Tư Minh Vi đứng lên nghiêng đầu chạy về hướng cửa phòng ăn. Cảnh Tình thất thần nhìn chằm chằm bàn ăn, đôi đũa Tư Minh Vi vừa đặt trên bàn bị lắc lư rơi xuống sàn nhà.
"Tại sao?"
Mắt thấy hết thảy, ảo ảnh Tư Minh Vi đau lòng nhìn Cảnh Tình, chậm rãi đi đến sau lưng cô, hai tay choàng qua hông, dán mặt lên lưng.
Tình... dù cô biết đây chỉ là những thước phim được dựng lại trong ký ức của cô, nhưng cô thật sự không khắc chế được tâm tình của mình, tâm tình khẩn cấp muốn ôm, muốn trấn an Cảnh Tình.
Tình... quen biết em quả nhiên vẫn mang lại nhiều điều phiền toái, mang đến không ít đau khổ cho chị.
Mấy ngày sau, Cảnh Tình cũng không liên lạc Tư Minh Vi, theo chuyện ngày hôm đó xảy ra, từ khi Tư Minh Vi về lại nhà trọ, từ đầu đến cuối cô đều không được vui vẻ, buồn bực tự nhốt mình trong chăn. Thứ sáu, Tư Minh Vi mặt mày ủ dột học xong tiết học cuối, vô thức lấy di dộng ra xem, vẫn không có tin nhắn của người kia. Haiz, mình đang làm gì vậy? Nghĩ như vậy, Tư Minh Vi dùng hai tay vỗ lên gò má. Tình, nói không chừng lúc này đã hết hứng thú với mình, cũng là chuyện đương nhiên, dù sao chị ấy đường đường là tổng giám đốc của một công ty, sao sẽ thật sự để ý mình, thích mình cơ chứ.
"Vi Vi, tối chúng ta đi K đi, A Vĩ cũng đặt chỗ xong rồi."
Hạ Liên cao hứng đưa tay huơ huơ trước mặt Tư Minh Vi.
"Chỉ ba người chúng ta?"
Tư Minh Vi rũ thấp đầu, nằm sấp mặt trên bàn.
"Còn có mấy bạn nữ ở chung phòng, chúng ta sẽ ăn cơm trước, sau đó mới vui vẻ đi chơi xuyên đêm!"
Hạ Liên làm động tác hai ngón chữ 'V', mặt lộ ra vui mừng.
"Được rồi, nhưng mà tớ hơi mệt, lúc đó các cậu đừng cố ép tớ."
Tư Minh Vi bĩu môi, buồn rầu nói.
"Biết rồi. Nhắc đến thì gần đây cậu bị sao vậy, luôn chẳng có miếng tinh thần nào."
Hạ Liên đưa tay khiêu khích lọn tóc của cô.
"Chắc là do tối tớ ngủ muộn."
Tư Minh Vi thuận miệng qua loa lấy lệ nói một cái lý do.
"Xì, tớ thấy cậu nhất định có chuyện giấu tớ."
Hạ Liên mặt đầy không tin đánh giá Tư Minh Vi.
"Cậu khéo nghĩ nhiều."
Tư Minh Vi dứt khoát xoay đầu, nhìn về hướng khác, không tiếp tục cho Hạ Liên phản ứng.
"Không nói thì thôi. Bọn tớ đợi cậu trước cổng trường nhé, cậu nhanh lên nha!"
"Ừ."
Tư Minh Vi thập thấp ừ một tiếng.
Mọi người trong phòng học rời đi hết, Tư Minh Vi mới ngẩng đầu, duỗi người, xốc balo đeo lên lưng, rời khỏi phòng học. Cách cổng trường không xa, bọn Hạ Liên đang đứng đợi cô, Tư Minh Vi mỉm cười chào hỏi, lúc đi ngang qua cổng, ánh mắt vô thức liếc quanh một vòng, đối chiện chéo với cổng trường có một chiếc xe thể thao đang đậu. Tình? Xém chút nữa cô đã bật thốt lên.
"Cậu mới nói gì hả?"
Hạ Liên nghi ngờ nhìn Tư Minh Vi.
"Không, không có gì."
"Oa! Các cậu xem, không biết xe thể thao của ai, đẹp quá đi a!"
Bỗng nhiên, một bạn nữ sinh lanh mắt cũng nhìn thấy, la lên.
"Được rồi, chỉ là một chiếc xe thể thao, có gì mà ngạc nhiên."
Hạ Liên khinh bỉ nhìn cô nữ sinh.
"Tiểu Liên, cậu cho rằng ai cũng giống cậu, là đại tiểu thư con nhà giàu a. Loại nông dân chân phèn bọn tớ đây cả đời cũng không có cơ hội ngồi lên loại xe đó đâu."
"Dông dài, chúng ta đi nhanh đi."
Hạ Liên kéo Tư Minh Vi vẫn chưa hết ngốc lăng đứng đó.
Là Tình sao? Cô có thể xác định mười mươi chủ nhân chiếc xe đó chính là Cảnh Tình, chị ấy đang đợi mình sao?
"Tiểu Vi, hôm nay cậu sao vậy. Bình thường cậu đâu có hứng thú với xe thể thao, sao hôm nay lại nhìn chằm chằm chiếc xe đó quá thế?"
Hạ Liên dùng sức lôi kéo cô một cái.
"Không có gì, tớ chẳng qua thấy kỳ quái thôi, A Vĩ đâu rồi?"
Tư Minh Vi lấy lại tinh thần, kịp thời đổi đề tài.
"Hắn đang đợi chúng ta ở đó rồi."
Tư Minh Vi gật đầu, lộ ra nụ cười, choàng qua cánh tay Hạ Liên, đi về trước.
Bên trong KTV, mọi người đều hát hò rất vui vẻ, Tư Minh Vi ngồi lẳng lặng trong một góc. Cô vốn là người hướng nội, không thích hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt, thuận tay cầm lên thức uống trên bàn uống một hơi, vô tình liếc về hướng Trần Vĩ, hắn đang nhìn về phía cô. Lúc chạm đến ánh mắt Tư Minh Vi, Trần Vĩ mỉm cười. Tư Minh Vi lễ phép gật đầu, suy nghĩ, vẫn là ra ngoài hóng gió một lúc. Vì vậy chào một tiếng, rồi ra ngoài hành lang. Dựa lưng vào tường, hít một hơi không khí mới mẻ. Trong đầu lần nữa hiện lên hình ảnh chiếc xe thể thao nọ, là Tình sao? Cô tự giễu cười một tiếng, lại lắc đầu, chuyện cũng đã mấy ngày, tại sao mình vẫn mãi nhớ không quên chị ấy. Tư Minh Vi đi thẳng tới WC, muốn rửa mặt. Bất thình lình, một cánh tay đưa ra ngoài, kéo cô lại rất mạnh, tiếp theo đó cô liền rơi vào cái ôm rất ấm áp, sau đó bị cường ngạnh áp lên tường, co giật nhìn người trước mặt. Nụ hôn của Cảnh Tình liền đánh tới, bá đạo dò vào trong miệng cô, câu khởi chiếc lưỡi, mút vào, trêu chọc.
"Ưhm."
Mới đầu, Tư Minh Vi định kháng cự, nhưng dần dần, cánh tay biến thành tự nhiên choàng qua hông chiếm hữu vòng eo Cảnh Tình.
Cô không thể kềm chế đắm chìm trong nụ hôn của cô ấy, thân thể như rơi vào đáy vực sâu, cảm giác lo được lo mất như cơn thủy triều ập tới.
Cho đến khi tay Cảnh Tình đưa vào trong lớp áo cô, Tư Minh Vi mới tỉnh mộng, bây giờ các cô đang đứng ngoài hành lang, lỡ bị người ta nhìn thấy. Theo bản năng cô giẫm lên chân Cảnh Tình một cái, Cảnh Tình bị đau nới lỏng cô ra.
"Ui, ác thật á."
Con ngươi màu lam hiện lên tầng dục vọng, mò lấy người trước mặt ôm vào ngực.
"Chị thích em."
Ngắn ngủi ba chữ, nhưng truyền vào trong óc Tư Minh Vi.
"Thả em ra."
Tư Minh Vi cúi đầu, muốn đẩy ra, muốn rời đi, nhưng lại tham luyến hơi thở này.
"Chị rất nhớ em."
Cảnh Tình ưu tư có chút thấp. Nếu nói bình thường trên người Cảnh Tình luôn lộ ra một cỗ khí tràng áp đảo, khiến người ta phải sợ hãi, thì bây giờ, cô thật sự rất giống một người trần mắt thịt, giống một người phụ nữ bình thường.
"Em không nhớ chị."
Tư Minh Vi cưỡng ép bản thân nói lời trái với lòng.
"Chị không tin, rõ ràng vừa rồi em đã chấp nhận nụ hôn."
Cảnh Tình một tay nâng cằm cô lên.
"Là vì chị cưỡng ép."
Tư Minh Vi quật cường nghiêng đầu đi.
"Nếu cưỡng ép mà có thể khiến em chấp nhận, chị sẽ nguyện ý làm."
Cảnh Tình cúi đầu mổ nhẹ lên khóe môi cô một cái.
"Chúng ta thật sự không hợp nhau đâu."
Cõi lòng Tư Minh Vi run rẩy.
"Gạt người."
Cảnh Tình ôm lấy cô, đầu dựa vào cổ, tham lam hít lấy mùi hương của Tư Minh Vi.
"Chị yêu em."
"Đừng như vậy, chị buông em ra trước được không? Nơi này sẽ bị người ta nhìn thấy a."
Tư Minh Vi muốn tránh thoát khỏi cái ôm của cô.
"Thấy liền cho thấy, em là của chị. Mấy người đó đừng hòng muốn cưa cẩm em."
"Híc..."
Tư Minh Vi kềm nén không được nữa, khóc lên.
"Tại sao phải ép em, tại sao muốn trêu chọc em? Chị đáng ghét lắm, chị khiến em không thể quên được chị."
Cảnh Tình càng ôm chặt cô hơn.
"Đừng khóc, ở đây của chị sẽ đau."
Cảnh Tình nắm chặt tay cô, đưa lên trước ngực. Ôm cô đẩy cửa phòng bên cạnh ra, Tư Minh Vi càng khóc lợi hại.
"Cảnh Tình, chị đáng ghét lắm!"
"Chị đáng ghét, đều là chị không tốt, em muốn đánh muốn mắng gì cũng được, chỉ cần em chấp nhận chị."
Cảnh Tình ôm cô ngồi lên salon.
"Chúng ta sẽ không có tương lai, em không muốn phải đau khổ, phải thương tâm chị hiểu không."
Hai tay Tư Minh Vi nện lên ngực cô, Cảnh Tình chỉ yên lặng nhìn.
"Ai nói chúng ta không có tương lai, lẽ nào Cảnh Tình chị muốn đơn thuần yêu một người cũng không được sao?"
"Tình, chị yêu người khác là được mà. Em chỉ là một đứa con gái vô dụng, chỉ biết làm liên lụy đến chị."
Tư Minh Vi đau thương nói.
"Nhưng bọn họ đều không phải là em! Những ngày qua, trong đầu chị chỉ nghĩ đến em. Nói với chị, em muốn chị phải làm sao mới thôi không nghĩ đến em được đây!"
Cảnh Tình lớn tiếng thâm tình. Cô không phải chưa từng nghĩ tới buông tay, không phải chưa từng nghĩ tới sẽ ngưng làm phiền Tư Minh Vi, cô đã từng tự hỏi chính mình: Có thể yêu người khác không? Câu trả lời liền là không. Vì vậy cô lén lái xe tới trước gần cổng trường, chỉ mong có thể được nhìn thấy cô ấy, chỉ cần yên lặng ngắm nhìn cô ấy từ xa là được.
"Tình, chị khóc?"
Tư Minh Vi thấy khóe mắt Cảnh Tình rơi xuống giọt nước trong suốt.
"Sao?"
Cảnh Tình sờ lên khóe mắt của mình, ngón tay vương lấy giọt lệ, mình khóc ư? Lần đầu tiên cô vì một người mà khóc, cô đã yêu thảm người này rồi sao.
Giọt lệ kia làm lồng ngực Tư Minh Vi đau nhói, chị ấy không nên khóc, không nên buông bỏ tất cả tự tôn vì mình, không nên biểu lộ tình yêu với mình.
Mình rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Còn lo âu cái gì? Một người cao ngạo, ưu tú như thế lại khóc vì mình, mình muốn ép chị ấy đến mức nào nữa.
"Em xin lỗi."
Tư Minh Vi đưa chiếc lưỡi nhỏ khẽ liếm giọt nước mắt bên khóe mắt cho cô.
"Nha đầu ngốc, em là đang chấp nhận chị sao?"
Cảnh Tình kích động nắm chặt hai bả vai cô.
"Em muốn bản thân mình có thể thích chị."
Cảnh Tình ôm chặt Tư Minh Vi, để cô thoải mái nằm trong ngực mình, trên mặt tràn đầy ý cười cùng niềm hạnh phúc.
"Tình, em phát hiện chị có chút ngốc nha."
Tư Minh Vi đột ngột nói.
"Có sao?"
"Bởi vì chị cứ cười khúc khích nãy giờ."
Tư Minh Vi bóp mũi cô một cái.
"Vì chị vui a, nha đầu ngốc cuối cùng cũng thuộc về chị."
"Ai là nha đầu ngốc của chị."
Tư Minh Vi hờn dỗi đánh cô một cái.
"Ai đã đồng ý đâu."
"Đáp ứng chị, xem như không cho em được đổi ý. Nếu sau này em có rời xa chị, chị cũng sẽ lưu lại dấu vết trên người em*, để em mãi mãi cũng không thể quên được chị."
Cảnh Tình bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Bá đạo."
Tư Minh Vi thay đổi tư thế thoải mái khác.
"Bá đạo đã là thiên tính của chị, đã nhận định con mồi, sẽ không để nó chạy thoát."
"Chị nói ai là con mồi?"
Cùi chõ Tư Minh Vi thúc vào bụng cô.
"Đương nhiên là con thỏ nhỏ đáng yêu em rồi."
Cảnh Tình vừa nói vừa muốn hôn lên. Tư Minh Vi nghiêng đầu, không phối hợp không để cô được như ý.
"Em phải đi rồi, ra ngoài cũng lâu, Tiểu Liên bọn họ sẽ lo lắng."
Tư Minh Vi định đứng dậy, bị Cảnh Tình kéo trở lại lồng ngực.
"Chị sẽ ghen, đặc biệt là cậu trai đó, đáp ứng chị, không được để hắn ngồi quá gần em."
Cằm Cảnh Tình cọ lên cổ Tư Minh Vi, chọc cho cô ngứa ngáy một trận.
"Ghét chị quá, đừng cọ vào em nữa. Em đã nói giữa em với hắn không có gì cả, chỉ là."
Lời tiếp theo, Tư Minh Vi ấp úng thật lâu, không nói ra.
"Sao hả? Lẽ nào em thích hắn."
Cảnh Tình như thể trừng phạt, cắn lên dành tai.
"Ừm. Nhưng đó là chuyện lúc trước, bây giờ người em thích là chị."
Tư Minh Vi lo lắng nhìn Cảnh Tình, rất sợ cô sẽ nổi giận.
"Được rồi, chị chính thức ghen đây."
Hai tay Cảnh Tình ôm lấy Tư Minh Vi, đặt cô nằm lên salon.
"Tình, đừng quậy nữa có được không."
Tư Minh Vi không được tự nhiên nhìn sang một bên, hai tay bị Cảnh Tình đặt trên đỉnh đầu, tư thế làm người ta rất ư xấu hổ.
"Chị muốn ăn em."
Cảnh Tình nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Tư Minh Vi.
"Ăn em?"
Tư Minh Vi ngơ ngẩn lặp lại.
***
(*) Do mình có đọc lướt qua nên có nắm sơ nội dung một xíu, câu nói này cứ như là điềm báo trước việc Cảnh Tình sẽ làm vậy, haizz.
Mà, ngoại trừ mấy lúc tự ti ra, Tư Minh Vi trước khi bị xóa trí nhớ hông có giống đà điểu chút nào, sao sau này đẻ Cảnh Lang xong thì như một con đà điểu vại =)))