Ngày hôm sau, Nguyễn Túc dụi mắt thức dậy, lúc đi tới phòng khách lại phát hiện điện thoại của cô đặt trên bàn trà nhỏ.
Nguyễn Túc hơi sửng sốt, lúc này đúng lúc Nguyễn Thanh Sơn từ nhà bếp đi ra: “Tây Mễ, dậy rồi à, sắp ăn sáng rồi con.”
“Bố ơi, điện thoại của con…”
“Sáng nay bố đi lấy về cho con đấy, nhưng mà hình như hết pin rồi, con lấy máy đi sạc đi.”
“Cảm ơn bố!”
Nguyễn Túc vội vàng lấy điện thoại đi sạc pin, ngồi xổm dưới đất chờ mở máy lên.
Nguyễn Thanh Sơn thấy vậy, bật cười rồi quay lại nhà bếp.
Qua vài phút, điện thoại mở lên, Nguyễn Túc mở Wechat lên, tin nhắn hiện lên soàn soạt.
Trần Vưu An và An Nam hai ngày liên tiếp đều gửi cho cô không ít tin nhắn, không chỉ là các cô ấy, còn có Lâm Vị Đông, Cố Tòng Nam….
Nguyễn Túc lần lượt trả lời, nói đã không sao.
Cô thoát khỏi Wechat, vừa muốn đặt điện thoại xuống, lại phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, là của Phương Lê.
Nguyễn Túc suy nghĩ một lúc, gọi lại.
“Dì Phương chào dì ạ, dì tìm cháu có chuyện gì không ạ?”
Hai giờ chiều.
Nguyễn Túc ngồi trong quán cà phê, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, khẽ cong môi.
“Tây Mễ.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên bên cạnh cô.
Nguyễn Túc ngẩng đầu: “Dì Phương.”
Phương Lê mỉm cười với cô, ngồi đối diện cô: “Xin lỗi, dì đến trễ, chờ lâu rồi hả.”
Nguyễn Túc lắc đầu, đặt úp điện thoại xuống bàn.
Phương Lê chậm rãi lên tiếng: “Tây Mễ, lần này đột ngột hẹn con ra ngoài là vì…””
Nói được một nửa, bà hơi dừng lại, sắc mặt vừa do dự vừa lúng túng, dường như không biết nên mở miệng thế nào.
Nguyễn Túc đặt hai tay lên đầu gối: “Dì Phương, dì muốn hỏi về Thẩm Nhiên ạ.”
Phương Lê mở miệng, không phủ nhận, chỉ rủ mắt xuống, vẻ mặt hơi hiu quạnh: “Ừm…. Nhien Nhiên nói với con sao?”
“Không phải ạ, trên đường tới đây con lướt thấy trên mạng ạ.”
Lúc Nguyễn Túc nói lời này, trong lòng cảm thấy hơi ngột ngạt.
Cô không thể nào ngờ được, dì Phương lại là mẹ ruột của Thẩm Nhiên, còn là…. người phụ nữ trong lời đồn bao nuôi anh ba năm trước.
Nhưng bà là mẹ của Thẩm Nhiên, biết rất rõ cảnh ngộ của con trai mình thế nào, phải đối mặt với những lời chỉ trích ra sao, nhưng từ trước đến giờ bà chưa từng giải thích câu nào, chỉ một mực trốn tránh.
Bây giờ trong đầu Nguyễn Túc đều là những khoảnh khắc bà đối xử dịu dàng, quan tâm, cưng chiều Cố Tòng Nam.
Đều là con trai như nhau, tại sao bà lại thiên vị như vậy chứ?
Nghe vậy, trong ánh mắt Phương Lê tràn ngập sự mất mát, tự giễu bật cười: “Cũng đúng, nó sẽ không chủ động nhắc tới dì với người khác.”
Nguyễn Túc hít một hơi thật sâu: “Dì Phương muốn hỏi gì ạ?”
“Nhiên Nhiên nó… Có khỏe không?”
“Con không biết dì Phương đang ám chỉ điều gì, nhưng mấy ngày nay con chỉ gặp anh ấy được một lần, không có thời gian để nói gì hết ạ.”
Phương Lê ngẩn ra, nhớ lại cảnh tượng hai ngày trước gặp Thẩm Nhiên: “Mẹ của con…”
“Dì Phương yên tâm ạ, chuyện này con sẽ tự giải quyết. Dì Phương, nếu như không có chuyện gì nữa, con đi trước.”
Một phần Nguyễn Túc cũng không muốn ở lại đây nữa, không khí xung quanh khiến cho cô cảm thấy ngạt thở khó chịu, bây giờ cô chỉ muốn gặp Thẩm Nhiên ngay.
Thấy cô đứng dậy, Phương Lê cũng đứng lên, vội vàng lên tiếng: “Tây Mễ, nếu con gặp Thẩm Nhiên, giúp dì nói với nó, thành thật xin lỗi…. Chỉ cần có thể bù đắp, chuyện gì gì cũng sẵn lòng làm.”
Nguyễn Túc sau khi gật đầu chào bà, cũng không quay đầu lại rời đi.
Phương Lê ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt ảm đạm, tràn ngập cảm giác thất bại.
*
Câu lạc bộ Reborn.
Lâm Vị Đông ngáp ngắn ngáp dài xuống lầu, vừa kéo cửa ra, đã thấy Nguyễn Túc chạy vào, hỏi hắn: “Thẩm Nhiên có ở đây không ạ?”
“Ở trên lầu đấy, chắc vẫn chưa dậy…”
Hắn còn chưa nói hết, Nguyễn Túc đã lướt qua hắn, chạy lên lầu.
Đúng lúc này Thập Nhất và War cũng xuống lầu, lần đầu tiên War gặp Nguyễn Túc, vươn tay ra muốn chào hỏi cô, nào ngờ cô gái nhỏ chỉ cắm đầu chạy về phía trước, hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ.
Thẩm Nhiên vừa mới mở cửa phòng, đột nhiên một cô bé mềm mại, thơm tho nhào vào lòng ngực anh.
Môi anh cong cong, nhẹ nhàng sờ đầu cô, giọng thật thấp: “Sao thế này?”
Nguyễn Túc ôm chặt eo anh, đầu tựa vào ngực anh: “Em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ.”
Sơn Dã vừa mở cửa ra đã thấy một màn này, bàn chải đánh răng trong miệng trong chớp mắt rơi xuống đất.
Thẩm Nhiên ngước mắt nhìn, thấy bốn cặp mắt trên lầu lẫn dưới lầu đều không nhúc nhích nhìn chằm chằm bọn họ, anh liền ôm cô bé con xoay người, không chút nể nang đóng cửa lại.
War cười gượng hai tiếng: “Trước đây bọn mày nói Dawn đổi tính tao vẫn không tin, bây giờ xem ra đúng là….”
Sơn Dã thở dài một hơi: “Mẹ nó còn gì đau khổ bằng mỗi ngày nhìn thần tượng của mình yêu đương trước mặt mình.”
Lâm Vị Đông: “Không sao, chúng ta an ủi lẫn nhau.”
Nghe vậy, Sơn Dã chợt nhận ra điều gì đó: “Chắc mày không phải vì chuyện này, mới điên cuồng tặng phúc lợi Tây Mễ cho tao đó hả?”
“Chúc mừng mày, đoán đúng rồi.”
Thập Nhất day day trán, lấy điện thoại ra xem.
Dư luận trên mạng hiện tại đã được kiểm soát, chỉ là bên phía Tưởng Văn Chu sẽ không dễ dàng thừa nhận ngay lập tức.
Trong phòng, Nguyễn Túc vẫn ôm chặt Thẩm Nhiên, cho dù anh nói thế nào cũng không buông tay.
Thẩm Nhiên cười khẽ: “Buông ra rồi nói chuyện tiếp có được không nào?”
Nguyễn Túc không nói câu, chỉ lắc đầu.
“Vậy anh hôn em nhé?”
Nguyễn Túc ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh: “Cho anh hôn đấy.”
Thẩm Nhiên nhìn chằm chằm cô bé con trước mặt, sau khi im lặng hai giây, mới chậm rãi lên tiếng: “Thấy tin tức trên mạng rồi à?”
Nguyễn Túc khẽ gật đầu.
Thẩm Nhiên dịu dàng: “Ngoan, anh thật sự không sao, chẳng phải đều đã qua hết rồi sao?”
“Em muốn ở bên anh, em muốn lúc nào cũng ở bên cạnh anh.”
Cô không biết nên nói gì, cũng không thể phán xét dì Phương là đúng hay sai, cô cũng biết, chắc anh cũng không cần sự an ủi của cô.
Cho nên cô chỉ muốn, lúc nào cũng ở bên cạnh anh.
Cho dù bao lâu, cho dù xảy ra chuyện gì, mãi mãi cũng sẽ không rời đi.
Ánh mắt của Thẩm Nhiên sâu thêm mấy phần, yết hầu chuyển động: “Nguyễn Túc…”
“Anh không cần phải suy nghĩ gì cho em cả, em sẽ tự xử lý ổn thỏa, phía mẹ em sẽ đi nói chuyện với bà, em không đi nước ngoài, cho dù mẹ đánh em hay mắng em, em cũng không đi, em ở lại đâu, không đi đâu….”
Cô còn chưa nói hết, môi đã bị ngăn lại.
Thẩm Nhiên giữ chặt gáy cô gái nhỏ, đè cô xuống ghế sofa, cạy hé răng cô ra, nụ hôn càng lúc càng sâu.
Nguyễn Túc nhắm mắt, từ từ đáp lại.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Nhiên hôn một cái xuống trán cô, giọng hơi khàn: “Không cần lo lắng cho anh, nhé?”
Hốc mắt Nguyễn Túc ửng hồng, bên trong đôi mắt dường như có một màn nước.
Thẩm Nhiên lại hôn một cái lên chóp mũi cô: “Không phải anh ổn rồi sao, em ngoan nhé, giống như lúc trước kia vậy, có được không?”
Nguyễn Túc lắc đầu, giọng nói mang theo chút nức nở: “Không được, em không muốn về đầu.”
Vừa nói xong, cô lại nói: “Chúng ta đi thăm bà nội đi.”
Lúc trước vẫn luôn nói sẽ đi, nhưng lần nào cũng có chuyện trì hoãn lại.
Thẩm Nhiên bật cười, vén tóc cô ra sau tai: “Được.”