?"
"Xì~ con người cậu đúng là vô vị!"
Lúc này, cô gái mới phát hiện bên cạnh đã có thêm một người, cô từ từ quay đầu lại, nhìn thấy Tư Minh Vi đang đứng đó.

Lúc này mới đứng dậy, nhét cuốn tạp chí vào túi quần, cầm cây chổi bên cạnh.

"Thật ngại, tôi không phải lười biếng, đi quét dọn ngay đây!"
Quả nhiên chuẩn bị nhanh chóng chuồn đi.

Tư Minh Vi bắt lấy góc áo của cô.

"Tôi không phải kiểm tra, chỉ là bị tiếng cười của cậu dẫn tới thôi, là tò mò."
Cô gái vuốt ngực một cái.

"Tôi còn tưởng lại bà già đó tới kiểm tra tôi.

Chào cậu, tôi tên Cơ Nhị.


Ai cũng gọi tôi Cơ tỷ."
Cô gái hào phóng đưa tay ra, gà tỷ*? Trong đầu Tư Minh Vi thoáng qua từ này, suy nghĩ một lúc thấy không đúng, Cơ Nhị thấy Tư Minh Vi chậm chạp không chìa tay ra, nhìn tay mình một chút, vội vàng chùi lên áo.

(*Cơ phát âm giống kê, kê nghĩa là gà)
"Ây da, cậu xem tôi liền quên mất, các cậu là thành phần tri thức, tôi chỉ là một nhân viên vệ sinh, có mùi, cậu sợ tay tôi bẩn đi."
Cười haha không ngừng, nhưng dường như cô cũng không để ý.

Tư Minh Vi biết mình mới vừa thất lễ, cũng biết Cơ Nhị hiểu lầm, nên vội khoát tay nói.

"Không phải, tôi không có ý gì đâu, Cơ tỷ rất hân hạnh quen biết cậu, tôi cũng ngày đầu tiên đến đây làm, tôi ngốc lắm, so với các cậu tôi còn không bằng đi? Haha."
Cơ Nhị làm người thẳng thắn, cô thấy Tư Minh Vi không có vẻ nào là đang làm bộ, chỉ là hơi đơn thuần chút, cười haha.

"Tôi kết bạn với cậu chắc rồi, cậu không giống đám tô son trét phấn kia, tôi chính là thuận mắt, sau này có gì cứ tìm tôi!"
"Cơ tỷ, cậu khách khí rồi, cậu làm trong công ty lâu hơn tôi, cũng xem như tiền bối của tôi."
Lần này đến phiên Tư Minh Vi ngại ngùng, vì vậy cả hai dứt khoát vào phòng làm việc trò chuyện.

"Tôi bình thường không có sở thích, lên tỉnh kiếm miếng cơm, chỉ thích xem tạp chí lá cải, vừa rồi chắc dọa cậu đi."
"Không có, Cơ tỷ tôi cảm thấy cậu trông rất có văn hóa, tại sao lại theo làm công việc này vậy."
Dáng dấp Cơ Nhị sạch sẽ, chính là cho người ta cảm giác vừa nhìn vào đã thấy thoải mái, nghề dọn dẹp vệ sinh với hình tượng của cô không có chút ăn nhập.

Tư Minh Vi suy nghĩ nên nói ra như thế nào.

"Văn hóa gì ah, tôi chỉ là một cô gái quê mùa, nhà nghèo, học thức chỉ đến cấp 3.

Lên thành phố lớn, ai sẽ cần tôi, nhưng dù sao cũng phải ăn cơm phải không, cho nên tôi làm công việc này, thật ra tôi cảm thấy tốt vô cùng, tôi cũng không sợ mệt nhọc.

Dù tiền kiếm được ít, nhưng để ăn no bụng được vẫn có thể."
Cơ Nhị không thèm để ý vấn đề này, cô yêu cầu đối với sinh hoạt rất đơn giản, chỉ cần cơm no và có tạp chí lá cải là đủ.

"Cơ tỷ, chị quả thật có tinh thần lạc quan!"
Tư Minh Vi phát ra từ nội tâm xúc động, không giống như cô, Cơ Nhị cho người khác cảm giác của nắng sớm, nói chuyện phiếm với cô ấy, sẽ cảm thấy rất vui vẻ.


"Đúng rồi, Cơ tỷ, cậu có số di động không? Lưu tôi lại đi, như vậy lúc rãnh rỗi, chúng ta có thể tán gẫu với nhau.

Lúc nghỉ ngơi cũng có thể cùng đi ra ngoài."
Lập tức, Cơ Nhị hớn hở nói số di động của mình.

"Tôi tên Tư Minh Vi, vừa chân ước chân ráo bước vào công ty, sau này chỉ giáo nhiều hơn cho tôi."
Tư Minh Vi bấm số di động vào máy mình, rồi trả lại cho Cơ Nhị.

"Chẳng trách, chưa từng nhìn thấy cậu, tôi cũng mới tới đây một năm, trên cơ bản ai cũng đều đã gặp.

Cậu ngược lại có gương mặt tươi tắn, Tiểu Vi, tớ gọi gậu như vậy được không? Mắt nhìn người của tớ luôn rất chuẩn xác, tớ cũng biết cậu không giống mấy người kia, không bị lây dính tà khí xã hội."
"Cơ tỷ, sau này cứ gọi tớ Vi Vi được rồi, Cơ tỷ, tớ không biết gì ở đây cả, cũng vừa ra đời kiếm sống.

Tớ cũng không biết phải chung đụng với bọn họ ra sao, thật sự."
Tư Minh Vi nhăn mày, xấu hổ cúi thấp đầu.

"Ai, năm nào công ty cũng có người mới, lúc bắt đầu ai cũng màu trắng, không lâu sau, thì thành đỏ, tím, xanh.

Có khi không hiểu nhiều thứ, lại sống được ung dung, tự tại hơn." Cơ Nhị thở dài.

Tư Minh Vi bị cách hình dung của Cơ Nhị chọc cho cười, phì cười một tiếng.

"Cơ tỷ, cách dùng từ của cậu sống động thật, lần đầu tiên tớ nghe thấy có người hình dung người khác như vậy."
"Ai dô, tớ nói cậu nghe, Vi Vi, lòng dạ con người là muôn màu muôn sắc.

Nói không chừng, xã hội chính là một cái thùng nhuộm màu cũng nên."
Nghe Cơ Nhị bàn luận vài chuyện lý thú phát sinh trong công ty, Tư Minh Vi cảm thấy hết sức thú vị, Cơ Nhị người này có thể kể lại mọi chuyện rất sống động, giống như đang tái diễn lại mọi thứ vậy, Tư Minh Vi nghe rất hăng say.

Nào ngờ, Cảnh Tình đứng ngoài cửa, không vui nhìn thấy hết một màn..