Cố Tòng Nam xách túi lớn túi nhỏ quà vặt đồ uống từ bên ngoài vào, đặt đồ lên bàn trong khu nghỉ ngơi, rồi để đồ cần giữ lạnh vào trong tủ lạnh.
Sau khi làm xong tất cả, thấy mọi người đang luyện tập, liền cầm chổi lên bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.
Cần mẫn chăm chỉ, thận trọng.
Thẩm Nhiên lướt mắt nhìn, tâm trạng không có thay đổi gì, giọng nói nhàn nhạt: “Mày bảo cậu ta tới à?”
Thập Nhất nói: “Không có, nhưng mà nói ra thì đây là lần đầu tiên tao thấy cậu ta như vậy, đuổi cũng không đi, hiếm khi thấy cậu ta có được sự kiên trì như thế này, là một hạt giống thi đấu tốt.”
Thẩm Nhiên thu tầm mắt lại, không nói câu nào, ngón tay thon dài nhanh chóng thao tác chuột.
Thập Nhất thấy vậy, cũng bắt đầu nghiêm túc.
Hắn không giống Dawn, từ sau khi rút lui khỏi STG, hắn đã không còn muốn thi đấu nữa.
Huống hồ, lúc đó Dawn đã giải nghệ, hắn cảm thấy không còn ý nghĩa.
Hai năm nay hoàn toàn không động đến game này, không quen tay hơn rất nhiều.
Mặc dù mấy ngày nay luyện tập, trạng thái đã khôi phục không ít, hắn cho là Dawn không khác mình là bao.
Nhưng bây giờ chơi dou với Dawn, hắn mới cảm nhận được rõ ràng, thực lực của Dawn gần như vẫn giống ba năm trước.
Lâm Vị Đông dẫn Nguyễn Túc lên lầu dạo một vòng, đứng trước lan can lầu hai, nhìn hai người đang chuyên tâm thi đấu phía dưới, trong mắt tràn đầy niềm vui: “Anh đã nói rồi, nó nhất định sẽ nghe lời của em.”
Nguyễn Túc nghe vậy, cong môi lên, cũng nhìn về phía Thẩm Nhiên, ánh mắt lấp lánh phát sáng: “Anh ấy vốn dĩ nên thuộc về sàn đấu.”
Vừa dứt lời, Nguyễn Túc đã nhìn thấy trong phòng khách đã có thêm một người.
Cố Tòng Nam cầm chổi, sợ quấy rầy đến bọn họ, động tác quét bụi vô cùng nhẹ nhàng.
Nguyễn Túc sững sốt chớp chớp mắt, trong đầu thoáng qua đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Tòng Nam.
Ngày đó cậu ta từ trên cầu thang đi xuống, vẻ mặt kiêu căng, thái độ lạnh lùng.
Là một người cao cao tại thượng, một cậu ấm cần người phục vụ.
Còn bây giờ….
Thật sự là khác biệt hơi lớn một chút.
Lâm Vị Đông cũng nhìn thấy cậu ta, cảm khái nói: “Không nhìn ra, thằng nhóc này vẫn còn cố chấp thật đấy.”
Sau một lát, Nguyễn Túc nghe thấy rồi tự hỏi: “Anh cảm thấy… Thẩm Nhiên sẽ giữ cậu ấy lại sao?”
“Khó nói lắm, nếu như không phải là cậu ấy, lúc đầu tay Thẩm Nhiên sẽ không bị thương, cũng sẽ không giải nghệ.” Lâm Vị Đông vừa nói, vừa chống khuỷu tay lên lan can, chống cằm, nhìn chằm chằm Cố Tòng Nam: “Nhưng mà anh vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, thằng nhóc này đánh cũng không đi, mắng cũng không đi, rốt cuộc là nó có âm mưu gì? Coi như nó áy náy trong lòng, cũng không làm đến mức này chứ nhỉ.”
Nguyễn Túc rũ mi: “Có lẽ… Vẫn còn rất nhiều chuyện mà chúng ta không biết.”
Lâm Vị Đông đồng ý gật đầu: “Anh cũng thấy thế, chắc chắn không đơn giản như vậy.” Hắn vừa nói, dường như chợt nhớ ra gì đó, nói: “Ah, đúng rồi, em và cậu ấm này là bạn, vậy em đã gặp người nhà của cậu ta chưa?”
Nguyễn Túc khẽ gật đầu.
Lâm Vị Đông híp mắt: “Anh luôn cảm thấy Thẩm Nhiên và nhà của cậu ta vẫn còn có chuyện dây dưa với nhau, nhưng mỗi lần anh hỏi, nó đều không nói. Nếu như em biết người nhà của cậu ấm kia, vậy em cảm thấy bọn họ có ai có chỗ nào kỳ lạ không?”
Vẻ mặt Nguyễn Túc đầy mù mờ lắc đầu: “Em….không để ý nhiều đến thế.”
Nói được một nửa, trong đầu cô đột nhiên nghĩ tới những lời Cố Tòng Nam nói trước kia.
“Tôi cũng không phải người tốt lành gì, mẹ tôi… cũng không phải.”
Nguyễn Túc nhíu mày, nhìn về phía Cố Tòng Nam lần nữa, chẳng lẽ, có liên quan đến chuyện này sao?
Đúng lúc Cố Tòng Nam ngước mắt lên, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Nguyễn Túc.
Bên ngoài câu lạc bộ.
Lâm Vị Đông châm một điếu thuốc, quay đầu nhìn người con trai đang nghịch bật lửa ở bên cạnh, không nhịn được nói: “Mày lại để cho bọn bọn ở bên trong trò chuyện à?”
Thẩm Nhiên cúi đầu, không phản ứng gì.
Thập Nhất nói: “Không phải, mối quan hệ này của bọn mày càng ngày càng hỗn loạn, cô bé kia không phải là bạn gái của mày sao, sao bọn họ lại quen nhau?”
“Không biết.” Thẩm Nhiên cầm lấy thuốc lá trong tay Lâm Vị Đông, rút một điếu ra ngậm giữa môi, châm thuốc rồi hỏi: “Khi nào War trở lại.”
“Có lẽ phải đợi thêm mấy ngày nữa, anh ta….”
Thập Nhất nói được một nửa, đột nhiên dừng lại, kinh ngạc lên tiếng: “Sao mày biết là War? Tao nhớ tao chưa từng nói qua mà?”
Thẩm Nhiên bật cười: “Dựa vào cái miệng của mày, có thể lừa được ai?”
Lâm Vị Đông không hiểu: “War? Chính là cái người thi đấu cùng bọn mày trước khi STG thành lập sao? Không phải anh ta đã giải nghệ từ lâu rồi sao, chẳng lẽ bây giờ muốn tái xuất với bọn mày à? Này, anh ta chắc cũng hơn ba mươi rồi nhỉ, còn có thể chơi được sao?”
Thập Nhất nói: “Ai nói với mày là anh ta muốn tái xuất?”
“Vậy anh ta là…” Lâm Vị Đông ngẩn người, quay đầu liếc nhìn câu lạc bộ, trong nháy mắt hiểu rõ.
Chẳng trách.
Chẳng trách cái câu lạc bộ mới thành lập này, một người cũng không có, đã dám chỉa vào mối nguy lớn như Thẩm Nhiên để ký hợp đồng, còn ra giá hợp đồng mười triệu nữa.”
Thẩm Nhiên sau khi hỏi xong câu kia thì không nói câu nào nữa, ngước mắt nhìn về xa xăm, ánh mắt lờ mờ từ đầu đến cuối.
*
Cố Tòng Nam đưa Nguyễn Túc một chai nước suối, ngồi đối diện cô: “Trước hết cậu đừng nói cho mẹ cậu tôi ở đây.”
“Cậu vẫn chưa trở về sao.”
“Chưa, gọi điện thoại, vẫn là như vậy.” Cố Tòng Nam nói: “Tôi nhất định sẽ thắng giải, để cho bọn họ biết nghề này không thấp kém giống như bọn họ tưởng tượng.”
Nguyễn Túc mím môi, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Thẩm Nhiên sẽ không đồng ý giữ cậu lại đâu.”
Nói đến đây, Cố Tòng Nam lại cảm nhận được một cơn phiền não, gãi gãi đầu: “Tôi biết, nhưng mà tôi đã ký hợp đồng với chủ câu lạc bộ này rồi, cũng không phải là ký với anh ấy, anh ấy muốn đuổi tôi đi cũng không có cách nào.”
Nghe vậy, Nguyễn Túc bật cười.
Cố Tòng Nam hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Nguyễn Túc nói: “Tôi chỉ là không ngờ tới, cậu lại làm đến mức này. Cố Tòng Nam, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không.”
“Cậu hỏi đi.”
“Cậu là vì bản thân muốn thi đấu, hay là vì Thẩm Nhiên.”
Cố Tòng Nam im lặng trong nháy mắt, cúi đầu không nói gì.
Nguyễn Túc lại nói: “Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, những chuyện kia đều là quá khứ của Thẩm Nhiên, hơn nữa còn là tổn thương rất lớn với anh ấy, tôi không muốn vạch những vết thương kia ra, nhưng bây giờ tôi cảm thấy…”
Tất cả dường như không đơn giản như vậy, chuyện xảy ra giữa Thẩm Nhiên và Cố Tòng Nam, có thể còn sâu xa hơn so với cô tưởng tượng.
Là loại chuyện chôn giấu tận sâu trong đáy lòng, ăn sâu bén rễ, không thể tùy tiện đào ra được.
Rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, mới có thể hình thành quan hệ như vậy.
Sau hồi lâu, Cố Tòng Nam mới nói: “Tôi chỉ là muốn bù đắp, tôi biết… tôi có lỗi với anh ấy.”
Nguyễn Túc siết chặt tay đặt trên đầu gối, cảm giác cổ họng hơi khô, cô bật cười: “Tôi thật sự… Rất muốn hỏi cậu rốt cuộc đã làm gì với anh ấy. Cố Tòng Nam, cậu biết lần này Thẩm Nhiên tái xuất có ý nghĩa như thế nào không? Nghĩa là anh ấy đã buông bỏ tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước, cậu cũng buông đi.”
Nụ cười của Cố Tòng Nam có hơi khổ sở, không buông được.
Cho dù là cậu ta, hay là Thẩm Nhiên, hay là cả….
Mãi mãi cũng không thể nào thật sự buông xuống được.
Cố Tòng Nam mỉm cười với Nguyễn Túc: “Cậu yên tâm, lần này tôi tuyệt đối sẽ không kéo chân anh ấy, tôi cũng đã xác định sẽ thi đấu chuyên nghiệp rồi.”