"Thuyền trưởng Lưu, mời ông hợp tác cho, một tiếng nữa, là tôi phải biến khỏi đây rồi! Dù thế nào ông cũng phải cho tôi một chút gì đó để giao phó chứ."
Ông lão ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô, Lam Hinh gỡ mắt kiếng xuống, lấy vải nhung ra lau.
"Nếu đã vậy, tôi liền kể ông nghe câu chuyện này, một câu chuyện cổ tích, lúc nhỏ tôi rất thích nghe."
Lam Hinh cười không xác định.
"Nếu câu chuyện kể xong, ông vẫn không có gì muốn nói, vậy tôi sẽ không tiếp tục làm phiền ông."
Đôi mắt đờ đẫn của ông lão nhìn cô.
"Câu chuyện kể về nàng tiên cá, mỗi một người ít nhiều gì cũng từng nghe qua.
Nàng tiên cá sống dưới biển sâu, vào một đêm giông bão nàng đã gặp được chàng hoàng tử, vừa gặp nàng đã đem lòng yêu say đắm chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú bèn cứu chàng lên, nhưng vì nàng không có đôi chân của loài người, nên chỉ đành ngắm nhìn chàng từ xa.
Vì để có thể gặp lại chàng, nàng tiên cá đáng thương đã giao dịch với mụ phù thủy độc ác, dùng giọng hát xinh đẹp của mình để đổi lấy đôi chân, nếu như không có được hồi đáp từ hoàng tử, lúc trời hừng đông, nàng liền sẽ hóa thành bọt biển.
Có điều, chỉ cần nàng tự tay giết hoàng tử, thì nàng sẽ không chết..."
Nói tới đây, Lam Hinh ngừng lại, từ từ tiến lại gần giường ông lão, nhìn chằm chằm vào ngực ông.
Cùng lúc đó, ánh mắt vô thần của thuyền trưởng Lưu, dần có lại sắc thái, lão cứ vậy đối mặt Lam Hinh.
Lam Hinh cúi đầu, nói mấy chữ vào tai lão.
"Nàng tiên cá đã không chết."
"Cô!"
Con ngươi thuyền trưởng Lưu bỗng giãn ra, gắt gao trừng mắt nhìn Lam Hinh, giãy giụa muốn chồm dậy, nhưng phát hiện toàn thân hoàn toàn không thể cử động, bị trói vững vàng vào giường.
"Cô rốt cuộc là ai?"
Giọng lão khàn khàn, vội muốn biết chân tướng.
"Hahahahaha! Sao hả? Không nhận ra tôi à!"
Lam Hinh cười lớn, thân thể lắc lư, lau đi trên mặt, mái tóc quăn dần biến thành màu xanh da trời, đổ xuống như thác nước rũ ngang hông, còn ngũ quan của cô cũng dần thay đổi.
"Tôi Lam Hinh đây mà! Bách Dương, tôi rất là nhớ ông AH!!!!!!!!"
Tiếng cười thê lương của cô vang khắp phòng.
"Không, không, cô không phải Hinh nhi, không phải...."
Lưu Bách Dương liều mạng lắc đầu, vẻ mặt hỗn loạn.
"Không nhớ? Ở đây."
Chẳng biết tự lúc nào, Lam Hinh đã chồm người tới dán lên ngực hắn, móng tay nhọn đẩy cúc áo trước ngực, để lộ con dấu đỏ son hình bông hoa.
"Là tôi lưu lại! Bách Dương, ông sợ tôi không?"
"Hinh nhi, tôi sai rồi.
Tôi sai rồi, đều tại tôi không tốt, tôi xin lỗi ah..."
Âm thanh già nua sám hối không ngừng.
Lưu Bách Dương khóc lên.
"Bách Dương, tôi rất hận, rất hận!"
Gò má Lam Hinh dính thật chặt vào lão, cọ một cái.
"Vậy ông nguyện ý chết cùng tôi chứ?"
"Cái mạng này của tôi vốn thuộc về cô! Đợi đã nhiều năm vậy rồi, rốt cuộc..."
Lưu Bách Dương đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, ngất đi,
"Cậu sao lại tới đây?"
Thân hình Lam Hinh biến đổi, khôi phục về lại tướng mạo ban đầu.
"Đại tiểu thư, cô xuất hiện ở đây không thích hợp, phu nhân sẽ lo lắng, hơn nữa vừa rồi cô làm vậy, người của gia tộc Âu Dương sẽ tìm tới rất nhanh!"
Một tên đàn ông trẻ tuổi, cung kính cúi đầu.
"Tôi chỉ muốn xem thử một chút!"
Lam Hinh khinh thường nhìn người trên giường một cái.
"Thứ cho tôi nói thẳng, nhưng phu nhân nhất định sẽ vui mừng khi thấy hai cha con cô gặp mặt."
"Ai là con gái hắn, chú ý cách dùng từ của cậu! Tôi chỉ chảy dòng máu của mẹ, không có cha!"
Lam Hinh chán ghét nói.
"Dạ phải.
Nhưng dù thế nào, phu nhân vẫn mong hai cha con có thể nhận nhau!"
"Bốp" cái tát vang dội, nửa bên mặt tên đàn ông hiện lên vết thương, chất lỏng màu xanh da trời chảy ra bên khóe miệng.
"Bớt xen vào chuyện của tôi, bằng không lần sau liền không chỉ thấy máu đơn giản như vậy! Cút cho tôi!"
Lam Hinh lạnh lùng nói.
Tên đàn ông như không có gì xảy ra lau môi, biến mất không thấy.
- --
"Tình...!em muốn...!tắm..."
Né tránh ánh mắt lõa lồ của Cảnh Tình, Tư Minh Vi không biết phải làm sao.
"Tiểu đà điểu, chúng ta tắm chung nhé."
Cảnh Tình tiến lên muốn bế Tư Minh Vi lên.
"Em...!một mình....!được..."
Tắm chung tới Tình, ai mà biết chuyện sẽ phát sinh tới độ nào, cô không biết thì ra Tình lại mê đắm chuyện giường chiếu đến vậy.
"Một mình em tắm, chị không yên tâm, bảo bối, chị thật sự lo thân thể em còn yếu, sẽ trượt té trong phòng tắm mất."
Đôi mắt Cảnh Tình lóe lên chân thành, cô giải thích.
"Không...!muốn..."
Tư Minh Vi kiên quyết cự tuyệt.
Đêm qua mệt mỏi, tới hôm nay mà vẫn chưa hết đau nhức, bây giờ cô chỉ muốn thư giãn trong bồn tắm, để hóa giải mệt nhọc.
"Ô ô...!Tiểu đà điểu, em thay đổi rồi! Trở nên không lanh lợi một chút nào!"
Cảnh Tình thay đổi thế tiến công, mặt xì xuống làm bộ dạng thụ thương, cố gắng nặn ra giọt nước mắt.
"A...? Chị hết thích em...!rồi?"
Tư Minh Vi ngơ ngác nhìn cô.
"Tình...!chị không muốn em nữa hả?"
Chỉ trong một đêm, Tiểu đà điểu đơn thuần sao có thể tiến hóa nhanh như vậy, Cảnh Tình thầm nhủ không hay.
Tư Minh Vi nhích tới gần ngực Cảnh Tình, thanh âm thật thấp vang lên.
"Tình...!để em nghỉ ngơi hai ngày được không? Đợi thân thể em khôi phục, sẽ cho chị..."
Thanh âm càng nói càng nhỏ, hai chữ cuối cùng gần như không nghe được, Cảnh Tình nhấc bỗng thân thể gầy yếu của cô lên.
"A!"
Tư Minh Vi khẽ hô, hai tay choàng qua cổ cô.
"Nước nóng xong rồi, bảo bối, em tắm đi ha, tắm xong gọi chị, chị sẽ lau người cho em!"
Cảnh Tình thận trọng đặt cô vào bồn tắm.
Bụng Tư Minh Vi nóng lên, trước lúc Cảnh Tình ra ngoài, lập tức kéo tay cô lại, đặt lên môi cô nụ hôn.
Nhưng rất nhanh liền buông ra, cả người chìm xuống nước.
Cảnh Tình sờ môi mình, tà mị nhìn chằm chằm Tư Minh Vi.
"Tiểu đà điểu, như vậy chưa thể thỏa mãn chị, hôn phải như vầy mới đúng!"
Kéo cô ra khỏi mặt nước, môi liền dán chặt lên.
Nhân lúc cô thất thần, tiểu linh xà liền len vào, trêu đùa, câu dẫn.
Phải kéo dài thật lâu nụ hôn mới kết thúc, Cảnh Tình buông cô ra, khẽ vuốt ve sau lưng.
"Bảo bối! Lần sau nhớ phải hôn chị như vậy nga! Chị ra ngoài trước!"
Cảnh Tình cười gian trá đóng cửa, Tư Minh Vi vẫn còn trong tình trạng hỗn độn bỗng bừng tỉnh, cô vỗ lên mặt nước một cái.
"Tình...!đồ dê xồm..."
Tự mình lẩm bẩm.
Tâm trạng Cảnh Tình rất tốt xuống lầu, suy nghĩ Tiểu Lang Lang có phải sắp về rồi không.
"Lang nữ vương, Cơ Nhị vừa gọi điện về nói, cô ấy dẫn Lang Lang đi ăn McDonalds rồi!"
Nghiêm Yên mặt mày ủ dột nói.
Cảnh Tình không vui nhíu mày.
"Lang Lang còn nhỏ như vậy, McDonalds sao mà ăn được?"
"Đừng nhìn tớ hung thần ác sát vậy ah, cũng không phải tớ đưa ra chủ ý, cậu yên tâm đi! Nhìn bộ dạng khẩn trương của cậu, nếu ngày nào Tiểu Lang Lang cũng đột nhiên mất tích, chắc cậu..."
"Miệng chuột không mọc ngà voi, Tiểu Lang Lang là con gái tớ, sau này đương nhiên ở cùng tớ."
Cảnh Tình dùng ánh mắt ngốc nghếch nhìn Nghiêm Yên.
"Nói thế nào cũng là từ bụng Vi Vi sinh ra, cũng đâu thấy cậu đút nó miếng sữa nào."
Nghiêm Yên tiếp tục không sợ chết nói.
"Nghiêm Yên! Đã xảy ra chuyện gì à? Cậu hình như có chỗ không đúng."
Cảnh Tình phát hiện mờ ám.
"Không...!đều tại bà điên Cơ Nhị kia, gọi điện mà cũng nháo với tớ cho được!"
Nhắc tới Cơ Nhị, Nghiêm Yên hoàn toàn rũ người.
"Tay Cơ tiểu thư ổn chứ? Tớ nói nha, cậu không đúng 100%, làm bị thương tay người ta thì chớ, lại cứ luôn cự cãi trước mặt người ta, cơ mà tớ nhớ cho tới bây giờ chỉ cần cậu vừa thấy giống cái, là liền bày ra bộ mặt háo sắc!"
Cảnh Tình đánh giá Nghiêm Yên.
"Đó mà là phụ nữ? Ngoại trừ thân thể là phụ nữ ra, tớ chẳng nhìn được chỗ nào có bóng dáng phụ nữ cả, tức chết tớ! Đừng nhắc cô ta nữa, đúng rồi, yến tiệc đó, cậu nhất định đi à, gia tộc Kars cũng sẽ tới."
"Sao, cậu cũng muốn đi! Lẽ nào đã thật sự vừa mắt Cherry Carano!"
Cảnh Tình tóm lấy tờ báo trong tay cô.
"Chẳng qua gần đây tớ nhàm chán, nếu cậu không ngại mang tớ theo, loại chuyện ngắm phụ nữ đẹp, tớ sao có thể bỏ qua!"
Nhắc tới người đẹp, cảm xúc trong mắt Nghiêm Yên liền khôi phục mạnh mẽ.
"Cũng không phải không thể, cậu giúp tớ xử lý chuyện công ty một tháng, tớ liền đồng ý!"
Trong lòng Cảnh Tình tính toán, ném ra điều kiện.
"Cái gì? Tha tớ đi, tớ thà ở nhà xem tivi!"
Một cái quầy rượu thôi, Nghiêm Yên đã lười xử lý, lần trước giúp Cảnh Tình xử lý chuyện công ty, nửa cái mạng cũng sắp mất, nói sao cô cũng không muốn lại tiếp tục.
Sau đó như nghĩ ra chuyện gì, cô nhìn Cảnh Tình.
"Lang nữ vương, lẽ nào cậu sẽ không tới công ty!"
"Công ty có xảy ra vấn đề hay không cũng được, nếu có người muốn, vậy cứ cho hắn, tớ muốn có thời gian mang Tiểu đà điểu về nhà cô ấy một chuyến."
"Nghe trong lời nói có hàm ý, có điều, cậu nói đúng, Tiểu Vi Vi còn có cha mẹ, cũng nên suy nghĩ nghiêm túc chuyện giữa hai cậu.
Haiz, cậu thì tốt rồi, tìm được người bạn đời, con cũng có sẵn, ngay cả Tiểu Diệt tử cũng ăn con người ta rồi, liền chỉ còn mình tớ cô đơn."
Nghiêm Yên chán chường nằm trên salon.
"Không ngờ, con chuột vàng phong lưu đa tình cậu, cũng có ngày muốn yên bề gia thất!"
Cảnh Tình trêu ghẹo nói.
"Ai nha, dùng lời của nhân loại, chính là ba mươi đứng, tuổi tác đến, tớ cũng muốn có gia đình vậy."
Nghiêm Yên ước ao vô hạn nhìn về phương xa.
- --
Trôi qua mấy ngày, Cảnh Diệt cũng không tìm tới Shura vương.
Điện thoại cũng không gọi, lần này đến lượt Shura vương mất bình tĩnh, ăn cũng thấy vô vị.
"Đức vua, mùi vị không ngon sao?"
Từ khi tới nhân giới, Bất Hối luôn rất tự tin đối với tài nấu nướng của mình, giờ phút này đức vua bọn họ cau mày, vừa nhìn chính là tâm sự nặng nề, hắn đoán đa phần liên quan tới Cảnh đại nhân.
"Gần đây không có khẩu vị, ta mệt rồi, muốn đi nghỉ."
Shura vương đứng dậy định lên lầu.
"Đức vua! Gần đây người không ăn cơm thì toàn đi ngủ, trong người thấy không khỏe sao?"
Bất Hối vừa nói xong liền thấy không đúng, Shura vương không phải loài người, làm sao bị bệnh được, sẽ không bị cảm mạo nóng sốt như loài người, nhưng gần đây Shura vương tinh thần hoảng hốt, cũng xác thực không bình thường.
"Cậu nghĩ nhiều rồi, ta chính là không sao chỉ thấy buồn ngủ thôi."
Shura vương uể oải bộ dạng không dao động, quả thực khiến Bất Hối lo lắng không thôi.
"Đức vua, tôi muốn nói chuyện Thất Tuyệt Hoa..."
Bất Hối nơm nớp lo sợ nói.
"Chuyện này trước tạm gác lại, đừng tới làm phiền ta!"
Bất Hối kéo cô lại.
"Đức vua, tiết trời hôm nay không tồi, chúng ta đi dạo một vòng, đi mua sắm ha!"
Bất Hối lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa nói.
"Chuẩn bị xe đi."
Shura vương ngồi xuống ghế, ngái ngáp một cái, trong đầu nghĩ cũng đã nhiều ngày không ra cửa, ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt..