Trận hỏa hoạn kéo dài liên tiếp trong mười ngày, tại thành phố E trận hỏa hoạn này là một trận lửa kỳ quái nhất từ trước tới nay, được các loại truyền thông đua nhau đưa tin.
Không hiểu sao cảnh sát đã nhảy vào cuộc, nhưng cũng không điều tra ra được manh mối nào, đó là một tòa kiến trúc điêu tàn, không thuộc về sở hữu của bất kỳ ai.
May mắn thay sự việc lần này không có bất kỳ thương vong, thật sự chẳng qua chỉ là một ngọn lửa kỳ quái bùng cháy liên tục.
Bất luận đến bao nhiêu xe chữa lửa, ngày đêm dập lửa không ngừng, cũng không thể dập được.
Vì vậy đã dẫn ra rất nhiều dị bản, sự việc này đã gây sự hứng thú với một vài người vô cùng yêu thích phi tự nhiên.
Cảnh Diệt và Âu Dương Vô Song chẳng qua chỉ đứng từ xa, nhìn ngọn lửa thắp sáng một góc trời, liền hiểu đã chậm một bước.
Cảnh Tình đã gạt Tập Chính Đông, vật kia đúng thực là sản phẩm do công ty Cảnh Lưu cung cấp.
Hơn nữa còn đích thực có thể tạo thành đòn trí mạng với yêu loại, cô cố ý như vậy không phải để dọa Tập Chính Đông, nhưng ngược lại đã chọc tức hắn.
May là cuối cùng, Viêm Địch hiện về nguyên hình, chở Cảnh Tình rời đi.
Vì vậy lúc đó một vài người chạy tới xem sự kiện này, trong ngọn lửa, bọn họ đã thấy "rồng".
Một sinh vật giống như rồng bay lượn trên trời.
Viêm Địch mang Cảnh Tình đáp xuống một nơi an toàn, sau đó ngã xuống đất không nhúc nhích.
Đó là số linh lực cuối cùng còn sót lại của hắn.
Cảnh Tình gọi người tới, đưa hắn đi.
Sau đó hôn mê trong thời gian một tháng, thì Viêm Địch tỉnh lại, lại rời đi.
Hắn chỉ để lại một câu, nói phải đi tìm một người, là toàn bộ lý do để hắn thức giấc.
Vì để báo đáp Cảnh Tình giúp hắn trốn thoát, hắn đã đưa Cảnh Tình một viên thuốc, viên thuốc này nếu nhân loại ăn vào, không thể nói là được trường sinh bất lão, nhưng ít nhất sẽ có sinh mệnh nhiều hơn người bình thường gấp mấy lần, hơn nữa dung nhan sẽ không già đi, cũng có thể trị khỏi các loại bệnh nan y.
Đó là một thượng cổ thần vật còn lưu lại.
Trên đời tồn tại chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.
Tập Chính Đông được đưa vào bệnh viện chữa trị, sau đó bị Âu Dương Vô Song giáng chức, đi từ thấp nhất trong biệt đội R mà lên.
Tư Minh Vi không biết sống chết.
- -- Một tháng sau ---
Bên trong thư phòng rộng lớn, Cảnh Tình an tĩnh ngồi phía xa, dùng bút chì phác họa từng nét, mô tả hình bóng của một người.
Khắp mặt đất đều là giấy vẽ.
Có bao nhiêu tờ, ngay cả Cảnh Tình cũng chưa từng đếm.
Từng ngày từng ngày, lại tái hiện hình bóng người nọ, chỉ vì nhớ nhung da diết.
Không ngoài gì khác, tất cả đều là bức họa Tư Minh Vi.
Cô không đến công ty, không trở về Lang tộc, hết thảy mọi thứ cô đều không quản, ngay cả Lang Lang cũng ném lại cho Lang bà với Nghiêm Yên.
Tại sao? Chị không thể tìm được em...!
Sau khi biết được chân tướng, cô vẫn giữ được kềm chế, đồn cảnh sát có người cung ứng tin tức cho cô, cô đưa viên thuốc Viêm Địch cho cô cho Âu Dương Vô Song, yêu cầu tìm người yêu của mình.
Toàn bộ E thị là của lão đại Âu Dương Vô Song, có được sự giúp đỡ của cổ.
việc tìm một người không gì dễ bằng, thế nhưng vẫn không tìm được.
Nơi đó cũng không tìm được tung tích của Tư Minh Vi.
Vẽ nét lông mày, nước mắt cô lại bất giác rơi xuống, cho tới giờ phút này, cô mới phát hiện, trong cuộc đời cô đã không thể mất đi cô gái đó.
Trước kia cô hay bảo Tư Minh Vi dễ mít ướt, tới hôm nay, thỉnh thoảng người hay khóc lại chính là cô.
Chị nhớ em...!
Tự mình lẩm bẩm.
Cảnh Diệt đứng ngoài cửa hồi lâu, cuối cùng buông tha ý niệm tiến vào.
Công việc ở Lang tộc trước mắt đều do cô là Lang bà thay nhau trông coi, dù sao bệ hạ hoàng hậu thân thể vẫn chưa hồi phục, phái người đi mời gia chủ Tư Đồ, vẫn chậm chạp chưa có hồi âm.
Mà trước mắt công ty xem như do Nghiêm Yên thay thế, có điều hậu quả cũng có thể tưởng tượng được, cô hoàn toàn không phải là kiểu mẫu tổng giám đốc của ngày nay.
Xem như là bạn thân, đối với thời kỳ đau khổ này của Cảnh Tình, cô cũng có thể cảm nhận được, người mình yêu không rõ sống chết, đổi lại là ai, cũng sẽ hồn siêu phách lạc đi.
"Lang nữ vương vẫn vậy?"
Nghiêm Yên bận gần chết, vất vả lắm mới lẻn ra khỏi công ty được.
"Ừm."
"Hai..."
Nghiêm Yên bế Tiểu Lang Lang, còn nghĩ mang Tiểu Lang Lang tới thăm Cảnh Tình, nói không chừng cậu ấy sẽ có chút tinh thần.
"Mẹ...!mẹ..."
Tiểu Lang Lang giãy giụa bất an trong lòng Nghiêm Yên.
Từ sau khi tiểu tử không có mẹ bên cạnh, xem như lanh lợi, luôn sẽ nhắc vài lần.
Nghiêm Yên mở cửa, bế Lang Lang, cười nói.
"Lang nữ vương, Lang Lang đòi tới thăm cậu này!"
Cảnh Tình không nhúc nhích ngồi trước bức họa, khi nghe thấy Lang Lang, thân thể cô động một cái, Nghiêm Yên bế Lang Lang tới bên cạnh cô, Lang Lang lập tức đưa tiểu móng vuốt, muốn nhào vào lòng Cảnh Tình.
Cảnh Tình nhận lấy Lang Lang, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, Lang Lang cười "khanh khách" không dứt.
"Tiểu Lang Lang, thích mẹ không?"
Chẳng biết tự lúc nào, Cảnh Tình đối với Lang Lang, không còn xưng là mẹ nuôi, cô đã xem Lang Lang như con đẻ của mình, đột nhiên ôm chặt lấy, cô hôn khóe miệng bé con một cái.
"Tiểu Lang Lang, nhất định sẽ tìm được mẹ con!"
Vừa bắt đầu bầu không khí cũng không đến nỗi nào, Nghiêm Yên còn cảm thấy mình đã làm đúng, nhưng sau đó, cô nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Cuối cùng Cảnh Tình ôm Lang Lang khóc ngon lành.
Cô chưa từng nhìn thấy Lang nữ vương yếu ớt như vậy.
Lập tức không nỡ lòng, đặt tay lên bả vai.
"Chị dâu phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không xảy ra việc gì!"
"Dùng được đều đã dùng, ngay cả Âu Dương Vô Song tớ cũng đến nhờ, bao gồm cả người Lang tộc do tớ phái đi!"
Tâm trạng Cảnh Tình dần trở nên kích động.
"Lang nữ vương, bình tĩnh lại, tớ không cho rằng chị dâu đã chết, trước đó, tớ đã đi tìm Thương Lãng Thác, cậu ấy nhờ người tra xét, trong sách sinh tử ghi tuổi thọ chị dâu chưa tận."
"Cho nên, tớ nghĩ chị ấy có thể đã được ai đó cứu đi!"
Cảnh Tình sớm đã nghĩ tới việc này, chỉ là cô không hiểu, nếu Tiểu đà điểu đã không sao, vậy tại sao lại không đến tìm cô, đến một chút tin tức cũng không hề có, xem như vì Lang Lang, cô ấy cũng sẽ trở về chứ, là chuyện gì đã khống chế cô ấy sao.
"Đã tầm soát rất nhiều lần ở vùng biển đó, Tiểu đà điểu nhất định lúc đó đã được người ta cứu đi! Có điều tra vùng hải đảo gần đó không?"
Cảnh Tình không còn khóc.
"Đã tra xét, không có gì.
Chính là điểm này khiến ta phải nghi ngờ..."
- --
Trên chiếc giường lớn sang trọng, một người con gái gầy gò đang ngồi.
Môi cô trắng bệch, ngay cả da dẻ nhìn qua cũng rất tái nhợt, cả người đều bày ra hơi thở bệnh tật.
Xương quai xanh lồi ra, cùng với cái áo ngủ rộng thùng thình, cánh tay mảnh khảnh, thể hiện rõ cô gái này, vừa trải qua một cơn bạo bệnh.
Cửa mở, lão quản gia đẩy xe thức ăn vào, cúi người chào.
"Tiểu thư, đến giờ cơm rồi!"
Cô gái nâng cặp mắt không có sức sống, yếu ớt há miệng, không biết sao, một âm giọng cũng không thể phát ra.
Lão quản gia quan tâm nâng gối cho cô tựa lên.
"Tiểu thư, cô vừa tỉnh lại không bao lâu, cần nghỉ ngơi cho khỏe.
Với giọng nói của cô..."
Lão quản gia có chút không đành, một cô bé xinh đẹp lại không thể nói chuyện.
Con ngươi cô gái càng ảm đạm, hơi cúi thấp đầu.
"Để tôi đút cô.
Đừng lo lắng, thiếu gia đã nói, sẽ chữa khỏi cho cô!"
Trên xe thức ăn có cháo nóng hổi, còn có bánh mì, sữa bò.
Đều là món ăn thích hợp cho người bệnh.
Cô gái đột nhiên hai tay che mặt, dùng sức lắc đầu.
"Tiểu thư, ăn một chút đi, không ăn, thân thể sẽ không chịu được.
Một tháng này cô đều nhờ vào truyền dịch dinh dưỡng, nhưng không thể cứ như thế mãi được."
Lão quản gia kiên nhẫn khuyên nhủ.
Cô gái khoát tay, ánh mắt lại vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ..