"Thật tình, khóc cái gì~ rõ ràng đêm nay là ngày quan trọng nhất trong đời của hai ta."
Cảnh Tình quẹt chóp mũi một cái, trộm hôn lên gò má cô.
"Tình~ chị đã lên kế hoạch từ trước phải không, làm tất cả những thứ này vì em. Em thật sự rất hạnh phúc... ai nói lấy nam giới tốt hơn nữ giới chứ~ Tình của em, là giỏi nhất~ kiếp trước em nhất định đã làm rất nhiều việc thiện, nên trời xanh thương xót ban tặng chị cho em."
Tư Minh Vi dùng tay lau nước mắt, nói hết tất cả những lời trong lòng.
Cảnh Tình nắm hai bả vai, để đầu cô tựa gần vào ngực mình.
"Tiểu đà điểu ngốc, gặp được em mới là hạnh phúc lớn nhất đời chị~ chỉ cần em được vui, chị nguyện ý làm tất cả vì em."
"A ô."
Lang Lang vui vẻ kêu lên, mừng vì hai mẹ đã tu thành chính quả, dùng sức lắc lắc cái đuôi, cọ cọ lên hai chân các cô.
Giữa lúc tất cả mọi người đang chúc phúc cho đôi trẻ, còn cả hai thì tố nỗi lòng của nhau. Ở trong một góc tối, một đôi mắt lạnh quan sát hết thảy, lặng lẽ cầm chiếc hộp điều khiển từ xa nhấn nút bên trên.
Chỉ nghe bốn tiếng "ầm" "ầm" liên tiếp vang lên, rối rít phát ra từ những căn phòng khác nhau, dẫn đến đám người xôn xao một trận. Cảnh Tình theo bản năng dùng cơ thể bảo vệ Tư Minh Vi, tránh khỏi ảnh hưởng của trận nổ, đèn treo trên trần nhà lung lay mấy cái, loạng choạng muốn rơi, cuối cùng vẫn là rơi xuống.
"Cẩn thận!"
Cảnh Tình che chở cho Tư Minh Vi, ôm cô ngã sang một bên, vài mảnh vỡ thủy tinh ghim vào lưng, chảy ra máu, những mảnh vỡ vẫn còn ghim trong da thịt.
"Ngao ô!"
Lang Lang tức giận gào lên một tiếng, điên cuồng chạy về hướng bóng người trong góc tối.
"Tình! Chị bị thương rồi, vết thương có sâu không!"
Mắt thấy phần lưng trắng nõn của Cảnh Tình bị thương, lây dính một màu đỏ thẳm, Tư Minh Vi vừa sợ vừa đau lòng. Cảnh Tình ngẩng đầu lên, để lộ nụ cười yên tâm.
"Tiểu đà điểu, em không bị thương được rồi, một chút vết thương này, không có gì đáng lo ngại."
Trên thực tế, những vết thương ngoài da với Cảnh Tình mà nói không vấn đề gì, chỉ cần dùng một chút linh lực, miệng vết thương sẽ khép lại.
"Ô ô, còn nói không sao. Chảy cả máu rồi, là em đã hại chị bị thương. Tình, em thật vô dụng."
Cảnh Tình đưa tay lên che miệng cô.
"Tiểu thư Tư Minh Vi, vừa rồi em đã đồng ý lời cầu hôn của chị, chính thức trở thành vợ chị. Nếu chúng ta đã là vợ của nhau, sao còn phân biệt lẫn nhau?"
Cảnh Tình bất mãn sờ cằm cô, sau đó đứng dậy, xem xét tình hình xung quanh.
"Tiểu súc sinh! Tránh xa tao ra!"
Tập Chính Đông đưa chân muốn đá Lang Lang. Lang Lang nhả hàm răng cắn chặt, phát ra tiếng tru, dọa sợ đối phương.
"Đồ xấu xa! Ta cắn chết mi! Dám đã thương mẫu hậu của ta."
Lang Lang co giật miệng, gắng sức nhào tới.
Đầu tiên Tập Chính Đông cả kinh, sau đó như hiểu ra, không vui.
"Thì ra là một con tiểu yêu."
Hắn rút súng bên hông, bóp cò.
"Lang Lang!"
Cảnh Tình nhìn thấy, lo lắng quát to. Lang Lang nhanh nhẹn đi trước một bước né tránh đường đạn, bỗng dưng thấy cả người tràn đầy linh lực, nhưng nó lại chạy tán loạn trong cơ thể, như thể chỉ trực chờ để xông ra ngoài. Bé con ngã vật ra đất lăn một vòng, khó chịu bốn cẳng chổng lên trời, tứ chi co quắp. Cảnh Tình cùng Tư Minh Vi nhanh chóng chạy tới.
"Tình, Lang Lang làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông ta là ai?"
Tư Minh Vi nhìn Tập Chính Đông, trong mắt tràn đầy hoài nghi.
Cảnh Tình lo lắng ấn tay lên bụng Lang Lang.
"Lang Lang ngoan, có mẹ ở đây, có phải rất khó chịu không?"
"Ô... mẹ ơi, khó chịu lắm... con rất khó chịu..."
Lúc này thân hình Lang Lang biến đổi liên tục, một hồi biến thành một đứa con nít loài người, một hồi biến thành sói con, Tư Minh Vi trợn mắt há hốc mồm.
"Tiểu Lang biết nói?"
Cô không dám tin vào tai cũng như mắt mình. Này... không phải yêu quái trong phim hay phát trên tivi sao? Còn nữa, vừa rồi hình như cô nhìn thấy con gái mình.
"Có mẹ ở đây, sẽ hết khó chịu. Thử cảm nhận linh lực mà mẹ đang dẫn dắt."
Cảnh Tình chăm chú dồn toàn bộ tinh thần trên người Lang Lang, bàn tay đặt trên người Lang Lang bắt đầu hiện lên màu sáng lam. Đầu Lang Lang nghiêng qua một bên, hai mắt mở to nhìn Cảnh Tình. Dần Dần cơ thể thả lỏng.
"Ô... mẹ, Lang Lang có phải sắp biến trở lại..."
Lúc Tư Minh Vi chạm đến ánh mắt Lang Lang, chỉ có kinh ngạc, hoàn toàn không hề có sợ hãi, cô thậm chí còn xúc động muốn yêu thương đối với tiểu tử này, tay sờ lên đầu tiểu tử.
"Tiểu Lang... ngoan... có mẹ ở đây..."
Cảnh Tình kinh ngạc nhìn Tư Minh Vi, Tư Minh Vi cho cô cái gật đầu, cô tiếp tục truyền linh lực qua lòng bàn tay. Vừa rồi chỉ sợ Lang Lang vì quá tức giận, khiến linh lực trong cơ thể bộc phát đột ngột, dẫn đến biến hình không được ổn định, có phần khôi phục về lại hình dạng con người.
"Hừ! Đám yêu quái đáng ghét!"
Tập Chính Đông khinh bỉ nói, xoay người muốn rời đi.
"Đứng lại!"
Cuối cùng Lang Lang vẫn không thể biến trở lại, rơi vào hôn mê, Cảnh Tình giao bé con cho Tư Minh Vi, cho cô cái nhìn trấn định.
"Tiểu đà điểu, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, chị nhất định sẽ cho em sự giao phó."
"Tình... Tiểu Lang là yêu quái thật sao?"
Tư Minh Vi một bộ muốn nói lại thôi, Cảnh Tình biết, lần này sợ rằng không thể tiếp tục gạt em ấy. Nhưng trước mắt vẫn chưa phải lúc thích hợp để thẳng thắng.
"Lang yêu! Ngươi muốn động thủ ở đây?"
Tập Chính Đông nắm chặt súng trong tay, dừng bước.
"Ông vừa nói cái gì?"
Tư Minh Vi quay đầu nhìn Tập Chính Đông.
"Hừ! Xem ra cô đã bị lừa gạt rất lâu. Người phụ nữ đứng cạnh và đứa bé trên tay cô chính là yêu quái!"
Tập Chính Đông lớn tiếng nói.
"Im đi! Khốn kiếp, câm miệng cho tôi."
Cảnh Tình xé tà váy vướng víu, tiến lên tung một cước trực diện ngay mặt Tập Chính Đông. Tập Chính Đông một tay đỡ đòn, né sang một bên, cánh tay mơ hồ đau nhức.
"Không thể nào... Tình... sẽ không..."
Thấy Tư Minh Vi bài xích cùng vẻ mặt tổn thương, trong lòng Cảnh Tình một trận khó chịu, em ấy vẫn để ý sao? Làm sao bây giờ? Nhắm hai mắt, giống như đang hạ quyết tâm, Cảnh Tình đi tới trước mặt Tư Minh Vi.
"Tiểu đà điểu... còn nhớ những gì hôm nay chị đã nói với em?"
Cảnh Tình muốn đặt tay lên bả vai Tư Minh Vi, bị cô ấy tránh thoát.
"Tình, đừng gạt em. Hắn nói là sự thật sao? Em không tin, yêu quái gì đó chỉ có trong tiểu thuyết hay phim ảnh thôi... chị... sẽ không..."
Tư Minh Vi cắn môi, hai bả vai run rẩy.
"Chị không muốn gạt em... chỉ là... vẫn luôn không biết phải mở miệng như thế nào. Chị là nữ vương vừa lên ngai vàng của Lang tộc..."
Cảnh Tình hết sức chật vật, nói ra chân tướng.
"Nữ vương... Lang tộc..."
Tư Minh Vi tự lẩm bẩm, ánh mắt bất định. Cảnh Tình lo lắng muốn ôm cô vào lòng.
"Tình... em đang nằm mơ phải không..."
Tư Minh Vi cũng không đáp lại Cảnh Tình.
"Không phải đâu... Tiểu đà điểu... là sự thật... chị chưa từng muốn gạt em... chỉ là chị sợ em không thể tiếp nhận..."
Đưa tay ra cuối cùng ngừng lại giữa không trung, em ấy không muốn cô ư? Không thể nào... Tiểu đà điểu... vẻ mặt Cảnh Tình đau khổ nhìn cô.
"Chị muốn em phải tiếp nhận thế nào... tiếp nhận em nói yêu một người phụ nữ không phải con người, đã cưới một con yêu sói sao..."
Ánh mắt Tư Minh Vi trở nên sắc bén, ánh mắt đau nhức kia, giống như đang chém nát trái tim Cảnh Tình.
"Một con yêu sói... em nhìn chị như vậy sao...? Em đã nói muốn mãi mãi ở bên chị mà..."
Cảnh Tình siết chặt lòng bàn tay, móng tay đâm vào da thịt, trên trán ngày càng toát ra nhiều mồ hôi lạnh.
"Phải, em đã nói... nhưng chị muốn em phải ở bên chị thế nào... trong mắt em chị vĩnh viễn chói mắt, cao cao tại thượng. Chị vốn là nữ vương... em chỉ là con người, sinh mạng của em chỉ ngắn ngủi vài chục năm, nhưng chị thì không. Khi em già đi, chị mãi mãi vẫn sẽ mang bộ dạng này. Nói đi, chị muốn em sau này phải đối mặt chị thế nào..."
Tư Minh Vi khóc lên, nước mắt rơi lã chã xuống gò má, chảy vào đôi môi, mang theo vị mặn đắng, trái tim cô thì rất đau. Chỉ đơn giản nói ra mấy câu từ, mà sao tim lại đau đến vậy, đau muốn chết đi sống lại. Cô thật sự hy vọng tất cả những chuyện này chỉ là một cơn ác mộng, như vậy chỉ cần tỉnh mộng, mọi thứ sẽ khôi phục về lại ban đầu.
"Đừng khóc.. em khóc, chị sẽ đau lòng..."
Cảnh Tình không kềm được nữa, xúc động tiến lên ôm lấy cô, ngón tay lau đi hai hàng nước mắt.
"Đều do chị không tốt... Tiểu đà điểu, đều tại chị cả... tất cả đều là lỗi của chị... ngay cả Lang Lang cũng..."
Cảnh Tình nhìn về Lang Lang đang nhắm mắt trong ngực Tư Minh Vi.
"Lang Lang? Nó... không thể nào..."
Tư Minh Vi nhìn bé con trong ngực mình, hình ảnh đứa trẻ ngày xưa cô bồng bế trên tay bỗng chồng lên. Một cơn choáng váng xay xẩm, Tư Minh Vi sắp không đứng vững, như muốn ngất xỉu.
Cảnh Tình đỡ lấy cô, không để cô ngã xuống, vỗ vỗ hai gò má.
"Tiểu đà điểu, tỉnh lại, đừng dọa chị."
"Không thể nào... Lang Lang là con gái em mà..."
Thanh âm yếu ớt vang lên, một câu chối bỏ, phảng phất đâm xuyên vào tim Cảnh Tình.
"Cũng là con của chị... chị không biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ chúng ta đã quen biết nhau từ trước."
Cảnh Tình có thể cảm nhận linh lực trong người cô đang hỗn loạn, những lúc tâm trạng kích động, cô biết, mình sẽ không khống chế được.
Mồ hôi trên trán túa ra ngày càng nhiều, nhưng cô dùng ý chí để khắc chế. Tuyệt đối không thể hiện về nguyên hình trước mặt Tư Minh Vi, cô sợ, em ấy cứ vậy rời bỏ cô. Cô sợ, mình sẽ đánh mất em ấy mãi mãi.
"Không thể được... chị là con gái..."
Tầm mắt Tư Minh Vi bắt đầu mơ hồ.
"Có thể được... ở Lang tộc, người cùng giới... cũng có thể mang thai.. Lang yêu bọn chị không giống với loài người..."
"Haha... là sắp đặt từ trước rồi ư?"
Thần trí Tư Minh Vi bắt đầu hoảng loạn.
"Không phải như vậy! Dù chúng ta đã mất đi ký ức lúc trước, nhưng phải hai năm sau mới gặp lại nhau, chị vẫn yêu em! Tiểu đà điểu, chị yêu em thật lòng!"
Thoáng chốc, trong đầu Tư Minh Vi vang lên giọng nói tương tự.
"Chị yêu em thật lòng!"
Hình như trước đây rất lâu, có người từng nói với cô lời giống vậy.
"Lang yêu! Ngươi và đám người của ngươi thật sự khiến ta rất chán ghét. Đi chết đi!"
Tập Chính Đông chĩa họng súng vào Cảnh Tình, lúc này Cảnh Tình chỉ mãi lo cho người trong ngực, hoàn toàn không để ý phía sau có nguy hiểm. Nhưng Tư Minh Vi lại nhìn thấy.
"Tình!"
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tư Minh Vi không biết mình lấy đâu ra khí lực, dùng hết sức đẩy Cảnh Tình ra. Viên đạn bắn xuyên qua ngực cô.