Lâm Vị Đông đấu tranh nội tâm rất dữ dội trong một thời gian dài, cuối cùng bị ép buộc phải chấp nhận hiện thực.
Nhưng hiện thực trước mắt không phải là điều hắn muốn, nếu hiện tại đã khác ngày trước, vậy hắn tuyệt đối không thể tiếp tục nhìn Thẩm Nhiên mặc kệ bản thân anh đi xuống như vậy!
Vẻ mặt Thẩm Nhiên hờ hững, nhiệt độ trong mắt dần nhạt đi, lướt qua hắn đi về phía trước: “Không đi.”
Lâm Vị Đông xoay người đi theo, khuyên bảo tận tình: “Coi như mày nghĩ cho Tây Mễ nhà tao, mày nhẫn tâm nhìn cô ấy sau này cùng với loại không có tiền đồ, không có tương lai còn không có tiền như mày ở bên nhau sao?”
Lâm Vị Đông kêu gào xong mới nhận ra, tại sao hắn lại muốn sắm vai bà mẹ già giàu có phản đối bọn họ ở bên nhau?
Nhưng mà người nhà của Nguyễn Túc chắc chắn cũng sẽ không đồng ý cho bọn họ ở cùng nhau, đây coi như là hắn diễn tập cho Thẩm Nhiên trước.
Vẻ mặt Thẩm Nhiên lạnh lùng, không dừng lại chút nào, lập tức rời đi.
Bước chân Lâm Vị Đông chậm rãi dừng lại, im lặng thở dài một cái.
Vốn dĩ cho rằng lần này sẽ có cơ hội thuyết phục Thẩm Nhiên tái xuất, nhưng xem ra vẫn không có tác dụng.
Một người kiêu ngạo như anh, lúc trước lại giải nghệ theo kiểu như vậy…..
Hình như có một số thứ mặc kệ là qua ba năm hay mười năm, nếu đã mang đến tổn thương thì cả đời cũng không thay đổi được.
*
Nguyễn Túc đứng ở sân bóng rổ, mũi chân nhẹ nhàng kiễng xuống đất, trong tay còn cầm chai nước Thẩm Nhiên cho cô.
Trên đỉnh đầu, nắng chiều rơi xuống, kéo ra ánh chiều tà thật dài.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt hơi híp lại, độ cong khóe miệng dịu dàng lại ấm áp.
Một lúc sau có tiếng bước chân truyền đến.
Nguyễn Túc chậm rãi quay đầu, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng, nụ cười thắm thiết hơn vài phần.
Chàng trai đi ngược nắng đến, từ từ đứng trước mặt cô, giọng nói nói trầm thấp, không nghe ra được cảm xúc gì: “Đợi rất lâu rồi sao?”
“Không có, vừa nãy em chỉ tùy tiện đi xung quanh thôi.”
Thẩm Nhiên nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt, khẽ nhếch khóe môi: “Tôi đưa em về trường.”
Nguyễn Túc ngẩn người, ánh sáng trong mắt tối đi một chút, thanh âm nhỏ nhẹ mềm mại: “Không phải nói… Muốn ăn cơm cùng nhau sao?”
“Đều là mấy đứa con trai, có đi cũng là uống rượu, em đi không tiện lắm.”
“Vậy…Được rồi.”
Dù sao sau này còn rất nhiều cơ hội ăn cơm cùng nhau.
Nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng Thẩm Nhiên có chút khó chịu, vô cùng bực bội.
Trên đường về trường học, hai người một trước một sau.
Giống như lần đầu tiên anh đưa cô về trường học, ngượng ngùng và xa lạ.
Có vài lần Nguyễn Túc muốn quay đầu lại nói chuyện với anh nhưng đều cảm thấy không khí rất kỳ lạ, cụ thể có vấn đề chỗ nào, cô lại không thể nói ra được.
Rõ ràng lúc anh chơi bóng cảm giác vẫn còn rất tốt….
Thật không dễ gì mới tới được dưới lầu ký túc xá, Nguyễn Túc chậm rãi xoay người: “Em tới rồi.”
Bước chân Thẩm Nhiên dừng lại, ừ một tiếng: “Đi lên đi.”
Nguyễn Túc bĩu môi, vẫy tay với anh, sau khi bước hai bước thì lấy lại tinh thần, quay đầu lại hỏi: “Ngày mai em còn có thể tìm anh luyện tập không?”
Thẩm Nhiên đút một tay ở túi quần, không trả lời ngay.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sắc trời dần dần u ám, sấm vang từng trận.
Nguyễn Túc sau khi ngừng một chút, lại ngẩng đầu, ý cười hiện lên trên khóe môi, vẫy tay với anh: “Vậy em lên trước, ngày mai gặp.”
Thẩm Nhiên cười với cô, giọng nói trầm thấp: “Ngày mai gặp.”
Chờ bóng dáng cô gái nhỏ biến mất trước mắt, Thẩm Nhiên mới thu tầm mắt lại, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, trên màn hình hiển thị tên Tần Hiển.
Anh tiện tay bắt máy, đầu kia điện thoại nói: “Lão Thẩm, mày ở đâu, đều đang đợi mày đây.”
Giọng điệu Thẩm Nhiên rất nhẹ: “Bọn mày chơi đi, tao không tới.”
*
Lúc Nguyễn Túc trở lại ký túc xá, An Nam không ở đó, Trần Vưu An thì đang luyện tập.
Cô ngồi vào chỗ, đang muốn lấy tai nghe ra thì tiếng đàn cello đột nhiên dừng lại, Trần Vưu An nói: “Hai ngày nay cậu đi đâu?”
Nguyễn Túc quay đầu nhìn cô ta, vẻ mặt không biến đổi: “Có chuyện gì sao?”
Trần Vưu An buông cung vĩ, nhìn cô chăm chú: “Nguyễn Túc, bây giờ cậu không thể kéo ra được khúc nhạc nào sao?”
Nhiều năm làm một người hạng nhì bị Nguyễn Túc bỏ lại phía sau, có thể nói Trần Vưu An luôn theo dõi cô, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ dấu vết nào.
Hai ngày qua lúc rảnh rỗi, cô ta liền nghiên cứu video về chuyến lưu diễn cuối cùng của Nguyễn Túc, cuối cùng cô phát hiện ngoại trừ kéo sai một nốt trong khúc nhạc cuối, thì trạng thái của Nguyễn Túc đều không giống với trước kia.
Trong mắt cô không có thứ gì, trống rỗng và không có ánh sáng.
Đúng lúc cô ta lại nghe nhiều bạn học phàn nàn về Nguyễn Túc từ lúc khai giảng đến giờ, trong giờ học chuyên ngành chưa bao giờ được nghe Nguyễn Túc kéo đàn cello, cũng chưa bao giờ tham gia luyện tập hòa tấu. Nói cô ấy phách lối, phô trương.
Trần Vưu An theo dõi Nguyễn Túc nhiều năm như vậy, đại khái có thể hiểu được tính cách Nguyễn Túc như thế nào, lại kết hợp với chuyện ở hội âm nhạc từ thiện, cô ta chỉ cần suy nghĩ một chút liền đoán được bày tám phần.
Hiện tại Nguyễn Túc chắc chắn có vấn đề rất lớn.
Qua rất lâu, Nguyễn Túc cũng không trả lời, chỉ nhìn về đàn cello đặt trong góc, mím chặt khóe môi.
Bên ngoài khu trò chơi.
Thầm Nhiên ngồi trên ghế dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời trống rỗng, trên mặt đất đặt vài lon bia.
Mưa đã tạnh, trong không khí tràn đầy mùi ẩm ướt lạnh lẽo.
Bóng đêm tĩnh lặng, không có một tia sáng chiếu vào, quá mức tăm tối.
Khóe miệng Thẩm Nhiên giương lên, từ cười giễu rồi lại khui một lon bia.
Lời của Lâm Vị Đông quả thật đã cho anh một chậu nước lạnh, làm cho anh nhanh chóng tỉnh lại từ trạng thái hiện tại.
Nguyễn Túc còn nhỏ tuổi, tương lai rất tốt.
Mà anh lại là một người ngay cả tương lai ở đâu cũng không nhìn thấy, cuộc đời tối tăm mù mịt.
Nếu đã biết kết quả cuối cùng như thế nào, vậy những việc anh làm hiện tại không phải là đang làm lỡ con gái người ta sao.
Uống rượu được một nửa, Lâm Vị Đông đến ngồi bên cạnh anh, cũng khui một lon bia: “Mày xem mày đi, đánh thắng trận bóng còn chạy tới đây uống rượu giải sầu, người không biết còn tưởng mày thua thảm hại nhường nào.”
Thẩm Nhiên nói: “Sao mày trở về rồi?”
Lâm Vị Đông thở dài: “Lớn tuổi rồi, không thể chơi cùng những người trẻ tuổi đó được, vẫn nên tìm đến cuộc sống của người lớn tuổi như mày.”
Thẩm Nhiên khẽ cười, không để ý tới hắn.
Lâm Vị Đông lại nói: “Những lời tao nói buổi chiều là nói đùa, mày đừng để trong lòng, tao cũng chỉ hy vọng mày có thể buông bỏ những thứ trước kia…”
“Tao biết rồi.”
Sau khi nói ra lời này, Lâm Vị Đông cũng không nói nữa, hai người đều yên lặng uống rượu.
Đèn đường ở phía xa lúc sáng lúc tối, giống như có thể hỏng bất cứ lúc nào.
Con phố này đã rất già rồi.
Lâm Vị Đông uống xong lon bia trong tay kia, đạp bẹp cái lon: “Mày thật sự không thể suy nghĩ một chút sao? Không muốn trở lại sân đấu à?”
Lần này Thẩm Nhiên không từ chối ngay, chỉ là cúi đầu nhìn tay phải của mình, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: “Tao 26 rồi, trở lại có thể chơi được mấy năm.”
Lâm Vị Đông nói: “Người khác thì tao không biết, nhưng mày là Dawn, chỉ cần mày muốn chơi là có thể chơi liên tục, bảy tám chục tuổi cũng có thể chơi. Lão Thẩm không lên tiếng, chúng ta không rút lui.”
Thẩm Nhiên lại khui một lon bia, cười rồi nói: “Sao thế, đánh tao một bạt tai rồi quạy lại cho ăn một viên táo ngọt à?”
Lâm Vị Đông cũng cười, cầm lon bia cụng với anh một cái: “Tao là một Tây Mễ Lộ, dĩ nhiên phải nghĩ mọi việc cho Tây Mễ của bọn tao. Nhưng mà tao còn phải hỏi mày, mày đối với Tây Mễ nhà tao là nghiêm túc sao?”