Lặng Lẽ

Chương 9



Edit: LN

Beta: Changg

Toàn thân Văn Tuế đông cứng lại, dừng vài giây, cô làm như không có chuyện gì đáp: “Vậy nếu không thì sao?”

Cô quay đầu lại, chầm chậm đáp: “Cơm tối mặn quá, em uống nhiều nước một chút không được à?”

Chu Dã ừm một tiếng: “Thật không? Chú ăn thấy cũng được mà”

“Ừm.” Văn Tuế nói: “Vậy khẩu vị của anh nặng thật đó.”

“…”

Chu Dã chầm chậm cười một cái, ánh mắt hướng về chiếc cốc nhỏ của cô, tiếp tục châm chọc: “Chú nhớ cháu thường dùng chiếc ly to hơn chiếc ly này.”

Động tác uống nước của Văn Tuế bỗng dừng lại.

Bởi vì mỗi lần rót nước xong cô có thể uống nhanh hơn một chút, lần này cũng bởi vì có thể rót nước nhiều lần, cho nên đến tủ bếp đặc biệt lấy một chiếc ly nhỏ hơn một chút.

Văn Tuế chớp chớp mắt: “À, em không để ý đến chiếc ly lắm.”

Chu Dã lộ ra hứng thú xấu xa học theo câu nói của Văn Tuế: “Nhưng chú thấy Tuế Tuế sẽ không để ý  như vậy.”

Ngón trỏ mảnh khảnh của anh chầm chậm xoay điện thoại: “Có phải cháu cố ý không, để mà…”

Văn Tuế nuốt một ngụm nước, bởi vì hồi hộp chột dạ mà tim đập như muốn nhảy đến họng.

“Trốn tránh khó khăn.” Người đàn ông bổ sung phần còn lại của câu nói.

Văn Tuế: “?”

Văn Tuế ngơ ngác nhìn Chu Dã: “Hả?”

Chu Dã nói: “Có phải cháu không muốn ngoan ngoãn làm bài tập về nhà nên lười biếng như vậy không?”

Văn Tuế: “…”

Văn Tuế không nhanh không chậm uống hết nước trong ly: “Đúng rồi.”

Cô gái trả lời một cách trực tiếp và thành thật, điều này lại làm cho Chu Dã hoài nghi.

Anh nhướng mày, thấp giọng hoài nghi: “Hả?”

Văn Tuế nhẹ nhàng đặt ly nước xuống: “Vậy cháu về phòng học hành nghiêm túc đây.”

Chu Dã nghi ngờ cô nhưng lại không phản bác được gì, cuối cùng chỉ gật đầu: “Được.”

Sau giờ học ngày hôm sau, Văn Tuế và Chu Chanh Chanh đi đến bãi đậu xe như thường lệ. Trong lúc tìm kiếm chiếc Porsche Cayenne màu đen, thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của một người phụ nữ: “Tuế Tuế, Chanh Chanh!”

Văn Tuế lập tức nhận ra tiếng người phụ nữ, theo hướng giọng nói mà đi đến: “Mẹ!”

Cách đó không xa, Thư Tuệ và Diệp Thiện Linh đang đứng đó.

Biết được buổi chiều Thư Tuệ sẽ đến Trường Âm, Diệp Thiện Linh đặc biệt xin nghỉ nửa ngày để đi đón, sau khi đón xong, nhìn thấy sắp đến giờ tan học, bèn trực tiếp đến trường.

Trên đường đi, mọi người nói về những chuyện vui trong chuyến công tác của Thư Tuệ, tình hình hiện tại của hai đứa nhỏ, cực kỳ hài hòa.

Xe tiến vào bãi đỗ xe của khu nhà.

Diệp Thiện Linh vừa dừng xe vừa nói: “Chiều nay tớ hơi bận, đợi chút nữa  4 người chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhất định sẽ khui một chai rượu.”

Thư Tuệ nói: “Muốn uống thì cậu tự đi mà uống, tớ không uống, về nhà tớ còn phải soạn giáo án.”

Diệp Thiện Linh quở trách: “Không vui gì cả.”

Văn Tuế chau mày, nhân lúc hai người không nói gì, lập tức hỏi: “Bốn người? Chu Dã thì sao ạ?”

Diệp Thiện Linh trả lời: “Hôm nay em ấy đến thành phố bên cạnh tham gia hoạt động rồi, hình như hơn 8 giờ mới về.”

Thư Tuệ nói: “Cậu vận động viên đó à? Tuế Tuế có nhắc qua với tớ.”

Diệp Thiện Linh kiêu ngạo đáp: “Đúng rồi.”

Bên tai rất nhanh truyền đến những lời khoe khoang không ngại ngần, Văn Tuế chầm chậm phồng miệng.

…Phải đến 8 giờ hơn sao.

Diệp Thiện Linh cuối cùng cũng không khuyên nhủ Thư Tuệ nữa, bà ấy cảm thấy uống một mình không thú vị, lại lười mở chai rượu. Trên bàn ăn có một bầu không khí hòa hợp, hầu như là Diệp Thiện Linh và Thư Tuệ trò chuyện.

Văn Tuế vừa ăn cơm vừa liên tục xem đồng hồ.

Tốc độ hành động của cô kéo dài, bình thường cảm thấy thời gian không đủ dùng, lần này lại hy vọng thời gian trôi nhanh một chút.

Nhanh một chút.

Lại nhanh một chút.

Tốt nhất là chớp mắt một cái đã đến 8 giờ.

Nhưng mà rõ ràng đồng hồ không nghe lời thỉnh cầu của cô, chầm chậm mà trôi như cũ, làm cho Văn Tuế hoài nghi có phải đồng hồ đã bị hư không.

“Tuế Tuế, con ăn xong chưa?”

Tiếng của Thư Tuệ truyền đến, Văn Tuế ngẩng đầu, mới phát hiện những người khác đều đã ăn xong rồi.

Cô mím môi: “Con chưa xong ạ.”

Thư Tuệ nhíu mày: “Sao lại ăn chậm như vậy?”

Bà đưa tay lên nhìn vào cổ tay: “Đã gần một tiếng rồi, hôm nay là thứ ba, bài tập có phải tương đối nhiều không?”

Diệp Thiện Linh nói: “Con bé ăn cơm mà, cậu giục cái gì? Bài tập có nhiều cũng phải ăn cơm xong đã.”

Văn Tuế chọc chọc thức ăn trong bát, thật ra cô ăn no rồi, nhưng vẫn liếc nhìn thời gian, vẫn chưa đến 7 giờ, sau đó cô chầm chậm nói: “Con đói.”

Làm cho Thư Tuệ nhìn chằm chằm, bởi vì cô không lộ ra sơ hở nào, chính là vẫn giả vờ làm ra bộ dạng ăn rất ít nên chưa no.

Bụng căng cứng khó chịu, cảm thấy nhét thêm thứ gì nữa sợ rằng sẽ nôn ra.

Chu Chanh Chanh đã ăn xong trở về phòng tắm rửa, Diệp Thiện Linh và Thư Tuệ cũng không nói chuyện nhiều nữa, cả hai nhìn cô, trên bàn ăn trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng cô liên tục động đũa.

Cô nhìn thời gian, mới 7h15p. Văn Tuế rũ mắt thất vọng, chắc chắn là không thể dựa vào việc ăn cơm mà kéo dài đến lúc Chu Dã trở về.

Cô để đũa xuống: “Con ăn xong rồi.”

Thư Tuệ lo lắng về bài tập của Văn Tuế, nghe đến câu này, lập tức đứng lên thúc giục: “Vậy nhanh đi lấy hành lý mang ra ngoài, nhanh chóng về nhà làm bài tập thôi.”

Văn Tuế buồn bã không vui dạ một tiếng.

Đối mặt với sự mất mát không thể che giấu.

Tối qua đã thu dọn hành lý xong, để bên cạnh tủ quần áo, dễ dàng có thể mang đi, nhưng Văn Tuế vẫn nhịn không được mà kéo dài thời gian, mong đợi, lỡ như…Chu Dã trở về sớm.

Tuy nhiên cho đến khi Thư Tuệ lại thúc giục, cô cũng chưa nghe thấy tiếng nói quen thuộc của người đàn ông.

Văn Tuế hít thật sâu: “Con đến đây.”

Nhưng lúc sắp rời khỏi phòng, cô đột nhiên nhớ ra điều gì, bước chân bỗng chốc dừng lại.

Văn Tuế nhìn về phía chồng bài tập kiểm tra có chút lộn xộn trên bàn sách, mím môi lại.

Tuy rằng trong nhà đã 1 tuần không có ai ở, nhưng trước khi về nhà 1 ngày Thư Tuệ đã nhờ Diệp Thiện Linh tìm giúp người dọn dẹp, cho nên khi về đến nhà, căn phòng vẫn ngăn nắp và sạch sẽ như cũ.

Vừa về đến nhà, Thư Tuệ liền thúc giục Văn Tuế đi làm bài tập.

Thứ 3 môn học rất nhiều, bài tập quả thực cũng rất nhiều, Văn Tuế cũng không chậm trễ, ngoan ngoãn đến bàn học làm bài tập.

Thư Tuệ cũng đến phòng sách đi chuẩn bị bài giảng soạn giáo án.

Mãi cho đến 9 giờ rưỡi, Thư Tuệ làm xong, đúng lúc muốn cắt một ít hoa quả cho Văn Tuế ăn.

Đột nhiên nghe thấy phía sau là tiếng nói gấp gáp của Văn Tuế: “Mẹ, vở bài tập toán của con quên mang về rồi.”

Thư Tuệ quay đầu lại.

Văn Tuế nhỏ tiếng tiếp tục nói: “Đây là bài tập về nhà của ngày hôm nay. Hôm qua không cần làm nên đã để ở bàn học, con quên lấy rồi.”

“Dạo này con sao vậy?” Thư Tuệ nhăn mày: “Lúc ăn cơm thì lôi lôi kéo kéo, bây giờ lại quên trước quên sau, mẹ đã nhắc nhiều lần.”

Văn Tuế nũng nịu đáp: “Con không cẩn thận thôi mà.”

Thư Tuệ hỏi: “Con nói cho mẹ biết hình dáng nó như thế nào, mẹ đi lấy.”

Văn Tuế vội vàng đáp: “Không được, con đi cùng mẹ.”

Nhận thấy ánh nhìn kỳ lạ của Thư Tuệ, cô gấp gáp nhỏ tiếng bổ sung: “Bởi vì con cũng không biết hình dáng thế nào, hơn nữa nếu mẹ tìm không thấy, đến lúc đó lại gọi điện hỏi, còn phiền hơn, cứ đưa con theo cùng là được rồi, dù sao bài tập của con cũng làm gần xong rồi.”

“Bài tập thật sự gần xong rồi?”

“Dạ, chỉ còn lại cái đó.”

Thư Tuệ trừng mắt nhìn cô: “Vậy đi thôi.”

Thành phố xa hoa về đêm so với ban ngày lại càng diễm lệ, những ánh đèn neon xen kẽ nhau lướt qua, mặt Văn Tuế thoắt hiện thoắt ẩn, chỉ có thể nhìn thấy đường viền môi cong lên.

Văn Tuế ngồi ở ghế lái phụ, xoay lưng lại với Thư Tuệ, trong đôi mắt đen nhánh là cảnh đường phố phản chiếu qua cửa sổ.

Sáng long lanh.

“Tám giờ hơn về nhà.”

Hiện tại đã 9 giờ rưỡi, chắc chắn  có thể gặp được rồi.

….

Cửa thang máy vừa mở, Văn Tuế gấp rút đi vào trong.

Cô thay giày xong, lập tức vội vã nhìn về hướng sô pha, nhưng lại trống rỗng không một ai.

Không ở phòng khách sao.

Văn Tuế phồng má, đến khi phòng Chu Chanh Chanh sẽ đi qua phòng Chu Dã, xa xa sẽ nhìn thấy cửa phòng đang mở.

Cô vô thức bước chậm lại, nhưng lúc đi nhẹ nhàng qua, khóe miệng cong lên bỗng đông cứng trên khuôn mặt.

…Làm sao cũng không có ở trong phòng vậy.

Cô mím môi, đi vào phòng Chu Chanh Chanh cầm vở bài tập.

Thư Tuệ đang ở phòng khách đợi, thấy cô đi ra: “Đi thôi.”

Sau đó hướng về phía Diệp Thiện Linh nói: “Thiện Linh, vậy phiền cậu tiễn bọn tớ xuống dưới.”

Diệp Thiện Linh: “Không việc gì.”

Văn Tuế nắm lòng bàn tay, cô nhanh chóng nhìn 4 phía một vòng, nhưng đều không thấy bóng hình người đàn ông, lại thấy Thư Tuệ đã đi ra ngoài, cô vội vàng hỏi: “Dì Diệp, Chu Dã đâu? Không phải nói anh ấy hơn 8 giờ sẽ về sao?”

Diệp Thiện Linh ừm một tiếng, mỉm cười cởi mở: “Chưa, hình như có việc gì trì hoãn rồi, vẫn chưa về.”

Bà ấy nhìn Văn Tuế không cử động: “Sao vậy, Tuế Tuế cháu tìm em ấy có việc gì? Dì có thể đợi em ấy về rồi giúp cháu nói  lại.”

“….”

Văn Tuế rũ mắt, bình tĩnh đến nỗi không thể nhìn ra nỗi buồn: “Không có gì ạ, chỉ nhớ ra nên thuận miệng hỏi thôi.”

Trong xe đang phát bản piano Thư Tuệ thường nghe, êm dịu du dương, yên ả bình yên.

Ánh sáng rực rỡ chuyển động, nghiêng nghiêng chiếu vào cửa sổ.

Văn Tuế nắm chặt tập bài tập, đầu hướng về phía cửa sổ, ngoại trừ ánh sáng lấp lánh, đôi mắt lại sáng long lanh lạ thường, so với bình thường không khác mấy.

Chỉ có những ngôi sao trên đỉnh đầu và mình cô biết, tâm trạng nhấp nhô lên xuống của cô.

Cô giả vờ, nói dối, che đậy.

Cô hoảng loạn không vững tâm, chần chừ, lén lút kỳ vọng, thất bại mà đánh mất.

Chỉ vì một cái tên.

Văn Tuế đột nhiên nhớ đến bộ phim tối qua xem.

Nữ chính là một vũ công ba-lê, cuối phim, là ký ức của cô ấy về khoảng thời gian bản thân đã tập khiêu vũ. Trong đó có một cảnh quay trong một căn nhà trống hoang tàn, lúc đó ánh nắng vàng nghiêng nghiêng chiếu vào, dáng múa của nữ chính, nhìn thì thấy rất đẹp nhưng lại cô độc.

Yêu thầm tựa như khiêu vũ trong căn nhà trống đổ nát.

Một sân khấu không có bất kỳ khán giả nào, hơn nữa là độc diễn mà không có bất kỳ người nào làm phiền.



Rõ ràng trở về căn phòng quen thuộc chiếc giường quen thuộc nhưng Văn Tuế ngủ không được yên giấc. Cả đêm đều mơ về những giấc mơ kỳ lạ, lúc Thư Tuệ gọi dậy tỉnh giấc đầu óc vẫn không tỉnh táo.

Cho nên sau khi hết tiết, cô lập tức nằm dài trên bàn ngủ bù.

Trần Chính Phong vừa đi vào, nhìn thấy trước mặt khung cảnh ồn ào như ở chợ rau, đập mạnh lên bục giảng: “Yên lặng một chút.”

Ông ấy nhìn về phía Tào Kiên: “Tào Kiên, mẫu đăng ký đã điền xong chưa?”

Tào Kiên lên nộp mẫu đăng ký với vẻ mặt lúng túng: “Tất cả đều có người báo danh, nhưng môn chạy tiếp sức vẫn thiếu 1 nam 1 nữ.”

Trần Chính Phong nhíu mày: “Còn bạn học nào tự nguyện báo danh không?”

Cả lớp vừa mới ồn ào bỗng im lặng như tờ.

“…”

Chu Chanh Chanh nhỏ tiếng nói với Văn Tuế: “Ông đây còn không biết trò này ra làm sao, báo danh cái quỷ gì.”

“Chu Chanh Chanh” Trần Chính Phong nhạy bén nhìn lại: “Em đang thì thầm gì đó?”

Chu Chanh Chanh lúng ta lúng túng: “Không có đâu ạ.”

Trần Chính Phong nhìn chằm chằm cô ấy 2 giây, nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên cười lên.

Chu Chanh Chanh “…”

Chu Chanh Chanh nói: “Thầy đừng cười, em sợ.”

“Thầy cũng không ăn thịt em, sợ cái gì?” Trần Chính Phong nói: “Thầy nhìn em vừa nãy ở dưới lẩm ba lẩm bẩm, có phải có hứng thú đối với bộ môn này không?”

Chu Chanh Chanh: “?”

Chu Chanh Chanh vội vàng lắc đầu: “Thầy à em không có….”

“Được, vậy cơ hội này dành cho em rồi.” Trần Chính Phong cười lên: “Tào Kiên, một lát nữa đưa bảng đăng kí cho em ấy điền tên.”

Chu Chanh Chanh: “???”

Sắp đến thời gian vào lớp, Trần Chính Phong cũng không nói nhiều nữa, để Tào Kiên khẩn trương tìm một bạn nam, rồi nhường bục giảng lại cho giáo viên Tiếng Anh.

Sau khi tiết Tiếng Anh kết thúc, Tào Kiên lập tức đem bảng đăng ký đến.

Cậu ấy nhìn Chu Chanh Chanh, lại nhìn Văn Tuế, trêu chọc nói: “Không ngờ nha, các cậu chuẩn bị vì lớp mà cống hiến.”

Chu Chanh Chanh vừa cầm bút viết vừa nỗ lực trốn tránh thực tại: “Nghe nói vẫn còn thiếu một bạn nam phải không? Nếu như không tập hợp đủ người, thì chẳng phải cũng không có cách nào khác sao?”

“Điều này cậu không cần bận tâm rồi.” Tào Kiên nói. “Vừa rồi Tạ Hoài đã nói với tớ, nếu như hiện tại không tìm được người, cậu ấy có thể báo danh.”

Chu Chanh Chanh hoài nghi bản thân nghe nhầm: “Cậu nói Tạ Hoài sao?” 

Tào Kiên cao giọng: “Không ngờ sao, con người cậu ấy cũng có ý thức mà.”

Sau khi Tào Kiên đi, Văn Tuế sau khi ngủ bù thêm 5 phút thì ngẩng đầu, nhớ đến sự việc sau khi tiết buổi sáng kết thúc, cô thấy buồn cười.

Vừa hay thật sự sau khi cô điền thông tin xong đã hối hận, cô nhìn về hướng Chu Chanh Chanh, đề nghị: “Hay là chúng ta đi tìm Trần Chính Phong nói chuyện, nói là cơ thể bọn mình không khỏe.”

Nhưng không chờ đến Chu Chanh Chanh phụ họa, chỉ nói nhẹ một câu: “Cậu sao có thể như vậy?”

Văn Tuế: “Hả?”

Chu Chanh Chanh lời lẽ nghiêm khắc: “Có chút ý thức nào không vậy?”

Văn Tuế: “…”

Văn Tuế giơ ngón cái: “Được rồi.”

Văn Tuế không quay đầu, lười nói lý với cô ấy.

Nhưng lại nghĩ ra điều gì, cô mím môi, vừa mở bình giữ nhiệt vừa hỏi: “Chú nhỏ của cậu hôm qua mấy giờ mới về?”

Chu Chanh Chanh chìm đắm trong niềm vui được cùng Tạ Hoài tham gia hội thao, nhất thời không nghe thấy: “Cái gì?”

Văn Tuế ngừng lại, nói lại lần nữa: “Chú nhỏ của cậu hôm qua mấy giờ mới về?”

Chu Chanh Chanh nói: “Khoảng 10 giờ gì đó.”

“…”

Vậy là kém nửa tiếng.

Chỉ có nửa tiếng.

Kết quả là bỏ lỡ rồi.

Văn Tuế rũ mi mắt, chầm chậm ừm một tiếng, sau đó trực tiếp đậy nắp bình nước nóng vừa mở ra.



Buổi tối sau khi đi học về, ăn cơm xong rồi đi tắm, Văn Tuế trở về phòng làm bài tập.

Thứ 4 bài tập ít, làm xong mới 7 giờ.

Tuy rằng Thư Tuệ nghiêm khắc đối với việc học của cô nhưng cũng sẽ không vượt quá giới hạn, cũng sẽ cho cô đầy đủ tự do và tin tưởng.

Cô cầm điện thoại lên, theo thói quen trước tiên lướt xem video một lúc.

Không bao lâu, Wechat phát một tin nhắn, là của Văn Thanh Phàm.

Văn Thanh Phàm hỏi thăm tình hình học tập của Văn Tuế, sau đó nói với cô vài ngày nữa sẽ trở về, còn hỏi Văn Tuế có muốn quà gì không.

Hai người trò chuyện xong, Văn Tuế cực kỳ hứng thú đi nói với Thư Tuệ về thời gian trở về của Văn Thanh Phàm, nhìn vào yêu cầu kết bạn có một chấm nhỏ màu đỏ.

Cô nhướng mày, nhấp vào.

Phía trên hiện lên một yêu cầu kết bạn. 

Hình đại diện là màu đen, biệt hiệu chỉ có một chữ lớn Z.

Cô sững lại, ánh mắt di chuyển xuống tiếp tục nhìn.

“Chú là Chu Dã”.