Lang Hoặc

Chương 91: Tỉnh thuốc



"A?"

Tư Minh Vi thất thần trong thoáng chốc, không nghe kịp Cảnh Tình vừa nói gì, cả người liền rơi vào cái ôm. Cảnh Tình bế cô tiến vào một buồng WC cửa mở. Đậy nắp bồn vệ sinh, Cảnh Tình ngồi lên trên, xoay người Tư Minh Vi, để lưng hướng về phía mình, hai đỉnh cao ngất bên trên đôi gò bồng đào lộ ra.

"Ưhm... ah..."

Tư Minh Vi cọ vào người Cảnh Tình, khó nhịn thở nhẹ như rên rỉ.

"Haha... cục cưng... biểu hiện khá tốt, tuy vẫn chưa khiến chị đạt cực khoái hoàn toàn. Nào, bây giờ để thân ái của em thưởng cho em."

Cảnh Tình tà mị cười, tách hai chân Tư Minh Vi, đặt cô ngồi trên bắp đùi mình, ngón tay thông thạo trượt đến chỗ tư mật, vẽ vòng vòng bên ngoài cửa động, lây dính một mảnh ướt át, nơi đó sớm đã lan tràn.

"Uhm... Tình~ em khó chịu..."

Tư Minh Vi nhắm mắt, toàn bộ thân thể hóa thành bãi nước, cái miệng nhỏ bên dưới muốn ngón tay Cảnh Tình tiến thêm một bước.

"Cục cưng đã chuẩn bị vì chị, tiếp theo, để chị khiến em thoải mái."

Nói nhỏ nhẹ bên tai Tư Minh Vi, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, không chút dấu hiệu báo trước tiến vào.

"A!"

Thân thể Tư Minh Vi hơi căng cứng, đầu hướng ra sau tựa vào vai Cảnh Tình, bất lực đón nhận động tác Cảnh Tình. Tường thịt bên trong dồn chặt hút lấy ngón tay, Cảnh Tình tận lực phục hồi tâm tình kích động, cũng không vội có động tác tiếp theo.

"Cục cưng, nói chị nghe em muốn làm gì?"

Đối mặt trước Tiểu đà điểu lý trí đã đục ngầu, Cảnh Tình nhân lúc nhà cháy hôi của, muốn cô dâm ngữ 18+ ngữ gì cũng đều túa ra.

"Muốn làm gì? Em muốn Tình cử động..."

Lúc Tư Minh Vi nhận thức ngón tay sâu trong thân thể không cử động để cô được thư thái, bất mãn giãy giụa cái mông, mưu toan thử táy máy vòng eo, mở mịt trả lời Cảnh Tình.

Tư Minh Vi mỗi lần cử động, đều khiến Cảnh Tình cảm nhận được nơi đó bỗng co rút rất nhanh, tường thịt thay phiên chèn ép ngón tay, nhưng cũng không thể ngăn cản cô tiến một bước sâu hơn.

"Hm... nơi đó của cục cưng... quả nhiên ngày càng dâm đãng..."

Tư Minh Vi choàng một tay qua cổ cô, xoay đầu cô lại, liền hôn lên, đối mặt trước nhiệt tình của người thương trước ngực, Cảnh Tình tất nhiên đón nhận, cao hứng đưa ra chiếc lưỡi yêu thương Tư Minh Vi. Chỉ là cục cưng của cô, ngày càng không thỏa mãn, dần dà đung đưa thân thể. Bỗng, Tư Minh Vi buông tay, bĩu môi, ai oán nói.

"Ô, Tình, lại ức hiếp em. Ô ô ô, xấu xa."

Cảnh Tình tiến sát bên tai, ngậm lấy dành tai tinh xảo.

"Cục cưng, chị đâu có. Ngón tay chị đang ngoan ngoãn bên trong em, đang ra sức phục vụ mà."

"Ô ô ô, người ta không muốn tự cử động..."

Tư Minh Vi bỗng nghiêng người về trước, muốn thoát khỏi Cảnh Tình. Cảnh Tình một tay ôm eo cô lại, tay kia nhanh chóng cử động.

"Ưh... Ah... Mm!!"

Tư Minh Vi ngửa cổ, càn rỡ kêu to.

"Muốn chạy đi đâu? Cục cưng, hắc hắc."

Bờ môi Cảnh Tình lướt qua chiếc cổ Tư Minh Vi, sau đó dùng sức mút lấy, giống như đang thưởng thức mỹ vị, chỉ thoáng chốc chiếc cổ đã đỏ rần một khối, Cảnh Tình hài lòng nhìn kiệt tác của mình. Động tác trên tay vẫn không ngừng, Tư Minh Vi vô lực bắt lấy cánh tay, đón lấy Cảnh Tình công thành đoạt đất. Cảnh Tình từ từ choàng tay qua eo, tới trước ngực, cầm lấy khỏa đầy đặn, xoa nắn một trận, ngón cái kết hợp ngón trỏ vuốt ve tiểu trái cây. Bên trên bên dưới cùng đồng thời bị tấn công, Tư Minh Vi cảm thấy như đang nằm trên đám mây, có thể rớt xuống bất cứ lúc nào. Ngón tay Cảnh Tình cảm nhận dũng đạo bên trong ngày càng trơn ướt, tần suất co dãn của lớp thịt cũng ngày càng mạnh, cô biết Tiểu đà điểu sắp đạt cực khoái. Trong đầu liền hiện lên ý nghĩ, vì vậy ngừng động tác, xoay mình Tư Minh Vi lại, đối diện cô.

"A?"

Tư minh Vi cảm giác thấy Cảnh Tình bất động, vốn sắp tới với "vùng đất thánh của cuộc hành trình", bỗng bị gắng gượng cắt ngang, cô oán trách nhìn Cảnh Tình.

"Hắc, cục cưng, ngoan bước xuống người chị."

Cảnh Tình rút hai chân về, mất đi điểm chống đỡ, mũi chân Tư Minh Vi chạm đất, muốn đứng lên, hai chân lại bủn rủn vô lực, xém chút cô ngã nhào, Cảnh Tình kịp thời đỡ lấy vòng eo.

"Cục cưng, từ từ."

Giọng mềm mại, dụ dỗ Tư Minh Vi làm theo, Tư Minh Vi nghe lời khoác tay lên bả vai cô, rốt cuộc cũng đứng vững. Vùng thánh địa trần trụi hiện lên trước mắt Cảnh Tình, cô tham lam nhìn chăm chú, Tư Minh Vi theo bản năng đưa tay muốn che lại. Nhưng môi Cảnh Tình đã sớm một bước đặt lên, hai ngón tay cũng tự nhiên duỗi vào.

"A!"

Bị một trận kích thích, hai tay Tư Minh Vi bất giác ôm chặt đầu Cảnh Tình.

Hai ngón tay nhanh chóng cong lại, đầu lưỡi cũng đồng thời liếm láp hạt ngọc đã sưng tấy đỏ ửng, mỗi lần cô tiến thêm một bước chạy nước rút thật sâu, đầu lưỡi liền cảm nhận hạt ngọc run rẩy. Động tác càng ra sức, càng muốn Tư Minh Vi lên đến thiên đường. Dưới sự kích thích đồng thời đến từ hai phía, thanh âm Tư Minh Vi mỗi lúc một lớn hơn.

"A!"

Tiếng rên rỉ vang khắp WC, một khắc đó, Cảnh Tình cảm thấy tường thịt bao quanh ngón tay co rút điên cuồng, từ cửa động bắn ra chất lỏng nóng hổi, rơi xuống khóe môi. Cô ngẩng đầu, chất lỏng trong suốt lây dính trên gương mặt, cô ngậm lấy trong miệng, nuốt xuống toàn bộ.

Hạt ngọc kia vẫn còn run rẩy, Cảnh Tình không hề nghĩ ngợi liền hé môi cắn, nhẹ nhàng lôi kéo ra bên ngoài.

"A!"

Đang cảm thụ dư chấn cao trào qua đi Tư Minh Vi không ngờ Cảnh Tình sẽ có động tác này, sau tiếng kêu ngừng lại, hai mắt cô liền nhắm nghiền, cả người đổ xuống, té xỉu trong lòng Cảnh Tình. Cảnh Tình liếm dâm thể bên mép, tay khẽ vuốt ve gò má cô.

"Cục cưng, nghỉ cho khỏe nhé. Chị yêu em~"

"A ô."

Lang Lang cong cái mông nhỏ, cuộn người trước cửa phòng WC, tiểu móng vuốt che lại hai tai vẫn còn đang co giật mấy cái.

"Hai mẹ thật sự không biết tiết chế là gì~ không biết sẽ để lại ám ảnh tuổi thơ cho mình sao~ hừ hừ!"

Ngồi suốt ngoài cửa nãy giờ, bao nhiêu uế ngữ dâm âm bên trong, đều lọt cả vào tai hành hạ bé con, nhưng cũng không thể làm được gì. Hiện tại rốt cuộc cũng ngưng, bé con giơ một tai áp lên cửa, dò xét động tĩnh bên trong. Phỏng chừng hai mẹ vận động quá độ~ đã ngủ mất.

Ai nha, như đã nói, vừa rồi nghe thấy tiếng kêu của mẹ sói xám, điều này nói rõ mẹ đà điểu đã phản công thành công. A ô, không ngờ cũng có ngày mẹ sói xám bị áp, hừ hừ, bổn điện hạ lớn lên mới sẽ không bị áp~ nhất định sẽ trở thành công quân xuất sắc nhất trong lịch sử Lang tộc~

Suy nghĩ đen tối về bản thân trong tương lai, Lang Lang xém chút nhiễu nước miếng.

Cảnh Tình lau chùi thân thể cho Tư Minh Vi, nhặt váy dưới đất lên, tỉ mỉ mặc vào cho cô. Không khí dâm mị bên trong còn lưu lại, lúc ngẩng đầu, thấy một mảnh hỗn độn trên bệ rửa tay, là dấu vết của hoan ái vừa rồi lưu lại. Cảnh Tình hơi đỏ mặt, bởi vì chính ở chỗ này, Tư Minh Vi đã lấy đi lần đầu tiên của cô. Quay đầu lại nhìn Tư Minh Vi đang nằm nhắm mắt, vẻ mặt cô liền hiện ra ôn nhu, Cảnh Tình bắt đầu mặc áo vào. Đáy lòng suy nghĩ, kế hoạch sắp xếp lúc đầu chắc vẫn tiến hành tiếp được.

Lúc Tư Minh Vi tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là xương cốt giống như vừa bị người ta nghiền nát, cứ như không phải của mình, thân thể đau nhức khắp nơi, mãnh liệt nhất chính là chỗ hạ thể. Cô cảm thấy mí mắt rất nặng nề, bỗng một trận mỏi mệt lại ập tới, mơ mơ màng màng, khiến cô không thể suy nghĩ được gì.

"Cục cưng, tỉnh rồi hả?"

Cảnh Tình ngồi bên mép giường, ý cười dạt dào nhìn cô.

"Ừm? Tình, đây là đâu? Đầu em đau quá."

Tư Minh Vi đưa tay sờ đầu đang rất choáng váng, một vài hình ảnh xốc xếch hiện về.

"Cục cưng. Chúng ta đang trong căn phòng dành cho khách quý. Hắc, sao rồi? Không nhớ những chuyện vừa xảy ra."

Nụ cười trên gương mặt Cảnh Tình càng sâu.

"Hưm... không phải chúng ta tới dự tiệc sao? A?"

Tư Minh Vi vỗ đầu, luôn cảm thấy nụ cười Cảnh Tình cất giấu ý tứ rất sâu.

"Ô ô, cục cưng, không nhớ được chuyện gì. Ăn người ta sạch sẽ xong, liền quên sạch."

Giọng để lộ nồng nặc không vui.

"Tình, chị nói vì vậy? Em ăn chị ư? Em..."

Tư Minh Vi nhất thời luống cuống, gương mặt trái hồng mềm chín rục bỗng xuất hiện, ăn sạch sẽ gì đó, rõ ràng chỉ mới nghe từ miệng Cảnh Tình, đã khiến người ta mắc cỡ không dám ngẩng đầu.

"Đừng chê cười em..."

Toàn bộ thân thể Tư Minh Vi rúc vào chăn, che kín phần đầu, giọng buồn buồn truyền ra.

Hắc? Đây mới là Tiểu đà điểu của cô. Dù "Tư Minh Vi" trong WC đã biến mất, trong lòng có chút thất vọng, nhưng đối mặt trước Tiểu đà điểu nhát gan, động chút là mắc cỡ như trái hồng mềm, cô vẫn rất yêu.

Cảnh Tình tìm kiếm người trong chăn, lôi ra ngoài, cưng chiều quát mũi cô một cái.

"Ráng nhớ lại thêm một chút, những chuyện chúng ta đã làm."

Nói xong, nháy mắt với Tư Minh Vi.

"Hm... để em thử..."

Tư Minh Vi cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, những đoạn phim thưa thớt dần xuất hiện, những hình ảnh ngày càng rõ ràng.

"Tình~ với em... trong WC..."

Tư Minh Vi đưa tay nắm lấy tay Cảnh Tình, đan xen mười ngón với cô. Gương mặt đỏ ửng vẫn không tan bớt, giọng cũng dần yếu ớt, nếu có thể, cô thật sự muốn đào một cái lỗ để ngay lúc này chui xuống, vĩnh viễn cũng không cần ngoi lên.

Chỉ cần vừa nhớ lại chuyện cô làm với Cảnh Tình trong WC, tim liền đập liên hồi không thể kiểm soát, tai cũng nóng rực.

"Em... cũng không biết làm sao mình lại như vậy..."

Tư Minh Vi áy náy nhìn Cảnh Tình.

"Tiểu ngốc nghếch, cho em, chị vui mừng còn không kịp, haha, vậy càng tốt, em sẽ không thể bỏ rơi chị. Tuyệt đối không thể bạc tình bạc nghĩa với chị nga~"

Cảnh Tình đột nhiên làm bộ dạng cô gái nhỏ.

"Phì"

Tư Minh Vi không nhịn được phì cười.

"Tình~ chị cũng có một mặt cô gái nhỏ, thiệt đáng yêu."

Tư Minh Vi "bẹp" một tiếng, chủ động hôn môi Cảnh Tình.

"Cái đó... em không làm chị đau chứ..."

Dù ký ức mơ hồ, nhưng cô đại khái cũng biết bản thân đang làm gì, giờ phút này lo lắng.

"Hắc~ Cục cưng đà điểu, em nên lo lắng cho thân thể của mình. Sao rồi? Đã đỡ hơn chưa, còn chỗ nào khó chịu không?"

Cảnh Tình có ý ám chỉ, đá qua ánh mắt mập mờ.