Cô ấy gấp bài tập lại một cách lưu loát rồi cất vào túi bài tập, giọng điệu hết sức lanh lợi: “Trần Chính Phong nói không được giấu dốt, không làm được thì để trống, như vậy mới biết được thiếu sót trong kiến thức của mình.”
Văn Tuế: “Nhưng bây giờ tớ chỉ cho cậu, cậu không phải… À.”
Cô nhìn Chu Chanh Chanh từ trên xuống dưới, dừng câu nói lại: “Cậu thấy buồn ngủ rồi đúng không?”
“Đùng vậy.” Chu Chanh Chanh thẳng thắn.
“…” Văn Tuế nói: “Ok.”
Giường của Chu Chanh Chanh rất lớn, hai người ngủ chung cũng không phải chen chúc nhau.
Trước khi ngủ cô nhớ tới lời Thư Tuệ nói, Văn Tuế kéo Chu Chanh Chanh đặt riêng mỗi người một cái chuông báo thức. Buổi sáng lúc chuông báo thức reo, hai người đứng dậy ấn tắt chuông đi, sau đó… không hẹn mà cùng chui về giường, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đối diện nhau mà không nói gì.
Cuối cùng Văn Tuế nhỏ giọng đánh vỡ sự tĩnh lặng: “Cậu không cảm thấy mình đặt báo thức có hơi sớm hả?”
Chu Chanh Chanh gật đầu như giã tỏi: “Chúng ta có thể ngủ thêm năm phút nữa không?”
Văn Tuế: “Bốn phút rưỡi đi, đừng muộn quá.”
Chu Chanh Chanh: “Được.”
Mười phút sau, hai người bị Diệp Thiện Linh xốc chăn gọi dậy.
Thức dậy hơi muộn với cả động tác cũng chậm chạp nên lúc Văn Tuế rửa mặt xong thì những người khác đều đã ngồi trên bàn ăn cơm.
Cô nhìn người đàn ông ở trong cùng, bước chân trở nên chậm chạp trong vô thức.
Chu Dã mặc bộ đồ ngủ màu đen mỏng manh, cúc cổ áo được cài một cách tuỳ ý, hai chiếc cúc phía trên còn chưa cài lại, để lộ ra làn da trắng tinh và xương quai xanh rõ ràng.
Hình như anh cảm nhận được ánh mắt của cô. Đột nhiên anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đen nhánh còn chưa tỉnh ngủ, khi nhìn người khác thì biếng nhác nhưng lại có vài phần hàm ý lưu luyến khiến trái tim của người khác không khỏi run rẩy.
Tiếng của anh hơi khàn, mang theo vẻ uể oải sâu sắc: “Chào buổi sáng.”
Văn Tuế đứng tại chỗ.
Cô mấp máy miệng: “Chào buổi sáng.”
Diệp Thiện Linh làm mì súp cho bữa sáng, nước lèo vàng óng, bên cạnh đó là rau xanh và trứng chiên, tuy đơn giản nhưng cực kỳ ngon.
Mì đã được đem ra sẵn, đến lúc ăn là vừa đủ ấm nên ăn rất nhanh.
Diệp Thiện Linh thấy đáy bát của Chu Chanh Chanh đã cạn, bà liếc sang nhìn cái người đã ăn xong và đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế, bà hỏi: “Chu Dã, lát nữa hai vợ chồng chị phải đi làm rồi, em có thể đưa bọn nhỏ tới trường giùm chị được không?”
Nghe thấy vậy, bàn tay đang dùng đũa gắp mì của Văn Tuế chợt ngừng lại, sợi mì trắng mỏng lập tức rớt xuống bát, bắn lên những giọt nước lèo li ti.
Cô đơ người chừng hai giây rồi ngẩng đầu lên nhìn.
Người đàn ông đang ngồi tựa lưng vào ghế, mí mắt lười nhác mà cụp xuống, anh không nghịch điện thoại, chỉ là vẻ mặt rất nhợt nhạt.
Vừa nhìn đã biết là thiếu ngủ.
Văn Tuế mím môi.
Với tính cách của anh thì có thể anh sẽ từ chối rồi sau đó quay về phòng ngủ bù.
Cô chậm chạp khuấy những sợi mì, chẳng hiểu sao lại thấy hơi thất vọng.
“Được, để em đi thay quần áo đã.”
Giọng nói lười biếng và nhẹ tênh của người đàn ông tựa như các viên đá cuội va chạm vào nhau.
Kèm theo đó là tiếng kéo ghế vang vọng.
Hơi nóng bốc lên nghi ngút, cùng với mùi hương của nước mì, lượn lờ ngay trước mắt.
Bóng lưng người đàn ông dần trở nên mơ hồ, anh nhanh chóng rẽ vào trong góc rồi sau đó chẳng thấy anh nữa.
Văn Tuế cúi đầu, đôi môi chúm chím ăn mì.
Hơi nóng phả vào mặt, cô giấu khuôn mặt mình trong cái bát, không nhịn được mà lặng lẽ nở một nụ cười.
Đèn đường còn chưa được nghỉ ngơi, ánh đèn dịu nhẹ chuyển màu trắng.
Dọc đường đi, Chu Chanh Chanh cứ bla bla không ngừng miệng, Văn Tuế chỉ ậm ừ đôi ba câu đáp lời cô ấy.
Thỉnh thoảng cô liếc mắt nhìn ghế lái một cái, có lẽ là do hơi buồn ngủ nên người đàn ông luôn giữ im lặng, không làm phiền đến họ.
Đến tận lúc tới cổng trước, Văn Tuế mới bảo Chu Chanh Chanh: “Đợi xíu nữa mình nói trên đường sau.”
“Được thôi.”
Trong xe xuất hiện một khoảng lặng ngắn ngủi.
Nhưng rất nhanh đã bị phá tan.
Người đàn ông đang ngậm kẹo trong miệng, phát âm hơi bé nhưng vẫn có thể nghe rõ: “Tối nay mấy giờ các cháu tan học?”
“Dạ?” Chu Chanh Chanh khó hiểu: “Chú hỏi cái này để làm gì?”
Chu Dã dùng một tay đánh tay lái, không trả lời mà hỏi lại: “À, vậy tối nay hai cháu tự đi về đi nhé?”
“…”
Văn Tuế vội tiếp lời: “5 giờ rưỡi ạ.”
Cô suy nghĩ rồi lại hỏi tiếp: “Buổi tối anh muốn tới đón bọn em hả?”
Chu Dã ngáp một cái, nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn cô, thong dong mà nói ừ, tông giọng uể oải, thản nhiên ghẹo cô: “Tuế Tuế có thích không?”
“…”
“Ầm” một tiếng.
Đồng tử của Văn Tuế vô thức giãn ra.
Người đàn ông nghiêng mặt, khuôn mặt nửa sáng nửa tối vì bị ánh đèn chiếu vào.
Đôi mắt phượng vừa dài vừa mảnh, đuôi mắt hếch lên chất chứa ý cười vô tư, nét mặt mệt mỏi và nhàn nhã lại khiến tâm trí người ta điên đảo.
Giống như một con ác quỷ tôn quý có thể tha hồ chi phối lòng người theo ý mà nó muốn.
Giọng nói của Văn Tuế run lên theo tốc độ của nhịp tim đập: “Em… em có gì mà… mà… thích chứ.”
Cô tựa như chiếc thuyền giấy mỏng manh yếu ớt, chỉ cần sóng biển vỗ nhẹ vào một cái là gần như lật đổ được cô.
Mà với biển khơi mênh mông này thì nhiêu đó chẳng thấm là bao.
Chu Dã ghẹo cô xong thì thu hồi tầm mắt, chỉ cằm về một hướng khác: “Buổi tối chú sẽ đợi bọn cháu ở bãi đỗ xe kia.”
Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, giáo viên môn ngữ văn – Tần Cầm vừa mới bước chân ra khỏi cửa thì thầy Trần Chính Phong đã đi vào ngay sau lưng cô ấy, ông ấy thông báo rằng nửa tháng sau sẽ tổ chức đại hội thể thao mùa xuân rồi đưa cho lớp phó văn thể mĩ một tờ giấy đăng ký tham gia.
Thời gian lúc sáng sớm trôi qua vô cùng nhanh. Ăn trưa xong xuôi, Văn Tuế và Chu Chanh Chanh vừa đi về phòng học vừa trò chuyện.
Đến phòng học, Văn Tuế sững sờ khi trông thấy một người quen thuộc, cô đi qua chỗ đó chào hỏi: “Em chào cô Lâm ạ.”
Lâm Mẫn nghe thấy tiếng nói nên xoay người lại: “Cơm nước xong về rồi đấy à, cô đang đợi em đây.”
Văn Tuế hỏi: “Có chuyện gì hả cô?”
Lâm Mẫn đi thẳng vào vấn đề, bà ấy hỏi: “Em luôn muốn được gia nhập câu lạc bộ báo chí đúng không?”
Văn Tuế gật đầu.
Hồi bé cô đã cảm thấy hứng thú với việc đi phỏng vấn người khác, năm học cấp 2 cô còn làm phóng viên của trường, từ lúc bước vào ngưỡng cấp 3 tới nay cô vẫn một mực xin vào đấy.
Lâm Mẫn nói: “Thật ra bây giờ có cơ hội đấy. Không phải một thời gian nữa là diễn ra đại hội thể thao sao? Hẳn là giáo viên của bọn em cũng đã nói rồi đúng không?”
Văn Tuế: “Nói rồi ạ, hết tiết buổi sáng thầy ấy đã nói với bọn em rồi.”
Lâm Mẫn nói tiếp: “Vậy em có biết vận động viên uốn dẻo Lâm Uy không?”
Văn Tuế đơ ra, cuối cùng vẫn thành thật lắc đầu.
“Không biết cũng không sao.” Lâm Mẫn đưa cho cô một tờ tài liệu: “Đây, đây là một số thông tin cơ bản của cậu ấy.”
“Lúc đó cậu ấy sẽ tham dự đại hội thể thao. Trường học yêu cầu phải có một bài phỏng vấn nên sau một hồi thương lượng thì giáo viên bọn cô đã quyết định sẽ coi như đây là một cuộc tuyển chọn, người đứng nhất sẽ được chọn gia nhập vào câu lạc bộ
Cô ấy đưa một tờ giấy đăng ký, dò hỏi: “Nếu em đồng ý tham gia thì ký tên vào mặt trên nhé.”
Văn Tuế nhìn lướt qua.
Câu lạc bộ báo chí đứng đầu trong các câu lạc bộ của trường trung học số 1 phía Bắc, biết bao nhiêu người chen chúc muốn vỡ đầu chỉ vì muốn được vào đây, bây giờ đã có kha khá cái tên điền lên tờ giấy đăng ký.
Cô hoàn tất việc ký tên mà không có chút do dự nào.
Lâm Mẫn vỗ bả vai Văn Tuế cổ vũ: “Được, vậy em chuẩn bị cho tốt đi nhé.”
Văn Tuế gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn cô.”
Sau khi trông thấy Lâm Mẫn rời đi, Văn Tuế đứng tại chỗ nhìn sơ qua nội dung ở trên tờ tài liệu.
Đột nhiên cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.
Cô ngẩng đầu.
Cách đó không xa là một nữ sinh cao xấp xỉ Văn Tuế đang dửng dưng nhìn cô.
Văn Tuế sửng sốt.
Chính là Hứa Vận.
Thật ra Hứa Vận cũng xem như là người bạn từ thuở bé tí của Văn Tuế.
Bố của cô ta làm việc dưới trướng của bố Văn Tuế, hai nhà quen biết nhau, hơn nữa vì học chung lớp từ ngày nhỏ nên hai người cũng chơi rất thân.
Nhưng không biết vì sao, sau khi lên cấp 2, cô ta đột nhiên lại đối xử vô cùng lạnh lùng với Văn Tuế, mấy lần cô tới tìm cô ta đều bị quăng cho một bản mặt sắc lạnh, dần dà, Văn Tuế cũng lười đến tìm nữa, mối quan hệ của cả hai cũng dần xa cách.
Văn Tuế đang nghĩ ngợi xem có nên chào hỏi một cái không, còn chưa kịp nghĩ xong thì đã thấy Hứa Vận lạnh nhạt thu hồi tầm mắt rồi xoay người đi.
Văn Tuế không nghĩ nữa, cũng không đứng ở đấy tiếp mà xoay người đi về hướng phòng học.
……….
Thời gian đi học và tan học trôi nhanh như một cơn gió, ánh chiều tà rực rỡ xuyên qua cửa sổ, thong dong lay động trên những khuôn mặt khác nhau, cho đến khi ánh đèn đường thay thế.
Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh nối đuôi nhau mà ra.
Chu Chanh Chanh nhìn quanh phòng học gần như không còn người trong giây lát, cô ấy chầm chậm kéo khoá cặp sách lên, lấy bình giữ nhiệt ra uống nước.
Hoàng Ngữ Doanh thu dọn cặp sách xong, quay đầu lại thì trông thấy một bóng người: “Cậu không về nhà đi, ngồi ở đây làm gì vậy?”
Chu Chanh Chanh ra hiệu rằng mình biết rồi.
Văn Tuế ở bên cạnh đang kiểm tra xem đã hoàn thành bài tập chưa.
Văn Tuế mắc bệnh cao su có tiếng, nhìn động tác chậm chạp của cô, Hoàng Ngữ Doanh lập tức hiểu ra, cậu ấy vỗ vỗ vai Chu Chanh Chanh: “Cố lên, tớ đi trước đây.”
“Ừm, tạm biệt.”
Hoàng Ngữ Doanh đi rồi, Văn Tuế mới cúi đầu thu dọn đồ đạc, cô tặc lưỡi: “Thôi đi, cậu có chờ tớ đâu.”
Chu Chanh Chanh quay sang nhìn chằm chằm vào chỗ nam sinh ngồi chéo ở đằng sau, có hơi chột dạ: “Chẳng phải là giống nhau à, chờ cậu ấy cũng chờ cả cậu nữa.”
Uống nước xong, cô ấy cất cốc đi: “Nhưng mà cũng trùng hợp thật, còn có người có thể chậm chạp giống như cậu. Như thế cũng tốt, tớ sẽ không phải ưu sầu để xem nên đi theo ai.”
Văn Tuế uốn nắn cô ấy: “Ưu sầu như nào, cậu nói rõ với tớ một chút đi.”
“…” Chu Chanh Chanh thì thầm: “Tớ nào thấy sắc quên bạn như vậy chứ?”
Văn Tuế liếc cô ấy, ồ một tiếng: “Nếu không thì sao?”
Chu Chanh Chanh: “…”
Cô ấy dứt khoát không phản bác nữa, hất cằm cười nhẹ: “Nếu cậu mà thích một ai đó thì cũng sẽ giống như tớ thôi.”
Thích một ai đó.
Bỗng chốc có một bóng người xông vào đầu cô.
Người đàn ông với cơ thể cao to rắn rỏi, phần thân trên mặc chiếc áo hoodie màu đen, logo thương hiệu thời trang thiết kế được in ngay chính giữa áo, phía dưới anh mặc một cái quần thể thao màu đen rộng rãi và thoải mái.
Anh cụp mi mắt xuống, ánh đèn buông lơi, lông mi tựa như lông quạ phủ lên một tầng bóng, con ngươi đen nhánh, khi nhìn người khác thì dửng dưng nhưng lại cực kỳ có cảm giác áp bức, đôi môi mỏng gợi lên, lười nhác với tuỳ ý.
“…”
Dừng lại hai giây, Văn Tuế kéo khoá cặp lên: “Tớ không có thích ai hết.”
…….
Sau khi Văn Tuế thu dọn cặp sách xong, khoảng nửa phút sau thì Tạ Hoài cũng đã xong xuôi.
Chu Chanh Chanh vội vàng lôi kéo Văn Tuế đi theo sau.
Trên đường không có nhiều người trông như vừa mới tan học, cách khoảng năm sáu mét là có thể dễ dàng nhìn thấy bóng dáng của Tạ Hoài.
Đến tận phía cuối cổng trường.
Cậu ấy đi hướng bên trái, bọn cô đi hướng bên phải.
Lúc này mới đường ai nấy đi.
Phía chân trời vẫn còn một lớp mỏng ánh hoàng hôn màu tím chưa tan hết.
Học sinh tan học rời đi, bãi đỗ xe trở nên trống trải.
Văn Tuế nhìn lướt qua một vòng, nhanh chóng tìm được chiếc Porsche Cayenne màu đen quen thuộc trong số vài chiếc còn sót lại.
Cô chỉ về một hướng: “Ở bên kia kìa, đi thôi.”
Ở bên cạnh vị trí đỗ xe cách đó không xa có hai bạn nữ sinh quần áo xúng xính đẹp đẽ đang đứng, rất dễ để thấy được trong màn sương chiều sâu thẳm và tĩnh lặng.
“Cậu thấy người đàn ông ở trong xe kia không? Má, ở đó đó!”
“Đâu đâu đâu, để tớ xem nào!” Nữ sinh tóc ngắn dò hỏi: “Má, đẹp thế!”
“Cậu đi xin Wechat đi! Nhanh lên!”
“Không không không, tớ không được, cậu đi xin đi!”
“…”
Ngay lúc đi ngang qua họ, cô có thể nghe được đoạn đối thoại của hai người.
Văn Tuế dừng chân, nhìn về phía trong xe.
Cửa sổ xe mở toang, cánh tay của người đàn ông hơi gập lại dựa vào đó, đường cong cơ bắp săn chắc khỏe khoắn. Phần lưng dựa vào thành ghế, mí mắt mỏng nhẹ rũ xuống, ánh đèn đường hắt vào cửa sổ, các đường nét trên khuôn mặt thanh cao sạch sẽ, một nửa lộ ra ánh sáng, một nửa ẩn trong bóng tối.
Bàn tay to lớn cầm chiếc điện thoại, ngón tay di chuyển trên đó, khóe miệng anh cong lên, thỉnh thoảng sẽ khép mở, giống như đang chơi trò chơi.
Cảm nhận được ánh mắt, đột nhiên anh ngẩng đầu lên, chưa đến nửa giây đã thu hồi tầm mắt. Anh cúi đầu nhìn màn hình, trò chơi đã tiến đến vòng bo cuối, sắp sửa được ăn gà*.
*Ăn gà: sau khi giành được top 1 trong tựa game PUBG sẽ hiện lên dòng chữ “Winner, winner, chicken dinner”, thành ra “ăn gà” = được top1.
“Không chơi nữa.” Anh nói mà không một chút luyến tiếc gì.
“Cái gì?” Triệu Lâm Siêu nói: “Đừng mà, tôi chơi suốt cả buổi chiều rồi, từ lúc cậu đến tôi mới bò được vào vòng bo cuối đấy! Bây giờ sắp ăn được gà thì cậu lại rời đi làm cái gì?!”
Khóe miệng của Chu Dã vẫn cong lên thành một nụ cười thản nhiên như mọi khi.
Anh vuốt ngón tay lên để thoát game rồi quay đầu đi.
Tầm mắt nhìn thẳng, xuyên qua những sắc đèn ảm đạm.
Vừa khéo chạm phải ánh mắt của Văn Tuế.
Văn Tuế cuộn tròn ngón tay lại.
Cô đứng bên cạnh chiếc xe, lắng nghe người đàn ông chầm chậm mà ừ một tiếng, anh nói với người ở phía bên kia trò chơi: “Đến đón…”