Lúc War bước vào, thấy ai cũng chán nản ngồi một chỗ không nói câu nào, đều giống như đã bị đánh bại, hắn đặt chai sâm panh xuống: “Tình hình gì đây, ai cũng đăm chiêu ủ dột, không phải chỉ là giải nhì thôi sao, cũng đâu phải là giải đấu gì quan trọng, đến nông nỗi này sao?”
Sơn Dã thở dài một hơi: “Đừng nói là giải nhì, giải nhì từ dưới đếm lên ông đây cũng lấy.”
“Vậy cuối cùng bọn mày nói xem tình hình gì đây?”
“Dawn bị bố mẹ vợ nó xem thường.” Biểu cảm của Sơn Dã có chút khổ tâm: “Mày nói xem nó như thế này, bố mẹ vợ nó còn cảm thấy nó không tốt chút nào, vậy mấy người chúng mình chắc là đồ bỏ đi rồi, có thể sau này ngay cả vợ cũng không tìm được.”
War nhìn xung quanh một lượt, không nhìn thấy Dawn, trừ mấy người ở đây ra, phòng luyện tập cũng chỉ có Cố Tòng Nam đang xem lại trận chung kết hôm nay.
Lâm Vị Đông yếu ớt mở miệng: “Tao đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay mà, Tây Mễ đáng thương của tao.”
Thập Nhất chặc lưỡi hai tiếng không nói gì.
War vỗ tay: “Được rồi được rồi, vui vẻ một chút đi, hôm nay là ngày mọi người tái xuất thi đấu mà, tao cũng đã tìm được Triệu Mạn Lộ về, dư luận trên mạng cũng có thay đổi, vẫn đáng để ăn mừng mà.”
Vừa nói xong, hắn đi khui sâm panh ngay.
Vốn dĩ War đã trở về từ sớm, nhưng hắn nhận được tin nhắn của Dawn, bảo hắn trước khi quay về hãy đi tìm một người.
Không thể không nói, Triệu Mạn Lộ quả thật trốn quá kỹ, cầm số điện thoại Dawn đưa hắn, hắn phải cực khổ lắm mới tìm được cô ta.
Bên phía Triệu Mạn Lộ mặc dù bước ra thanh minh, nhưng scandal ngủ với fan ba năm trước là do một tay cô ta và Tưởng Văn Chu bày ra, cho nên cô ta không thể nào nói thẳng tên Tưởng Văn Chu ra, suốt cả sự việc cũng chỉ có thể nói mấy câu mơ hồ lảng tránh, nếu không thì sẽ liên lụy đến bản thân.
Những chuyện còn lại, phải từng bước từng bước, khai thác ở chỗ Triệu Mạn Lộ.
Đến tối, hot search dần chậm lại, mọi chuyện đều gió yên sóng lặng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Chờ sau khi trận chung kết kết thúc, Cố Tòng Nam tháo tai nghe xuống đứng dậy, lên lầu gõ cửa phòng Thẩm Nhiên: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Thẩm Nhiên liếc cậu một cái, đóng cửa lại, đi ra ban công lớn bên cạnh, châm điếu thuốc đang cắn trên môi, nói ngắn gọn: “Nói.”
Cố Tòng Nam siết chặt nắm đấm, vểnh môi: “Tôi biết anh đã gặp…. Mẹ.”
Động tác cầm điếu thuốc của Thẩm Nhiên hơi dừng lại, ngẩng đầu lần nữa, trong tròng mắt đen chỉ còn lại mảng lạnh giá: “Chuyện cậu muốn nói là chuyện này à?”
“Không hẳn vậy.” Cố Tòng Nam hít sâu một hơi: “Tôi biết bây giờ anh đang định làm sáng tỏ chuyện ba năm trước, tôi với mẹ….”
Thẩm Nhiên thờ ơ cắt ngang cậu: “Không cần.”
Cố Tòng Nam nói: “Vậy Nguyễn Túc ở bên kia anh cũng không quan tâm sao, anh không giải quyết những chuyện này, thì mẹ cô ấy sẽ mãi mãi có thành kiến với anh.” Ngừng một chút, Cố Tòng Nam lại cúi đầu nói: “Chúng tôi chỉ muốn đem những lời ba năm trước chưa nói, bây giờ nói ra hết mà thôi.”
Thẩm Nhiên không cảm xúc nhìn cậu: “Nguyên nhân lúc đó không muốn nói, giờ đã giải quyết được rồi à?”
“Tôi….”
Cố Tòng Nam nhất thời á khẩu không trả lời được.
Ba năm trước nguyên nhân lớn nhất mẹ cậu không đứng ra giải thích chính là, bà không muốn để cho mọi người biết trước đây bà còn có một người con trai, nói cách khác, bà không muốn thừa nhận cuộc hôn nhân trước kia.
Chuyện này, thậm chí ngay cả bố cậu cũng không biết, nếu như không phải đêm đó Cố Tòng Nam đánh nhau với người khác, Phương Lê và Thẩm Nhiên cùng xuất hiện, bà không còn cách nào, chỉ có thể nói cho cậu biết, nếu không bà vẫn muốn tiếp tục giấu diếm chuyện này.
Hơn nữa, đêm xảy ra chuyện, là sinh nhật Thẩm Nhiên.
Sau này qua rất lâu, Cố Tòng Nam cũng không dám nghĩ đến chuyện đó.
Một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi từ lúc sinh ra, từ nhỏ không có một chút tình thương của mẹ.
Rất nhiều năm sau này mẹ mới tìm đến tổ chức sinh nhật cho, lúc đó, trong lòng anh ấy chắc là rất vui vẻ.
Nhưng không ngờ đến là, cơm còn chưa bắt đầu ăn, mẹ cậu đã nhận được tin một đứa con trai khác của mình đánh nhau vào đồn cảnh sát, anh không yên tâm cùng đi theo, nhưng vì vậy mà bị thương, suýt chút nữa sự nghiệp bị hủy hoại.
Hơn nữa sau này, truyền thông còn dùng hình ảnh bóng lưng của anh và mẹ anh cùng ra vào nhà hàng vào đêm đó để bôi nhọ anh được phú bà bao nuôi, mà mẹ của anh lại vì sợ dư luận bên ngoài, cuối cùng chưa ra giải thích lấy một câu.
Cố Tòng Nam không thể tưởng tượng được lúc đó trong lòng anh thất vọng, căm thù đến thế nào.
Thẩm Nhiên hút xong một điếu thuốc, dập tàn thuốc đi, giọng nói lạnh lùng không gợn sóng: “Ban đầu lúc cậu ở lại tôi đã từng nói với cậu, hoặc là chỉ yên ổn thi đấu, hoặc là rời đi.”
Dứt lời, anh sải bước dài rời đi.
Lúc Thẩm Nhiên trở về phòng, đúng lúc điện thoại trên bàn vang lên, là Nguyễn Túc gọi đến.
Bài đăng thanh minh hôm đó của Thẩm Miêu Miêu đã được trường học ghim lên đầu trang web, cũng đã đăng lên Weibo, mọi chuyện gần như đã ngừng lại.
Anh bước nhanh về trước nhận điện thoại, bên đầu bên kia truyền đến giọng nữ lạnh lùng nghiêm túc: “Tôi là mẹ của Nguyễn Túc.”
*
Quán cà phê
Phương Lê và Chu Lan ngồi đối diện, hai người đương nhiên đều có tâm sự ngổn ngang.
Qua một lúc lâu, Phương Lê mới nói: “Tây Mễ bên đó, chị cũng đừng ép quá căng, đứa bé đó vốn đã có áp lực rất lớn rồi.”
Tâm trạng của Chu Lan còn hơi kích động: “Trước kia là tôi buông thả nó quá mức, đến nỗi nó ở bên ngoài yêu đương với người ta tôi cũng không biết! Lần này thì hay rồi, chuyện gây xôn xao, bây giờ cả trường đều biết. Chẳng trách nó một mực không chịu đi học viện âm nhạc Curtis, thì ra là muốn ở bên cạnh cái kẻ vô tích sự không có tiền đồ đó.”
Phương Lê bình thường gần như không lên mạng xã hội, hai ngày nay cũng vì chuyện của Thẩm Nhiên mà ăn không ngon, liên quan đến chuyện Nguyễn Túc yêu đương với người ngoài trường, cũng là vừa nãy Chu Lan nói cho bà, bà mới biết.
Bà thở dài một hơi: “Con bé suy cho cùng vẫn có ý nghĩ riêng của mình.”
“Lần này tôi tuyệt đối sẽ không buông lỏng nó nữa, đợi sau khi bên phía học viện Curtis đồng ý, sẽ đưa nó sang thẳng đó.”
Phương Lê nhíu mày: “Chị làm thế cũng không phải là cách, chọn thời gian thích hợp tôi trò chuyện với con bé một lúc.”
Chu Lan âm thầm than thở: “Trò chuyện cũng tốt.”
Hai người lại trò chuyện một lát, cửa quán cà phê bị đẩy ra, một bóng người màu đen đi vào, dừng trước mặt hai người.
Chu Lan ngẩng đầu liếc anh một cái, nụ cười trên khóe môi dần tắt, nhàn nhạt nói: “Cậu đến rồi, tôi ở đây còn có việc, trước hết cậu đợi….”
Phương Lê nhìn anh, sững sờ tại chỗ.
Thẩm Nhiên từ đầu đến cuối không nhìn Phương Lê một cái, mà chỉ nói với Chu Lan: “Những chuyện dì nói với cháu tối hôm qua, cháu sẽ không đồng ý, cũng sẽ không chia tay với Nguyễn Túc, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết, mong dì cho cháu chút thời gian.”
Nói xong, sau khi anh gật đầu chào Chu Lan, cũng không ở lại nữa, mà rời đi luôn.
Chu Lan xoa xoa thái dương, hôm nay là bà hẹn gặp anh ở chỗ này, muốn trực tiếp kết thúc mọi chuyện, làm sao biết được cái thằng nhóc này lại phách lối như vậy.
Phương Lê rất lâu sau mới hoàn hồn lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Chu Lan: “Nó chính là bạn trai của Tây Mễ mà chị nói sao?”
Chu Lan gật đầu: “Chị cũng nhìn thấy rồi đấy, một chút giáo dục cũng không có, không biết bố mẹ dạy thế nào nữa.”
Phương Lê đứng thẳng lên, nhìn bóng lưng của Thẩm Nhiên rời đi: “Tôi còn có việc phải đi trước.”
Rồi vội vã rời đi.
Buổi chiều lúc dì giúp việc đến đưa cơm, Nguyễn Túc mới biết Chu Lan ra ngoài.
Đây là một cơ hội hiếm có của cô.
Nguyễn Túc nói: “Dì ơi, cháu muốn uống chút cháo, dì có thể nấu cho cháu không?”
Dì giúp việc thấy cô đã một ngày một đêm không ăn gì, lúc này khó khăn lắm mới mở lời, lập tức đồng ý: “À, được, con chờ một chút, dì sẽ nấu xong ngay cho con.”
Thấy bà sắp đóng cửa, Nguyễn Túc vội vàng lên tiếng: “Con muốn đến phòng khách đi tới lui, ở trong phòng ngủ một ngày, có hơi khó chịu ạ.”
“Tây Mễ à, không phải dì không cho phép con, mà là lúc bà chủ đi đã dặn dò, dì cũng….”
Thấy bà khó xử, Nguyễn Túc mỉm cười: “Không sao ạ, vậy con ở lại phòng chờ dì ạ.”
Dì giúp việc cũng trông cô từ nhỏ đến lớn, lại đau lòng thấy cô đã không ăn cơm lâu như vậy, cảm thấy cho dù hai mẹ con cãi nhau thế nào đi nữa, cũng không nên nhốt con mình lại, do dự một lát lại đồng ý: “Vậy con đi xuống đi, nhưng không được ra cửa nhé.”
Nguyễn Túc gật đầu đồng ý, sau khi nói cám ơn, thì cũng dì giúp việc một trước một sau đi xuống lầu.
Đến phòng khách, Nguyễn Túc ngoan ngoãn ngồi, dì giúp việc nói: “Nguyễn Túc con ngồi trước một lát, dì sẽ đi nấu cháo cho con ngay, còn muốn ăn món gì nữa không?”
Nguyễn Túc mỉm cười lắc đầu, suốt quá trình đều yên tĩnh ngoan ngoãn, hoàn toàn không nhìn ra điểm bất thường nào.
Dì giúp việc thấy vậy yên tâm không ít, xoay người vào bếp.
Nguyễn Túc sau khi thấy bà mở vòi nước, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài cửa.
Dì giúp việc nghe được tiếng mở cửa, ra nhìn một lượt, trong phòng khách không còn ai.
Thẩm Nhiên trở lại phòng game, mới vừa kéo cửa cuốn được một nửa, đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đứng cách đó không xa, vẻ mặt trong phút chốc lạnh lùng đi vài phần.
Phương Lê hơi do dự, vẫn đi về phía anh: “Nhiên Nhiên….”
Thẩm Nhiên xoay người, sải bước đi về phía trước, mở tủ lạnh ra, cầm chai nước lạnh ngửa đầu uống một nửa, anh liếc mắt nhìn người ở phía sau, giọng lạnh lùng: “Có chuyện gì thế.”
“Nhiên Nhiên” Phương Lê lên tiếng gọi anh lần nữa, nhưng không biết nên nói gì.
“Tôi phải đóng cửa, nếu như không có chuyện gì, mời bà rời đi cho.”
Phương Lê đứng tại chỗ im lặng một lát mới nói: “Nhiều năm như vậy không gặp, con vẫn hận mẹ như vậy sao, chuyện lúc trước, là mẹ có lỗi với con….”
Giọng Thẩm Nhiên chế nhạo, đặt nước lên quầy thu ngân, lạnh giọng cắt ngang bà: “Nếu như bà đến để xin lỗi, vậy thì không cần.”
Phương Lê nhìn bốn phía phòng game, ánh mắt có chút ảm đạm, lấy trong túi xách ra một tấm thẻ ngân hàng định đặt xuống cạnh anh, nhưng còn chưa kịp đặt xuống, giọng Thẩm Nhiên không lạnh không nhạt vang lên: “Bà mãi mãi chỉ biết dùng tiền để giải quyết rắc rối hay sao?”
“Nhiên Nhiên, mẹ chỉ là hy vọng con sống tốt hơn một chút.”
“Đây là cuộc sống của tôi, không liên quan đến bà.”
Phương Lê thở dài một hơi, nhìn về phía anh lần nữa: “Nhiên Nhiên, con đừng giận mẹ, đây cũng là thứ duy nhất mẹ có thể cho con.”
Thẩm Nhiên mặt không cảm xúc: “Tôi phải nghỉ ngơi rồi, mời bà rời đi cho, mang theo thẻ của bà.”
Lúc Phương Lê lấy lại tấm thẻ kia, vẻ mặt có chút hiu quạnh, nhưng cuối cùng, vẫn rời đi.
Anh lại xoay người mở cửa tủ lạnh, lấy mấy lon bia ra, mở bằng một tay, tròng mắt đen nhìn ra bên ngoài, cả người mang hơi thở lạnh giá.
Không biết qua bao lâu, ở cửa xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé.
Động tác trên tay Thẩm Nhiên hơi khựng lại, đặt lon bia xuống.
Giây tiếp theo, cô gái nhỏ đã nhào tới trong lòng anh.
Thẩm Nhiên đón lấy cô, mới phát hiện ra cơ thể của cô bé con dường như đang run rẩy, anh giơ tay lên xoa xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp: “Em giấy mẹ em chạy ra đây sao?”
Nguyễn Túc ở trong ngực anh im lìm gật đầu, cô đến câu lạc bộ trước, bọn họ nói anh không có ở đó, cô mới chạy đến đây.
Nếu như Thẩm Nhiên cũng không ở đây, cô thật sự không biết nên đi đâu tìm anh.
Ôm một lát, Thẩm Nhiên mới chậm rãi buông cô ra, cúi người nhìn thẳng vào cô, sửa lại tóc bên tai cho cô, nhấp môi, giọng thật thấp: “Anh đưa em về nhà có được không, em đi như vậy mẹ em sẽ lo lắng đấy.”
Nguyễn Túc lắc đầu, mắt và mũi đều ửng hồng, giọng khàn khàn, giống như mới khóc xong: “Mẹ sẽ không lo lắng cho em, mẹ chỉ biết nhốt em lại, em không muốn về đâu.”
Thẩm Nhiên hôn lên trán cô: “Anh sẽ nói chuyện với bác gái, bà sẽ không nhốt em nữa, nhé?”
“Đừng mà đừng mà, mẹ nhất định sẽ mắng anh, hơn nữa sẽ nói rất khó nghe cho xem.” Nguyễn Túc ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên ánh sáng lóng lánh: “Em không muốn về nhà đâu, em muốn ở cạnh anh, cho dù xảy ra chuyện gì em cũng bằng lòng.”
Vừa nói, cô vừa nhón chân lên muốn hôn anh.
Thẩm Nhiên bật cười, ôm cô vào lòng: “Ngoan, hôm nay em không thể ở lại đây được.”
“Nhưng mà em…”
“Anh đưa em đến chỗ của bố em được không?”
Nguyễn Túc cúi thấp đầu, vẫn có chút không tình nguyện.
Thẩm Nhiên vào phòng lấy một chiếc áo khoác mặc vào cho cô, rồi mới dắt tay cô đi ra ngoài.
Bên kia.
Nguyễn Thanh Sơn nhận được điện thoại của Chu Lan, nói Nguyễn Túc bỏ nhà ra đi, không biết đi đâu, ông vốn không muốn cãi nhau với bà, vừa cúp điện thoại đã đi đến cửa, ai ngờ vừa mới tới cửa, đã nhìn thấy một người con trai đứng bên ngoài, còn Tây Mễ đứng ở sau lưng anh.
Thẩm Nhiên gật đầu chào ông: “Chào chú ạ.”
Nguyễn Thanh Sơn gật nhẹ đầu, rồi nhìn người đứng sau lưng anh: “Tây Mễ?”
Nguyễn Túc mới từ sau lưng Thẩm Nhiên bước ra, ấp úng gọi một tiếng: “Bố.”
Thẩm Nhiên nói khẽ với cô: “Vào đi em.”
Nguyễn Túc chậm rãi đi vào trong, đi được hai bước, lại quay đầu nhìn anh, giống như không muốn xa nhau.
Đợi sau khi Nguyễn Túc về phòng, Thẩm Nhiên mới chào Nguyễn Thanh Sơn, lúc đang buốn xoay người đi, Nguyễn Thanh Sơn lại gọi anh lại: “Cháu… Có muốn vào trong ngồi một lát không?”
Thẩm Nhiên hơi khựng lại, dường như không ngờ đến ông sẽ nói như vậy.
Mấy giây sau, anh nói: “Dạ vâng ạ.”
Lúc Nguyễn Thanh Sơn đi rót nước, đã gửi cho Chu Lan một tin nhắn ngắn, nói Tây Mễ đang ở đây, bảo bà đừng lo lắng, cũng tạm thời đừng đến đây.
Nguyễn Thanh Sơn đặt nước lên chiếc bàn trà nhỏ, ngồi đối diện Thẩm Nhiên: “Cháu tên là gì?”
“Thẩm Nhiên ạ.”
“Vậy chú gọi cháu là Tiểu Thẩm nhé?”
Thẩm Nhiên nói: “Dạ tùy ý chú ạ?”
Nguyễn Thanh Sơn chắc cũng là lần đầu tiên trò chuyện với người khác trong tình huống như vậy, ông ho khan một tiếng xoa dịu sự lúng túng: “Cháu năm nay…. bao nhiêu tuổi rồi?”
Thẩm Nhiên mím môi: “Hai mươi sáu ạ, cháu sinh vào tháng năm.”
“Thế à, vậy lớn hơn Nguyễn Túc sáu tuổi…. Hai đứa quen nhau thế nào?”
“Chuyến lưu diễn ở Nam Thành của cô ấy vào tháng tám năm ngoái, cháu có đi xem ạ.”
Nguyễn Thanh Sơn gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Thẩm Nhiên nhìn đồng hồ, đứng lên nói: “Chú, vậy cháu đi trước, Nguyễn Túc bên này….”
“Cháu yên tâm, chú sẽ chăm sóc con bé thật tốt.”
Thẩm Nhiên cười: “Cảm ơn chú ạ.”
Nguyễn Thanh Sơn bị tiếng cảm ơn này của anh làm cho hơi ngỡ ngàng, chẳng phải là ông chăm sóc cho con gái mình sao, thằng nhóc này.
Đi tới cửa, Nguyễn Thanh Sơn đột nhiên nói: “Mẹ của Nguyễn Túc tìm cháu sao?”