Lẳng Lơ - Thụy Bất Tỉnh

Chương 9



“Mạnh Dao, cậu có biết mình đang làm gì không?” Hà Khải tức giận hỏi.

Trình Gia Thừa đưa chìa khóa cho cô bảo cô đến chỗ cũ đợi để hắn đi mua đồ ăn trưa cho hai người, nhưng vừa đi được nửa đường thì cô bị Hà Khải chặn lại.

“Buông ra,” Mạnh Dao hất tay cậu ta ra.

“Mạnh Dao, cậu quá ngây thơ và không hiểu được, cậu ta chỉ đang bắt nạt cậu thôi chứ cậu ta không hề thích cậu.” Hà Khải sốt ruột đi tới đi lui, cậu ta muốn nói là đừng để Trình Gia Thừa chạm vào cơ thể cô nữa, đừng oral s*x cho hắn nữa, cậu ta muốn nói rằng nếu người kia yêu cô thì hắn sẽ trân trọng và bảo vệ cô chứ không bao giờ để cô làm những điều đó ở tuổi này, nhưng cậu ta không biết phải nói như thế nào.

Cậu ta thích Mạnh Dao, ngay từ lần gặp đầu tiên ở năm đầu cấp ba đã thích, cậu ta muốn Mạnh Dao làm bạn gái của mình.

Nếu Mạnh Dao là của cậu ta, thì cậu ta cũng muốn ôm hôn môi cô … Còn muốn chạm vào cô và làm tình với cô … Thậm chí cũng muốn oral s*x.

Nhưng cậu ta không biết nói sao, cậu ta cũng biết rằng mình khác với Trình Gia Thừa, cậu ta yêu Mạnh Dao, cậu ta sẽ thừa nhận Mạnh Dao là người yêu của mình và thậm chí sẽ chống lại mẹ của cô.

“Cậu ấy không bắt nạt tôi, tôi thích cậu ấy.” Mạnh Dao phản bác lại.

Trái tim của Hà Khải đang rỉ máu như bị dao cắt thành từng mảnh, cậu ta đau lòng nói “Mạnh Dao, cậu nói hai người không ở bên nhau mà, hơn nữa cậu ta cũng không thừa nhận cậu là bạn gái của cậu ta, cậu đừng thích cậu ta nữa.”

“Chúng tôi sẽ ở bên nhau”, Mạnh Dao kiên định nói.

Cô cũng nghĩ như vậy, họ sẽ ở bên nhau, rồi sẽ có một ngày Trình Gia Thừa sẽ nói với cô rằng hắn thích cô.

Trình Gia Thừa nói cô rất ngoan nên không có lý do gì mà không thích cô cả, nếu không thích thì tại sao hắn có thể nhận ra cô đã gầy đi, sao lại ôm cô rồi hôn cô, và sao lại có thể cười nhiều khi ở bên cô được.

“Thứ bảy đi sinh nhật của Phạm Y không?” Trình Gia Thừa hỏi cô. “Ừm… Đêm đó mình không về nhà cũng được…”

Trình Gia Thừa liếc cô một cái, tiến lên hôn cô, cười nói: “Tôi sẽ đến đón em.”

Mạnh Dao đã lên kế hoạch cho mọi thứ, Điềm Điềm sẽ hỗ trợ giúp cô. Sáng thứ bảy, Điềm Điềm mang món ăn của mẹ cô ấy nấu đến nhà, nói với Trương Tố Úc là buổi chiều cô ấy sẽ đến hiệu sách với Dao Dao, Trương Tố Úc cũng đã đồng ý.

Họ cùng nhau làm bài tập, sau bữa trưa, Trương Tố Úc bắt đầu dọn dẹp như thường lệ, Mạnh Dao thay áo phông và quần jean, chào Trương Tố Úc rồi đi ra ngoài.

Cô và Trình Gia Thừa hẹn gặp nhau ở cổng thành phố, Điềm Điềm còn háo hức hơn cả cô, cô ấy nóng lòng muốn gặp bạn trai của bạn thân mình, nhưng khi gặp rồi thì cô ấy lại bỗng im lặng.

Mạnh Dao vốn muốn đi cùng Trình Gia Thừa nhưng lại bị Điềm Điềm kéo qua một bên nói chuyện:

“Dao Dao, hay là buổi tối cậu về nhà đi.” “Không, cậu nhớ mua sách giúp mình nha.”

Trình Gia Thừa đứng xa xa gọi điện thoại, sau khi Mạnh Dao và Điềm Điềm tách ra, khi cô đi đến chỗ hắn thì nghe hắn nói, “Nhiều chuyện, tôi cúp máy đây.”

Cô không biết Trình Gia Thừa đang gọi điện nói chuyện với ông già nhà hắn, Trình Thịnh có một căn phòng gần đó, ông đã mua nó cho con trai mình, chìa khóa hắn luôn giữ, bên trong có tất cả mọi thứ nhưng Trình Gia Thừa chưa bao giờ ở đó nên không nhớ rõ địa chỉ.

“Em có muốn mua quà không?” Trình Gia Thừa đưa cô vào trung tâm thương mại, vừa đi vừa hỏi Mạnh Dao.

“Ừm.”

Họ đến một cửa hàng trang sức, Trình Gia Thừa để cô chọn một chiếc bông tai tinh xảo.

“Không có lỗ xỏ lỗ tai,” Trình Gia Thừa lên tiếng, nhưng hắn đang đối mặt với người phụ nữ hướng dẫn mua sắm.

Mạnh Dao cảm thấy khó chịu, sao hắn lại biết Phạm Y không có lỗ xỏ khuyên tai? Hướng dẫn viên mua sắm chu đáo lấy một chiếc kẹp tai, cẩn thận giải thích cách đeo.

Trình Gia Thừa sau khi nghe xong cau mày nói không được, bảo đổi cái riêng lẻ đi, vì vậy Mạnh Dao lại bắt đầu chuỗi lựa chọn.

Sợi dây chuyền làm bằng bạch kim, giá một nghìn hai, Trình Gia Thừa mở gói hàng ra, tháo sợi dây chuyền ra đeo vào cổ Mạnh Dao.

“Tự mình giấu cho tốt.”, Hắn nói.

“Được! Trình Gia Thừa … Cảm ơn cậu, mình rất thích.” “Ừm.”

“Nhưng mà hôm nay không phải là sinh nhật của mình.” “Ồ, không phải sinh nhật thì không được nhận quà à?”

Mạnh Dao lắc đầu, một tay nắm lấy tay hắn, tay kia chạm vào sợi dây chuyền trên cổ mình. Ai đó ở đằng sau bỗng quay sang nói với bạn mình cậu nhìn xem, cặp đôi nhỏ này thật hạnh phúc quá nhaa. Mạnh Dao chỉ che miệng cười khúc khích, lúc quay đầu lại đối mặt với Trình Gia Thừa thì thấy hắn cũng đang cười.

Trình Gia Thừa đã vài lần nhìn thấy Mạnh Dao vứt những món quà mà nam sinh tỏ tình, mấy lần khi ném đi, vẻ mặt của cô không giống với vẻ mặt khinh thường của những nữ sinh kiêu ngạo khác. Sự tiếc hận và miễn cưỡng của cô khiến Trình Gia Thừa cảm thấy thú vị, tại sao lại còn có người quý trọng những món quà nhỏ như vậy? Chắc là do hiếm khi nhận được quà nhỉ.

Trình Gia Thừa thừa nhận rằng hắn có một chút đau lòng cho Mạnh Dao, đặc biệt là khi Mạnh Dao nói câu “Chúng tôi sẽ ở bên nhau.” với Hà Khải.
— QUẢNG CÁO —