An Nam mệt mỏi nằm trên giường: “Ừm, tớ mệt chết mất, ở đâu ra mà lắm chuyện thế không biết, biết thế tớ đã không nhận chức lớp trưởng.”
Nói xong, cô xoay xoay người giãn cơ. “Đúng rồi, sự kiện âm nhạc sắp tới các cậu sẽ biểu diễn tiết mục gì? Theo truyền thống hằng năm của nhạc viện, thì sẽ có tiết mục hòa nhạc giao hưởng, nhưng trong năm nay còn có cậu nữa, thì chắc bên nhạc viện sẽ thêm một tiết mục đơn cho cậu nhỉ.”
Nguyễn Túc có chút bất động, không trả lời.
An Nam lúc này rất buồn ngủ, ngáp một cái, mới chậm rãi ngồi dậy: “Tớ đi tắm đây, cậu cũng nên ngủ sớm đi.”
Đến khi trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, tiềm thức của Nguyễn Túc mới quay về, cô nhìn xuống cây đàn Cello trên tay mình.
Nguyễn Túc phát hiện dường như cô không thể chơi đàn trước mặt mọi người được nữa.
Còn hơn một tháng nữa sự kiện sẽ diễn ra.
Hơn nữa, cô cũng không thể lấy cớ bị ốm để trốn tránh ở các giờ học sắp tới cũng như các buổi luyện tập hợp tấu như hôm nay được.
Nguyễn Túc nhắm mắt lại, cả người gần như bị bao trùm bởi cảm xúc không tên, áp lực đè lên khiến cô gần như nghẹt thở.
Cô không biết phải làm gì cả.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, là mẹ cô, Chu Lan.
Nguyễn Túc mở mắt ra, thở dài một hơi, cầm điện thoại lên: “Mẹ.”
Giây tiếp theo, giọng nói bất mãn của Chu Lan vang lên: “Bây giờ là mấy giờ rồi, sao con không gọi cho mẹ?”
“Con luyện tập mãi, không để ý thời gian. “
Nghe vậy, giọng điệu Chu Lan lúc này mới nhẹ dần đi:” Dù luyện tập bận rộn thế nào cũng nên gọi cho mẹ một tiếng, lần đầu tiên con sống tự lập, mẹ không ngày nào là không lo cho con. “
Nguyễn Túc lầm bầm: “Vâng ạ”
“Ngày mai là thứ sáu, con học xong tiết cuối thì mẹ sẽ đến đón.”
“Không cầu đâu ạ, con có thể tự về được.”
Chu Lan cau mày: “Con mang thêm cây đàn cello bất tiện như thế nên mẹ lo lắng mới muốn đến đón con. Thế mà tại sao con cứ ngoan cố như vậy?”
Nguyễn Túc đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở cánh cửa ra, hít một hơi rồi nói: “Thứ sáu con có buổi tập hợp tấu với mọi người, không biết mấy giờ mới xong.”
“Thế khi nào tập xong thì gọi mẹ.”.
“Vâng ạ, con biết rồi.” Sau khi cúp Điện thoại, đầu Nguyễn Túc có chút nhức mỏi, thật ra thì cô không có buổi luyện tập nào vào thứ sáu cả, chỉ là không muốn về nhà sớm quá thôi.
Hai giờ sáng, An Nam đã ngủ say, tiếng hít thở đều đều.
Nhưng Nguyễn Túc không tài nào ngủ được, cô bắt đầu học piano từ năm bốn tuổi, sáu tuổi thì bắt đầu học cello. Mỗi ngày cô phải luyện tập từ sáng đến tối. Ngón tay cô đầy vết trầy xước, có lúc còn bị chảy máu, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ đến việc từ bỏ.
Cô không thể ngờ rằng sẽ có một ngày cây đàn cello lại trở thành đống gỗ vụn và vô dụng trong tay mình, cô không thể tạo ra bất kỳ giai điệu nào nữa.
Nguyễn Túc ôm chăn,vùi đầu vào đó.
…
Cả một ngày, Nguyễn Túc không nghe giảng được gì vào đầu mà chỉ biết ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết.
Khi chuông báo tan học vang lên, giảng viên nói: “Hôm nay học đến đây thôi. Mọi người đừng quên chúng ta sẽ có buổi tập hòa tấu vào chiều mai. Khoảng năm giờ tôi đến khán phòng đợi các em. Đây là lần đầu tiên chúng ta sẽ làm việc cùng nhau nên tôi hy vọng tất cả mọi người đều sẽ có trải nghiệm thú vị. “
Đôi mắt của Nguyễn Túc mở to, biểu cảm khó tin hiện lên trên mặt, không phải chứ?
Cái miệng quạ này! Cái tốt thì không linh cứ cái xấu thì linh!
Sau khi tan học, một vài bạn học đến rủ cô đi ăn, cô ngượng ngùng nói: “Tớ còn bận việc nên phải về ký túc xá. Mọi người cứ đi ăn trước đi.”
Thấy cô từ chối, bọn họ thất vọng rời đi. Nguyễn Túc có vẻ ngoài mềm mại, dễ gần nhưng thật ra lại rất dè chừng với những người xung quanh, không dễ tiếp xúc, hoặc cũng có thể cô ấy khá là kiêu ngạo và không thích bọn họ.
Nguyễn Túc chỉ muốn tranh thủ thời gian để luyện tập, luyện tập nhiều một chút có thể sẽ dần tốt lên, vì vậy cô không quan tâm đến bọn họ nghĩ gì về cô.
Về đến ký túc xá, An Nam vừa lúc không trong ở phòng, Nguyễn Túc lấy đàn cello ra, bắt đầu luyện tập.
Hết bài này đến bài khác, lưu loát tự nhiên.
Bên ngoài, trời dần dần tối, sấm sét đánh vang lớn, mưa bắt đầu rơi xuống nặng hạt, cả căn phòng tối tăm lạnh lẽo.
An Nam mở cửa bước vào, bật công tắc bên cạnh rồi đặt chiếc ô trên tay xuống đất: “Sao cậu không bật đèn lên? Bên ngoài mưa to quá. Cũng may là về sớm, nếu không áo quần tớ…… ”
Nói được một nửa, cô ấy phát hiện Nguyễn Túc ngồi ở một chỗ, ngây người nhìn cô, tay cầm cây cung vĩ bất động, như bị người khác điểm huyệt.
An Nam gãi gãi đầu, mặt tràn đầy vẻ áy náy: “Xin lỗi, hình như tớ làm phiền cậu rồi, tớ sẽ nhỏ giọng lại, cậu cứ tiếp tục đi …”
Sau khi An Nam đã quay đi, cô định tiếp tục kéo đàn, nhưng sợi dây trong đầu cô như bị đứt rời, không thể nào nối lại được nữa.
Nguyễn Túc cất đàn vào hộp, toàn bộ quá trình diễn ra một cách yên tĩnh.
An Nam ho khan một tiếng: “Thế… cậu ăn gì chưa, tớ có mua đồ ăn nè, cùng nhau ăn một chút đi?”
Nguyễn Túc cười nhẹ: “Tớ không thấy đói, cậu cứ ăn đi.”
“Được rồi, trong tủ tớ có chút đồ ăn vặt, lát nữa mà thấy đói thì cứ lấy mà ăn nhé. ”
Nguyễn Túc gật đầu, đeo tai nghe rồi lên giường. Đang định bật nhạc thì phát hiện ông chủ Thẩm vẫn chưa nhận hồng bao của cô.
(Wechat có chức năng chuyển tiền=gửi hồng bao/phát hồng bao, nhưng gửi ra thì đối phương phải ấn vào xác nhận thì tiền mới được chuyển chứ không chuyển thẳng tiền vào tài khoản như bên mình)
Đã gần hai mươi tư giờ rồi, nếu mà không nhận thì tiền sẽ tự hoàn về.
Ông chủ Thẩm bận đến nỗi không có thời gian xem tin nhắn?
Nguyễn Túc liếm môi, mở boxchat, gõ vài từ.
Bên kia, Thẩm Nhiên ngồi ở quầy thu ngân, một tay chống cằm, một tay nhàm chán nghịch bật lửa.
Có người đến hỏi anh: “Lão Thẩm, làm vài ly không?”
“Không đi.” Anh nhướng mắt, lười biếng nói, “Chúng mày chơi xong là anh đi ngủ luôn rồi.”
“…”
Đối phương bĩu môi.”Còn sớm mà, nhà người ta còn chưa ăn tối nữa ý, bà nội của em cũng không ngủ sớm như anh. “
Thẩm Nhiên cười:”Cút đi. “
Người nọ quay lại bắt đầu trận mới, Thẩm Nhiên lấy một điếu thuốc, chuẩn bị châm lửa thì điện thoại khẽ rung, anh thản nhiên liếc nhìn một chút, sau khi thấy tên người gửi tin nhắn, khóe miệng anh cong lên.
[Ừm… hồng bao gần hết hạn rồi, anh nhớ xác nhận nhé.]
Thẩm Nguy đặt bật lửa xuống, cầm điện thoại trả lời: [Đang bận chút việc, tôi sẽ nhận sau.]
Ngay sau đó, cô gái nhỏ trả lời: [Vậy thì anh phải nhớ đó, không lại quên.]
Thẩm Nhiên: [Ừ]
Sau khi Nguyễn Túc đọc tin nhắn, nghĩ chắc anh đang bận lắm nên sợ làm phiền, không rep lại.
Sau vài phút, Thẩm Nhiên không thấy cô bé nhắn lại gì nữa, anh nhắn vài câu rồi xóa, nhắn rồi xóa.
“Lão Thẩm, tụi em đi đây.” Giọng nói một chàng trai vang lên.
Thẩm Nhiên ngẩng đầu, nhướng mày, điếu thuốc vẫn chưa được châm lửa vẫn còn trên môi, khiến giọng anh không rõ ràng: “Sớm vậy,không tính chơi thêm chút nữa à?”
“…… Vừa nãy anh bảo muốn đi ngủ sớm, nên tụi em muốn đi luôn.”
“Không buồn ngủ nữa, muốn chơi bao lâu thì chơi. “