Lang Hoặc

Chương 87: 87





"Sao lại là cô..."
Tư Minh Vi cử động muốn xuống giường, nhưng phát hiện một sợi xích sắt dài đang xích chặt chân cô, đầu còn lại thì xích vào đầu giường.
Chân thoáng cử động, liền truyền tới âm thanh của xích sắt.
"Thả tôi ra!"
Trong lòng Tư Minh Vi mơ hồ truyền tới cảm giác sợ hãi.

Cô sợ người trước mặt sẽ giở trò đồi bại với cô, hơn nữa cô cũng tin cô ta tuyệt đối có thể làm được.
"Tiểu thư Cherry, tôi với cô không thù không oán, tại sao cô muốn làm vậy với tôi! Nếu để Tình phát hiện..."
Lời còn chưa dứt, Tư Minh Vi bỗng chóng mặt một trận, toàn thân khô nóng dị thường, đặc biệt là vùng tư mật ngứa ngáy khó nhịn, khiến cô không kềm được nới lỏng dạ phục trên người.
Mình đang bị sao thế này?
Dùng tia lý trí sót lại, Tư Minh Vi cố gắng khắc chế nhiệt độ bất bình thường trong thân thể, dùng sức cắn rách môi, một tia màu đỏ chảy ra, bức ra một chút tỉnh tháo để giữ sự an toàn.
"Hắc~ không ngờ dược tính hiệu nghiệm nhanh như vậy~ tôi nói cô nghe, Cảnh phu nhân, lỡ như để tổng giám đốc Cảnh bắt gặp bộ dạng phóng đãng này của cô, cô ấy sẽ có cảm tưởng thế nào? Huống hồ còn là trong lòng người phụ nữ khác."
Cherry cười rất khoa trương, âm cười bén nhọn chói tai, là ai nghe vào cũng sẽ thấy không được thoải mái.
"Tôi xin cô, tha cho tôi.

Không được, tôi không muốn!"
Hai tay Tư Minh Vi nắm thật chặt lớp váy trên người, không ngừng xịch lùi về sau, rất sợ lúc này Cherry sẽ bổ nhào tới.
"Hộc..."
Gương mặt cô lúc này nóng phừng phực, chẳng mấy chốc liền đỏ ửng màu sắc không được tự nhiên, mà tốc độ xâm nhập lý trí của cổ nhiệt càng lúc càng mạnh.
Cô đưa tay vào trong lớp váy, muốn vuốt ve đầy đặn trước ngực.
"Không được!"
Tư Minh Vi lại kêu lên, hướng đầu giường, đập đầu vào.
"Ối chà~ thể chất của Cảnh phu nhân nhạy cảm dị thường nhỉ~ xem ra bình thường Cảnh tổng đều có cách rèn luyện, không giống như thú cưng nhà tôi, dạy sao cũng không nghe lời!"
Trên gương mặt Cherry hiện lên vẻ căm ghét, bước mấy bước đến gần người bên cạnh, cầm một chiếc điều khiển trên tay, bấm nút bên trên.
"Uhm...!uhm...!uhm..."
Tiếng kêu yếu ớt vang lên từ sau chiếc giường lớn, chiếc giường chậm rãi nâng lên, từ từ dựng đứng.

Bên trên là một cô gái đứng hình chữ bát, tay chân bị trói vào giường, liều mạng lắc đầu, cô gái ấy chính là Tiểu Thanh.


Cô mở to đôi mắt vô tội, hoảng sợ nhìn Tư Minh Vi.
"Là cô?"
Tư Minh Vi chóng mặt hoa mắt, nhưng cú đụng đầu vừa rồi cũng giúp cô hóa giải được vài phần dược tính.
"Tôi nói nhỏ với cô Cảnh phu nhân, đây là thuốc do tôi tự điều chế, sau khi thuốc bộc phát nếu trong vòng một giờ không xảy ra hoan ái, tôi e tính mạng nhỏ của cô khó mà giữ được~"
Gương mặt Cherry tràn đầy nụ cười tà ác.
"Cô đúng là...!đồ biến thái!"
Tư Minh Vi không thể nhịn được nữa, nói ra miệng.
"Biến thái? Hahaha, nói hay lắm.

Vậy để tôi cho cô biết thế nào mới là biến thái!"
Cherry cầm lấy con dao bén nhọn gọt trái cây trên bàn, Tư Minh Vi sợ hãi co rúm lại.
"Sao vậy? Mới đó đã sợ rồi? Đúng là đàn bà vô dụng, nói cho cô biết.

Hôm nay cô may mắn đấy, bởi vì tôi sẽ không động vào cô, chẳng qua muốn mời cô làm khán giả, xem màn trình diễn miễn phí~ cô nên cảm tạ tôi mới phải."
Cherry cầm dao gọt trái cây, cọ hai mặt dao qua lại trên má Tiểu Thanh, hai mắt Tiểu Thanh xuất hiện nước.
"Đồ phụ nữ biến thái! Thả cô ấy ra!"
Tư Minh Vi thật sự không thể nhịn được, giận dữ thét lên với Cherry.
"Tiểu sủng vật khả ái của ta, hôm nay sao vậy? Chẳng phải trước kia chúng ta hay chơi trò này? Cô khóc lóc cái gì? Lúc đó còn cầu xin ta hung hăng làm cô cơ mà!"
Ánh mắt Cherry càng phát ra tàn bạo, xen lẫn tức giận cùng hận ý.

Trong nháy mắt, dao gọt trái cây rạch một đường dài trên váy Tiểu Thanh.
"Uhm...!hức..."
Tiểu Thanh liều mạng phe phẩy đầu, cả người giãy giụa, miệng bị bịt lại, không thể nói chuyện, nhưng từ biểu tình cùng âm thanh đứt quãng, có thể hiểu được cô đang khóc.
Cherry không hề để ý tới Tư Minh Vi, ngược lại đắm chìm trong thế giới độc diễn của mình, trên tay dùng sức, rạch chiếc váy dài thêm một nhát, liên tiếp thêm vài nhát, váy Tiểu Thanh gần như bị cô làm cho rách tan tành, biến thành như miếng vải vụn, mỗi một nhát rạch Cherry đều dùng lực vừa phải, không gây nửa điểm vết thương cho Tiểu Thanh, cô như thể rất ưng ý loại trò chơi này.
Cứ vậy, thân thể Tiểu Thanh gần như bại lộ trong không khí, cô bất lực giãy giụa, chẳng qua trong mắt Cherry, ngược lại chỉ càng thêm gợi dục.
"Muốn nói chuyện?"
Cherry dò hỏi.

Tiểu Thanh gật đầu.


Cherry cởi miếng vải buộc miệng giúp cô.
"Tiểu sủng vật của ta, cô muốn nói điều gì? Nếu là cầu xin tha thứ các loại, vậy thì ta tạm tha cho cô.

Nếu còn dám phản bội ta, tất nhiên ta sẽ không giết cô nhưng cái giá để tỉnh ngộ sẽ đắt lắm đấy!"
"Chủ nhân...!cấu xin cô tha cho tôi...!tôi đang có em bé..."
Tiểu Thanh nhìn chằm chằm bụng của mình.
"Chủ nhân? Hahaha, lâu rồi ta không nghe cô gọi ta như vậy~ rốt cuộc cô có đang coi ta là chủ nhân hay không~ có còn nhớ thân phận của cô, là thú nuôi của ta, suốt đời suốt kiếp, trừ khi ta chán.

Kết cục, cô lại cự tuyệt ta đến với tên đàn ông kia, bỏ trốn cùng hắn, còn mang thai đứa con hoang của hắn.

Ta biết, vì ta là phụ nữ, nên mới không thể thỏa mãn nhu cầu dâm đãng của cô? Từ trong xương cô chính là một phụ nữ dâm đãng phóng túng, là tiện nhân!"
Cherry càng mắng càng đi quá giới hạn, hoàn toàn đã đánh mất quý khí ban đầu của mình, càng giống một người phụ nữ bị người đàn ông của mình phản bội mà tức giận.
Tiểu Thanh nghe, "tách" giọt nước mắt rơi xuống, chẳng qua chỉ khóc, cũng không phản bác, gương mặt cô tràn đầy ủy khuất, ngay cả Tư Minh Vi cũng thấy rõ cả hai đang hiểu lầm nhau.
"Khóc ư, nín đi! Cô thấy mình ủy khuất lắm phải không? Nói đi chứ, ta cho cô nói chuyện kia mà!"
Cherry xé rách quần lót của Tiểu Thanh, xoay dao liền thọc cán dao vào.
"AH!!!"
Tiểu Thanh thét lên, hai mắt trợn to, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Cherry chán ghét cho cô một cái bạt tai.
"Đúng là đồ vô dụng! Tưởng giả vờ ngất xỉu thì ta sẽ tha cho cô sao?"
Cherry còn định tát thêm một cái.
"Dừng tay! Chỗ đó của cô ấy chảy máu rồi!"
Tư Minh Vi dùng sức giãy giụa, tàn nhẫn quá rồi, người đàn bà trước mặt cô cơ bản không có trái tim.

Nếu cô ta có trái tim, tại sao còn tổn thương người cô ta quan tâm đến vậy.
"Hừ? Tôi mới không tin?"
Cherry dửng dưng nói.

"Cô nhìn xuống dưới xem là cái gì?"
Tư Minh Vi siết chặt nắm đấm, hận bản thân hèn yếu vô năng.
"Gì?"
Từ vùng kín của Tiểu Thanh chảy ra chất lỏng màu đỏ, một giọt rồi hai giọt, thay nhau nhiễu xuống đất.
"Nè! Tỉnh lại cho ta!"
Cherry một tay bóp cằm Tiểu Thanh, dùng sức lay cô.
"Rốt cuộc cô có còn là con người nữa không? Mới vừa rồi, cô đã suýt giết người đấy! Huống hồ cô ấy còn đang mang thai, chỉ có loại không tim không phổi như cô mới cho rằng cô ấy đang giả vờ.

Cô ấy vô tội, lẽ nào cô không nhìn thấy ẫn nhẩn, nỗi niềm khó nói nằm sâu trong mắt cô ấy sao!"
Tư Minh Vi nói một hơi không vấp váp, từng chữ cũng đều chỉ trích Cherry.
"Người phụ nữ thấp hèn như cô không có quyền chỉ trích tôi! Là cô ta đã phản bội tôi trước! Tôi trừng phạt cô ta thì có gì sai? Tôi vốn là chủ nhân cô ta, còn cô ta là thú nuôi của tôi."
Cherry tự cho mình đúng nói tiếp.
"Cô, cái đồ quỷ ma này! Gọi người tới cứu cô ấy nhanh đi! Nếu cô để đánh mất cô ấy, tôi e rằng người hối hận sau cùng chính là cô đấy.

Bây giờ tôi mới hiểu những điều Tình nói.

Không yêu, lấy đâu ra hận ý sâu đậm, cô chẳng qua chỉ hận cô ấy đã rời khỏi cô, đã từ bỏ cô.

Người trong cuộc tối mắt, người ngoài cuộc sáng mắt, chính là nói cô đó!"
Tư Minh Vi chẳng kém cạnh, không chút yếu thế.
"Im đi! Cô!"
Cherry gần như điên loạn, đang tính gây khó dễ cho Tư Minh Vi.
"Đứa con...!đứa con..."
Bỗng có tiếng nói yếu ớt vang lên, Tiểu Thanh đang mắt nhắm nghiền, chẳng qua trong miệng vẫn lặp đi lặp lại.
"Đau quá...!tại sao....!nội ơi, nội nói đúng.

Con sai rồi..."
Nghe thấy Tiểu Thanh có âm thanh, trên gương mặt Cherry thoáng qua nét mừng rỡ, cô tưởng cô ấy tỉnh lại, nhưng Tiểu Thanh vẫn không mở mắt, càng giống đang nói mớ.
"Con không muốn làm người nữa...!cũng không cần tình yêu...!con muốn về nhà..."
"Cô đang nói cái gì?"
Cherry đến gần, muốn nghe rõ cô đang nói cái gì.
"Tỉnh lại, Tiểu Thanh..."
Trên gương mặt Cherry dần dần để lộ sợ hãi, lúc bấy giờ cô mới có ý thức lần hạ thủ này thật sự quá nặng, không phải cô không nghe rõ Tiểu Thanh nói gì, mà là cô chưa từng tĩnh tâm, kiên nhẫn chịu lắng nghe cô ấy, đối với sủng vật này, cô chỉ biết một mực chiếm đoạt, tận lựa thỏa mãn những thú vui hoan ái trên cơ thể.
"Rầm" một tiếng, cửa bị đá văng, một tay Cảnh Tình xách cổ Lang Lang, tức giận nhìn hết thảy trong căn phòng.


Cái đuôi nhỏ của Lang Lang vẫy vẫy, hai tay che mắt.
Ô ô, mẹ ơi con sai rồi, đừng phạt con mà.
Hình phạt đáng sợ quá.

Vừa rồi ngoài cửa, Lang Lang dồn linh lực để cảm nhận những chuyện xảy ra trong căn phòng.
Ô ô, đáng sợ quá, thì ra nữ nhân nhân loại đáng sợ như vậy.
Cô bé không muốn chui rúc trong ngực của phụ nữ đẹp nữa.
"Vợ!"
Cảnh Tình tới cạnh mép giường, hai tay dùng chút sức, xích sắt liền bị cô bẻ gãy, Tư Minh Vi giật mình nhìn cô.
"Tình!"
Tư Minh Vi nhào vào lòng Cảnh Tình.
"Cục cưng, có chị đây rồi.

Không cần sợ hãi, để chị xem, trên trán bị làm sao, sao mà sưng chù dù một cục thế này."
Cảnh Tình chạm tay lên trán, làm cô đau đến mức cúi đầu.
"Em..."
Cảnh Tình vừa nhìn Tư Minh Vi, liền nhận ra khác thường trên người cô, sờ lên mặt Tư Minh Vi cảm giác nóng như lửa.
"Tình, mau gọi người, tới cứu cô ấy."
Tư Minh Vi cố sức, chỉ về hướng Tiểu Thanh đang bị trói đứng trên chiếc giường.
"Hắc~ tới cũng nhanh thật, tổng giám đốc Cảnh."
Cherry chê cười.
"Vụ bắt cóc vợ tôi, một lát tôi sẽ tính sổ với cô! Cô gái này sắp chết rồi, cô tự xem chuyện tốt của mình đi."
Cảnh Tình tới trước người Tiểu Thanh, đẩy Cherry ra, một tay vòng ra sau lưng, chậm rãi truyền linh lực cho cô ấy.
"Không thể nào! Cô ấy sẽ không chết! Cô dựa vào gì mà nói vậy!"
Cherry không tin giựt váy Cảnh Tình.
"Đồ nữ nhân khốn kiếp! Cô đã tổn thương cô ấy sâu đậm, cho nên bây giờ cô ấy không muốn sống nữa.

Câu trả lời này hài lòng cô rồi chứ?"
Cảnh Tình lạnh lùng trợn mắt nhìn Cherry.
"Sao có thể? Tôi đi kêu bác sĩ."
Cherry hoảng loạn, tính nhấc điện thoại trong phòng..