Cố Trường Thu thở dài một hơi: “Không giống như cháu nghĩ vậy đâu, tôi thừa nhận lúc trước đúng là chúng tôi không đồng ý để Nam Nam chơi cái này, nó mới hai mươi tuổi, chưa có kế hoạch cho cuộc đời mình. Tôi chỉ sợ là nó suy nghĩ bồng bột nhất thời, nhưng thật ra nó hiểu chuyện hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.”
“Tôi cũng không quan tâm chuyện nhà các người, tôi đã từng nói rồi, ông có thể đưa cậu ta đi bất cứ lúc nào.”
“Thẩm Nhiên, mẹ cháu bà ấy thật sự cảm thấy có lỗi với cháu, nếu như cháu có gì cần giúp đỡ, vẫn có thể tìm tôi.”
Bên ngoài phòng trà nước, Cố Tòng Nam không biết đến lúc nào, cũng đứng đợi ở đó, thấy anh đi ra, môi mấp máy giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lùi về.
Thẩm Nhiên dắt tay Nguyễn Túc, đi thẳng ra khỏi câu lạc bộ.
Sơn Dã thấp giọng thầm thì: “Tao cảm thấy dường như bọn họ có chuyện không vui…”
Lâm Vị Đông nói: “Còn cần mày nói sao, người mù cũng có thể nhận ra.”
Cố Trường Thu ra khỏi phòng trà nước, vẫn là dáng vẻ ấy, phong thái điềm tĩnh ung dung, vẻ mặt không nhìn ra biến đổi gì.”
Lúc ông đi ngang qua Cố Tòng Nam, bước chân dừng lại một chút: “Con ra ngoài với bố một chút.”
Ra ngoài câu lạc bộ, Cố Trường Thu bảo trợ lý đi trước.
Cố Tòng Nam im lặng một lúc rồi hỏi: “Bố biết lúc nào thế ạ.”
“Đã biết từ lâu rồi.”
Cố Tòng Nam ngẩn người: “Vậy sao bố không….”
Cố Trường Thu nói: “Chính mẹ con đã không muốn nói ra, sao bố hỏi được.”
Một lát sau, Cố Tòng Nam lại nói: “Trong chuyện này, Thẩm Nhiên là người vô tội nhất, anh ấy chẳng làm gì sai cả.”
“Bố biết, chuyện còn lại bố sẽ xem xét xử lý.” Cố Trương Thu nhìn về phía con trai mình: “Nam Nam, bố hỏi con một lần cuối cùng, là tự con muốn chơi cái này, hay là vì cảm thấy có lỗi với Thẩm Nhiên, muốn bù đắp cho cậu ấy.”
“Con thừa nhận lúc đầu con có suy nghĩ như vậy, nhưng…. Bây giờ con rất chắc chắn, là bản thân con muốn chơi.”
Cố Trường Thu vỗ vai cậu một cái: “Nếu đã lựa chọn vậy thì chơi cho thật giỏi, đừng để người khác xem thường.”
Cuối cùng Cố Tòng Nam cũng nở nụ cười, cậu từ nhỏ đến lớn, làm mấy chuyện phản nghịch ấy, đều là muốn bố mẹ quan tâm bầu bạn và khẳng định.
Bây giờ, cậu đã làm được rồi.
Cố Tòng Nam gật đầu: “Con sẽ cố ạ.”
Ra khỏi câu lạc bộ, sau khi đi được một đoạn, Nguyễn Túc ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhiên, ánh mắt sáng lên: “Chúng ta đi uống bia đi ạ.”
Thẩm Nhiên đưa mắt nhìn cô, giọng thật trầm, mang theo một chút kinh ngạc: “Hả?”
“Từ trước đến giờ em chưa từng đi quán bar, anh đi với em có được không.”
Thẩm Nhiên bật cười, nắm lấy ngón tay mềm mại của cô: “Nơi đó ồn lắm, em sẽ không thích đâu.”
“Vậy chỗ nào không ồn thế ạ.”
Cuối cùng, lại quay về phòng game.
Nguyễn Túc lấy bia trong tủ lạnh ra, đặt lên sàn nhà trước quầy thu ngân, Thẩm Nhiên mang chăn và quần áo trong phòng ngủ ra đặt trước mặt cô, khuỵu một chân xuống, liếm môi: “Không còn sớm nữa, anh đưa em về trước, lần sau mới uống rượu được không nào.”
“Không chịu, em chỉ muốn uống hôm nay, em mới nhắn tin cho bố nói em về trễ một chút, bố đã đồng ý rồi.”
Lúc này, điện thoại Thẩm Nhiên vang lên, là thức ăn nhanh đến.
Anh đứng dậy ra ngoài lấy thức ăn, lúc quay lại, Nguyễn Túc đã bày biện xung quanh xong xuôi, chỉ mở đèn tường nhỏ phía sau quầy thu ngân, ánh sáng màu vàng vừa ấm áp vừa dịu dàng.
Nguyễn Túc vỗ vỗ một cái đệm bên cạnh, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Ngồi ở đây này.”
Thẩm Nhiên ngồi xuống, một tay mở một chai bia đưa cho cô: “Chỉ được uống một chai thôi đấy.”
Tuyết bên ngoài rơi càng ngày càng lớn, trong chốc lát đã rơi đầy mái nhà, bầu trời tối sẫm bỗng chốc bị màn tuyết trắng xóa bao phủ.
Bên trong nhà mở máy điều hòa nhiệt độ, Nguyễn Túc đắp chăn lên đùi, đầu dựa vào vai Thẩm Nhiên: “Năm nay hình như tuyết rơi to hơn cả năm ngoái nhỉ.”
Thẩm Nhiên ừm một tiếng: “Đợi đến tết là hết rồi.”
“Còn một tháng nữa thôi.”
Nguyễn Túc sau khi nói xong, cầm lấy lon bia ở dưới đất lên, vừa mới uống một hớp, đã bị Thẩm Nhiên lấy lại: “Uống ít thôi.”
“Em chỉ mới uống hai chai thôi.”
Thẩm Nhiên cong môi, giơ tay lên xoa đầu cô: “Thế đã là rất nhiều rồi đấy, uống cái này không tốt cho dạ dày đâu.”
Nguyễn Túc bĩu môi, đang định phản bác lại, Thẩm Nhiên liếc nhìn đồng hồ trên tường: “Anh đưa em về nhà.”
“Nhưng mà… Bên ngoài tuyết đang rơi đấy, hơn nữa còn rất lớn nữa kìa.”
Giọng nói cô gái khe khẽ nhẹ nhàng, chớp chớp mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh.
Thẩm Nhiên cảm thấy yết hầu căng chặt, rượu uống đã uống vào bắt đầu nóng lên chảy tán loạn khắp người, sôi sục nhốn nháo.
Ý của cô đã biểu đạt quá rõ ràng.
Nguyễn Túc chăm chú nhìn vào đôi môi khẽ mấp máy của anh, tiến tới muốn hôn, lại bị anh che miệng lại.
Ngay sau đó, trong phòng game vang lên giọng nói trầm thấp khản đặc của Thẩm Nhiên: “Nguyễn Túc, không được.”
Nhưng có thể là do uống rượu, nên Nguyễn Túc bạo dạn hơn bình thường một chút, cô kéo tay anh ra, vươn người lên hôn anh, dường như còn chưa đủ, cô đứng dậy một chút, quỳ trên chiếc đệm mềm bên cạnh, ôm cổ của anh, giống như lúc bình thường Thẩm Nhiên hôn cô vậy, chậm rãi hôn sâu hơn.
Tay của Thẩm Nhiên đặt ở hông cô siết chặt lại, ôm lấy cô vào trong lòng.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Nguyễn Túc tựa lên đầu vai anh làm nũng, giọng nói mềm mại gần như có thể vắt ra nước: “Em không về có được không anh?”
“Nguyễn Túc…”
“Em biết mình đang làm gì, em muốn ở cạnh anh mà.”
Thẩm Nhiên nắm bả vai cô, nhẹ nhàng kéo cô gái nhỏ xuống, ngồi đối diện anh, anh sửa lại một ít tóc dính lên mặt cô, giọng thật thấp: “Anh sẽ không rời xa em, cho dù em ở đâu, anh cũng sẽ đi tìm em.”
Nguyễn Túc khịt khịt mũi, giọng nói hơi nghẹn ngào, giống như một đứa bé: “Nhưng em không muốn đến một nơi xa lạ, cũng không muốn rời xa anh lâu như vậy.”
Thẩm Nhiên mềm lòng: “Ngoan, anh hứa, chỉ cần trong nước không thi đấu, tháng nào anh cũng đi tìm em.”
Nguyễn Túc lắc đầu: “Không được, như thế thì anh rất mệt.”
Thẩm Nhiên bật cười, véo nhẹ tai cô: “Đi gặp em thì sao biết mệt được.”
“Vậy nếu em đến đó rồi, mà mẹ em vẫn chưa đồng ý cho chúng ta bên nhau thì làm sao.”
“Anh sẽ cố gắng luyện tập, lấy được giải quán quân các cuộc thi, đạt được vô địch thế giới, cố gắng để bác gái đồng ý.”
Nguyễn Túc rầu rĩ: “Anh gạt em, anh không cần cố gắng cũng có thể lấy được.”
Thẩm Nhiên khẽ cười thành tiếng, ôm cô bé con say rượu vào lòng, hôn lên trán cô một cái: “Bởi vì là em, cho nên anh mới càng phải cố gắng hơn.”
Nguyễn Túc nói: “Vậy chúng ta mỗi ngày đều phải video call, lúc anh bận rộn luyện tập có thể không cần lên tiếng, để ở bên cạnh là được rồi.”
“Được thôi.”
“Anh không được nói chuyện với những cô gái khác, không được kết bạn Wechat với họ.”
“Được.”
Nói xong câu cuối cùng, đầu Nguyễn Túc đã có chút choáng váng, chỉ dựa theo bản năng để mở miệng: “Anh cũng không được để cho mấy cô gái khác gọi anh là chồng, woo u u….”
Thẩm Nhiên cười lớn hơn: “Được thôi.”
“Hay là em đi trộm hộ khẩu, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi, như thế thì mẹ em…”