Lãng Mạn Đời Thường

Chương 2: Tống Dĩ Lạc



Tống Dĩ Lạc có ngoại hình trẻ hơn tuổi thật, đến nỗi mà chủ nhà trước kia ký hợp đồng với cậu phải cầm giấy căn cước lên soi mãi, rồi còn cạy thử xem ngày tháng năm sinh in trên đó là thật hay giả. Tống Dĩ Lạc thấy vậy đành phải cam đoan với người ta là mình đã tốt nghiệp rồi, có công việc ổn định, thu nhập hợp pháp đủ để mua nhà.

Trả tiền nhận nhà, Tống Dĩ Lạc có được quyền sở hữu nhà đất xong cũng không vội giục công nhân thi công nội thất trước mùa du lịch, mà chậm rãi đi thăm hỏi từng góc nhỏ của khu du lịch này.

Chỉ trong vài ngày cậu đã biết kha khá, như là người đến khu du lịch này mở quán hầu như là thanh niên, ai cũng thích qua hàng xóm sẵn ủng hộ việc làm ăn cho nhau; hoặc là một trong số những cửa tiệm lâu đời ở đây là quán cơm do một bà cụ với bạn già mở, đến mùa du lịch là người đến ăn xếp hàng dài thật dài; lại như là quán bar cạnh nhà cậu mới mở năm ngoái thôi, bartender cũng là người góp vốn, nhưng ông chủ thật sự thì cứ thần bí làm sao.

Vậy là Tống Dĩ Lạc bèn nghĩ, hẳn phải sang bên kia chào hỏi, sau này cậu sẽ ở lại nơi này trong một thời gian. Cậu chuẩn bị một vài món đặc sản mang theo từ quê, rồi lại nghĩ nhà hàng xóm mở quán bar, nên tiện tay chọn luôn vò Nữ Nhi Hồng mà ai đó tặng mẹ mình từ ngày tái hôn. Tống Dĩ Lạc cảm thấy mình thế này hơi phô trương quá, chừng này thứ mà ném ra ngoài có khi cũng sập cả cửa nhà người ta.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Dĩ Lạc sang quán bar bên cạnh, nhưng gõ cửa nửa ngày cũng không thấy ai ra. Cậu ngóng đầu xem thử, thời gian mở cửa đúng là 8 giờ, thế nên cậu lại thử cất giọng gọi cửa. Cuối cùng cũng có tiếng đáp lại, nhưng vẫn chưa thấy ai ra.

Tống Dĩ Lạc chờ chán rồi, vừa đùa với mấy cục đá, vừa đi lòng vòng trước cửa, đột nhiên bị một vệt màu đỏ thu hút ánh nhìn. Đó là một đóa tulip đang rũ đầu, xem chừng không bao lâu nữa là sẽ héo hẳn, mà đất này có vẻ như không thể trồng ra tulip. Tống Dĩ Lạc nghĩ có thể là ai đó thuận tay cắm nó xuống đây, nhưng không ngờ nó lại lớn lên rồi ra hoa. Tiếc thay mưa mùa hạ quá lớn, tulip là loài quen được nâng niu, thành ra không đứng thẳng lên nổi. Quá đáng tiếc, rõ ràng là đỏ rực rỡ lại quật cường đến vậy. Tống Dĩ Lạc lơ đãng chìm vào dòng suy nghĩ.

Một lúc sau, trong quán vang lên tiếng chìa khóa leng keng, cửa hông mở ra, một người bước ra cất tiếng gọi cậu.

Tống Dĩ Lạc chào hỏi xong thì quan sát người trước mắt, không phải là phục vụ mà cậu từng thấy trong quán bar mấy ngày trước, lẽ nào là người mới? Nhưng khí chất của người này lại không giống lắm.

Anh rõ ràng là đang ngủ say thì bị đánh thức, mặc áo thun cotton màu trắng tuy sạch sẽ nhưng đã giặt nhăn nhúm cả lại, quần thể thao ngắn đến đầu gối, và chân đi một đôi dép lê, tóc được thấm nước vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán đầy đặn. Người này đẹp trai đến nỗi ai gặp cũng phải thảng thốt ngay lần đầu tiên, xương cằm gọn gàng tinh tế, sống mũi cao thẳng kết hợp với đường xương chân mày sắc sảo. Người thế này mà bước vào làng giải trí, đảm bảo chỉ cần gương mặt là đủ thu hút một loạt fans bạn gái rồi.

“Thẩm Vân Hoài.”

Tống Dĩ Lạc đã nghe ngóng được tên của chủ quán bar từ miệng cô phục vụ Tiểu Trần, sau đó dành một thời gian khá dài để lên mạng tìm thông tin về Thẩm Vân Hoài, muốn biết anh chàng điển trai này có phải là diễn viên không nổi tiếng hay người mẫu tạp chí nào đó về quê làm ruộng không. Kết quả là không thấy gì, nhưng mẹ của Tống Dĩ Lạc đã gọi điện đến vừa đúng lúc.

“A lô, mẹ.”

“Lạc Lạc.” Đầu kia điện thoại có tiếng điện xẹt, khiến giọng nói của người mẹ trở nên không thật: “Mọi việc thế nào?”

Tống Dĩ Lạc khựng lại rồi nói: “Con vẫn ổn.”

Ít nhất thì Tống Dĩ Lạc cảm thấy mình thật sự rất ổn. Căn bệnh tưởng như bẩm sinh cứ đeo bám cậu mãi áng chừng là đã lành hẳn từ sau ngày cậu rời khỏi quê cũ, rời khỏi những người thân từng gắn kết trong sinh mạng của mình thuở trước. Cậu đã không cần phải có ai đó ở bên, không phản ứng quá khích khi mất đi ai đó nữa. Cậu không có bao nhiêu điều cần nói với người mẹ đã vắng mặt trong hơn hai mươi năm của đời mình, có lẽ hỏi ahn vờ vịt vài câu là đủ rồi. Tống Dĩ Lạc nghĩ, khi còn nhỏ cậu vẫn cần có thì không thể có, khi lớn rồi lại thấy chẳng cần thiết nữa. Những ngăn cách ấy đẩy cuộc trò chuyện rơi vào im lặng, một lát sau, Tống Dĩ Lạc nhìn qua cửa sổ thấy được Tiểu Trần đang đứng ở dưới nhà vẫy tay với mình.

“Mẹ, con đang bận, để sau rồi nói vậy, con cúp đây.”

Tiểu Trần tuân lệnh ông chủ đến đưa đồ ăn cho cậu. Cô nói dông dài một đống thứ với Tống Dĩ Lạc, rằng là ông chủ thấy cậu mới đến còn chưa quen nơi chốn, trông cứ như đứa trẻ, sợ cậu bị những hàng quá vô lương tâm ngoài kia lừa, đúng lúc tối nay quán bar tổ chức nấu cơm cho nhân viên ăn.

“Tôi thì đang giảm cân này, nên thừa ra một phần rất lãng phí.” Tiểu Trần cười: “Chỉ không biết có hợp khẩu vị của anh không, ông chủ chúng tôi lâu lắm rồi mới chịu xuống bếp đấy! Anh có phúc lắm!”

Tống Dĩ Lạc cúi đầu cười cười, đáp: “Cảm ơn.”

Tống Dĩ Lạc ăn xong một bữa cơm thì tâm trạng khá hơn nhiều rồi. Cậu không kịp cảm thán rằng tay nghề của Thẩm Vân Hoài mà không mở quán cơm thì đáng tiếc, mà lại phát hiện ra dưới đáy hộp giữ nhiệt có một mẩu giấy nhỏ nhăn nheo, góc còn quăn cả lên.

Tống Dĩ Lạc cẩn thận vuột thẳng nó ra, sau đó nhìn thấy dòng chữ viết vội bằng bút mực.

“Xuân đi hạ đến, may mắn tương phùng, thế gian bốn mùa, hoa nở hân hoan, mong người đều nhận được. – Thẩm”