Lẳng Lơ - Thụy Bất Tỉnh

Chương 1: Ngực đi đâu mất rồi?



Ngực đi đâu mất rồi?

Một bức thư tình được bí mật nhét vào trong cặp của Mạnh Dao, khi mẹ Trương Tố Úc đang kiểm tra bài tập về nhà thì nó rơi ra ngoài.

Sáng hôm sau, Trương Tố Úc đến trường tìm chủ nhiệm của lớp Mạnh Dao. Mạnh Dao trong trường cũng tương đối nổi tiếng, nhưng Trương Tố Úc lại nổi tiếng hơn cô nhiều.

“Ôi ~ cô bé ngoan ngoãn lại tố cáo với mẹ mình kìa ~”, các bạn trong lớp bắt đầu nhốn nháo, chỉ có Mạnh Dao là cúi đầu chuyên tâm đọc sách.

Trình Gia Thừa bước vào lớp giữa tiếng đùa giỡn, chỗ ngồi của hắn ở bên trái Mạnh Dao. Vào thứ hai tuần sau sau khi đổi chỗ xong là có thể được ngồi cùng bàn với hắn rồi, vì sự mong đợi nhỏ nhoi này mà trái tim của Mạnh Dao suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Buổi tối về đến nhà, sau khi làm xong hết bài tập thì cô gái nhỏ vào phòng tắm tắm rửa, Trương Tố Úc ngồi vào bàn học của cô, trên giường có cái sọt đựng nội y bẩn, trong đó đầy những chiếc áo lót nữ tính của thiếu nữ.

Mạnh Dao rất gầy, khung xương nhỏ nhưng ngực lại to, trong bộ đồng phục thể dục học sinh rộng rãi của trường thì cô là người nổi bật nhất trong hàng ngũ.

Trương Tố Úc mua cho cô một dây bọc chặt ngực lại, Mạnh Dao sống chung với nó đến cuối tuần nhưng cũng không bị đau, nhưng vào thứ hai đến trường, khi Trình Gia Thừa ngồi ở đằng sau lưng cô thì lại khác.

Cảm giác ngột ngạt ngay lập tức khóa chặt lấy người con gái, khiến cô khó thở trong suốt buổi học sáng nay.

“Trình Gia Thừa.”. Trong giờ nghỉ giải lao, Mạnh Dao ngăn hắn lại.

Trình Gia Thừa quay đầu lại nhìn cô cười một cái, nhướng mày biểu thị cô có chuyện gì thì nói thẳng.

Các bạn học trên hành lang đều đang dõi mắt theo dõi khiến Mạnh Dao nói không nên lời, mặt cô nóng bừng lên, quay lưng bỏ chạy.

Khoảnh khắc Trình Gia Thừa đuổi kịp và nắm lấy cánh tay cô, Mạnh Dao gần như biết ơn muốn chết, một giọt nước mắt cũng vì vậy nhẹ

nhàng rơi xuống.

“Muốn hỏi tôi tại sao không ngồi cùng bàn với em à?” Trình Gia Thừa thay cô nói, cô gái nhỏ nghe vậy gật đầu.

Hắn tiến lại gần, dùng ngón tay khô ráo lau đi nước mắt trên mặt cô, bình tĩnh nói: “Không dám trêu đùa gái ngoan.”

Mạnh Dao đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nếu là vì lý do này thì không sao cả.

Thiếu nữ chợt nở nụ cười, lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ với Trình Gia Thừa, Trình Gia Thừa thu tay lại, cọ xát ngón tay cái, rất mềm mại.

“Muốn tôi trêu chọc em sao?” Hắn hỏi, giọng nói rất nhỏ.

Mạnh Dao gật đầu, ánh mắt cô gái nhỏ sáng ngời nhìn hắn, cả khuôn mặt rất sạch sẽ, vẻ mặt ngây thơ trong sáng đến mức khiến Trình Gia Thừa đột nhiên nổi lên tính xấu, người trước mặt này hiển nhiên không biết ý trêu chọc này là gì.

Hắn lại đưa tay lên, dùng ngón tay vừa sờ qua gò má cô nắm lấy cằm cô, mãi cho đến khi nhìn thấy khuôn ngực lép kia mới dừng lại ngẩng đầu lên hỏi, “Giấu mất rồi?”

“Cậu có muốn nhìn không?” Giọng của Mạnh Dao hơi khàn nhưng ngữ điệu lại rất kiên định, không hề e ngại hay hoảng sợ chút nào.

Trình Gia Thừa ngạc nhiên, muốn nhìn không? Tất nhiên là muốn nhìn rồi, tất cả nam sinh trong khối ai cũng muốn nhìn hết.

Mạnh Dao chưa bao giờ trốn học, nhưng nếu Trình Gia Thừa muốn gặp cô thì cô rất bằng lòng trốn học.

Tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết tiếng Anh của cô giáo chủ nhiệm, cô thậm chí không nghĩ đến việc Trương Tố Úc sẽ phản ứng thế nào khi biết điều này, cô chỉ chuyên tâm chạy một mạch đến trung tâm sinh hoạt dành cho học sinh giữa các lớp học.

Lúc Trình Gia Thừa đến nơi thì cô đã sớm ngồi xổm ở cửa rồi, Trình Gia Thừa rất hài lòng, nhếch mép cười nhạo, lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa đi vào.

“Cậu có muốn cởi quần áo của mình không?”, Vừa đóng cửa lại là thiếu nữ đã chủ động hỏi, cô nghe nói con trai rất thích tự mình cởi quần áo của con gái ra.

“Tôi muốn nhìn em cởi.” Hắn đáp.

Mạnh Dao lột sạch sẽ, Trình Gia Thừa thậm chí còn không kịp thấy rõ tấm vải đen dài đang quấn quanh ngực của thiếu nữ ra sao. Sau khi Mạnh Dao kéo nó xuống thì cuối cùng bầu v* đang bị bó chặt ấy cũng được giải phóng, nó lắc lư hai lần lộ ra ngoài không khí.

Trình Gia Thừa ngồi trên ghế sofa quay lưng về phía mặt trời, nên cô gái nhỏ không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt của hắn đang ra sao.

“Lại đây.” Hắn khàn khàn nói.

Mạnh Dao bước tới, Trình Thừa Gia nắm lấy tay cô kéo đến ngồi xuống trên đùi mình, bầu ngực của thiếu nữ dưới ánh sáng chói lóa trông có vẻ hết sức đáng thương.

“Đau không?” Hắn nắm lấy một bên, người con gái há miệng thở hổn hển.

Trình Gia Thừa thả lỏng hai tay đang ôm eo cô, véo một cái rồi xoa nhẹ bầu ngực sữa nõn nà, giống như đang mát xa vậy. Mạnh Dao tham lam nhìn những ngón tay của hắn, trong cuộc đời cô không có bất cứ thứ gì tốt đẹp để mà so sánh với khoảnh khắc lúc này cả.

Cho đến khi Trình Gia Thừa hôn xuống, đầu lưỡi nóng bỏng ướt át của hắn liếm láp lấy bầu ngực, đôi môi mút lấy đầu v* phát ra tiếng nhóp nhép rung động, Mạnh Dao cắn chặt môi dưới, vô thức ôm lấy đầu hắn để hai người gần nhau hơn.

Trình Gia Thừa ăn một lúc lâu, sau đó đổi bên khác, liếm mút một hồi mới rời đi, khi tách ra trên môi còn kéo ra một sợi chỉ bạc, dưới ánh mặt trời chói lọi, trái tim người con gái run lên một cái rồi vỡ nát ra.

Hắn để cô đứng trước mặt mình, Mạnh Dao có chút không muốn rời khỏi vòng ôm của hắn, Trình Gia Thừa mỉm cười, vỗ nhẹ vào mông cô: “Ngoan một chút.”

Một trong những điều Mạnh Dao làm tốt nhất khi còn nhỏ đó là ngoan ngoãn, vì vậy khi cô đứng lên đối mặt với hắn thì lập tức thấy được vẻ mặt hài lòng của hắn, nếu cô ngoan ngoãn thì Trình Gia Thừa sẽ thích cô, suy nghĩ này vừa xuất hiện thì không thể dằn xuống được nữa, nó đang điên cuồng chui vào trái tim nảy mần.

Thiếu niên dùng ngón trỏ khiêu khích đầu v* của cô gái nhỏ, chúng cứng ngắc, mùi vị vừa rồi vẫn còn sót lại trong miệng, và hắn cũng cương cứng rồi.

Bàn tay vói vào dưới váy cô chạm vào quần lót, thỏ trắng bé nhỏ* trong ngực hắn bỗng nhảy lên, Trình Gia Thừa sờ soạng vào h/uyệt nhỏ của cô hai lần, không chút ướt át.

Hứng thú mất đi một nửa, hắn vốn dĩ không định làm chuyện đó với cô, Trình Gia Thừa rút bàn tay ra, ôm eo cô lại gần hơn một chút rồi lại liếm mút ngực một hồi mới buông ra.

“Mặc quần áo vào đi.”
— QUẢNG CÁO —