Lặng Thầm Yêu Em!

Chương 4



Một ngày cô độc tại phòng bệnh, nhưng Kiều Tĩnh Thi không hề nao núng hay lo sợ. Cô vẫn thản nhiên phối hợp với bác sĩ, uống thuốc đúng giờ, ăn uống đầy đủ. Và điều cuối cùng là an yên chờ đợi trên giường.

Quả nhiên như cô đoán, trời vừa chạng vạng tối, Vũ Tư Thần đã quay trở lại. Anh còn có lòng tốt mang theo thức ăn và trái cây. Thoạt nhìn qua đâu có giống hạng người lạnh lùng, không biết quan tâm người khác.

"Sao anh quay lại đây?"

Vừa bước vào đã nhận được câu hỏi hững hờ của cô gái, khiến Vũ Tư Thần có chút ngại ngùng. Nhưng chỉ ba giây sau, anh đã trở về dáng vẻ bình thản, bất khuất của mình.

Sau khi đặt thức ăn lên bàn, anh mới nói:

"Tới thăm cô."

"Tôi thấy anh có mục đích thì đúng hơn."

Chỉ qua một ánh mắt, Vũ Tư Thần đã bị Kiều Tĩnh Thi nói trúng tim đen. Tuy anh có bất ngờ, nhưng cũng không ngại gì mà không đi thẳng vào vấn đề.

"Đúng là tôi không làm việc gì mà không có mục đích riêng. Cũng không ngờ cô có thể đoán được tâm tư của tôi."

"Bọn lắm tiền nhiều của mấy người, đâu có rảnh rỗi mà đi làm chuyện vô bổ."

Kiều Tĩnh Thi nói chuyện rất thẳng thắn, cô không sợ làm phật ý đối phương, nhưng có vẻ như Vũ Tư Thần cũng không quan tâm gì mấy đến câu nói vừa rồi của cô.

Anh chỉ hơi cười, sau đó qua sofa ngồi xuống, rồi mới nói:

"Tôi biết cô không có thiện cảm với những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Nhưng không phải cứ nhà giàu là ai cũng xấu như cô nghĩ. Tôi tới đây là để ngỏ lời hợp tác."

"Hợp tác ư?"

"Đúng! Tôi biết cô đang cần một số tiền lớn để trả nợ cho người chú nghiện cờ bạc của mình. Chính vì thiếu tiền giang hồ nên tối qua cô mới bị bọn chúng đuổi bắt, ép về làm "gái" trừ nợ."

"Anh điều tra tôi?"

Kiều Tĩnh Thi cau chặt mày, ánh mắt tuyệt nhiên lạnh lùng nhìn người đàn ông. Bên ngoài là thế, nhưng sâu thẩm trong lòng cô lại là một trạng thái khác.

"Tôi chỉ tò mò chút thôi. Nhưng nhờ vậy mới biết cô đang rất cần tiền, vừa hay tôi cũng cần người cùng phối hợp với mình."

"Anh muốn gì thì nói thẳng đi."

Người con gái chưa bao giờ vơi đi tính cách lạnh lùng của mình. Khiến Vũ Tư Thần chợt cảm thấy bí bách, đây cũng là lần đầu tiên anh có cảm giác này trước một người phụ nữ.

Để không kéo dài thêm, Vũ Tư Thần đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, anh nghiêm túc nói:

"Tôi muốn chúng ta ký hợp đồng hôn nhân."

"Điều kiện?"

"Cô muốn bao nhiêu thì cứ ra giá."

"1 tỷ, không bớt không thêm."

"Được, chốt đơn! Đây là hợp đồng. Cô xem qua đi."

Rất nhanh gọn và dứt khoát, chẳng mấy chốc Vũ Tư Thần đã mang hợp đồng tới trước mặt Kiều Tĩnh Thi.

Nhưng lúc này cô không chịu cầm lấy hợp đồng, mà lại hỏi:

"Anh tin tưởng tôi đến vậy ư? Dù sao chúng ta chỉ mới gặp nhau đúng một ngày."

Bấy giờ, Vũ Tư Thần lại nhoẻn miệng cười, thong thả đối đáp:

"Không phải tôi tin cô, mà tin vào những gì mình đã tìm hiểu được."

"Ý anh là tin tưởng vào khả năng điều tra chuẩn xác của mình, nên không có vụ bị người khác xỏ mũi dắt đi chứ gì?"

"Chuẩn. Mau cầm hợp đồng xem đi."

Vũ Tư Thần hiên ngang đáp trả xong thì lúc này, Kiều Tĩnh Thi mới chịu cầm bản hợp đồng lên xem.

"Hợp đồng hôn nhân.

Bên A, Kiều Tĩnh Thi. Bên B, Vũ Tư Thần.

Điều khoản một: Không xâm phạm đời sống riêng tư của đối phương.

Điều khoản hai: Không được phát sinh tình cảm.

Điều khoản ba: Cư xử văn minh, lịch sự, tôn trọng đôi tác.

Điều bốn: Cử chỉ tuyệt đối phải như vợ chồng thật trước mặt ba mẹ chồng.

Điều năm: Cấm cãi, cấm tự ý bỏ đi mà không xin phép.

Điều sáu: Bên A phải tuyệt đối nghe lời bên B.

Thời hạn hợp đồng: Hai năm (có thể thay đổi theo chủ ý bên B)

Bên nào vi phạm những điều trên, bồi thường hợp đồng gấp ba lần."

Sau khi đọc to rõ những nội dung quan trọng trong hợp đồng, Kiều Tĩnh Thi liền trưng khuôn mặt dở khóc dở cười nhìn người đàn ông đang ngồi chễm chệ trên sofa, khinh khỉnh hỏi:

"Anh có thấy một điều thứ sáu thôi đã chứng tỏ năm điều còn lại là rất vô nghĩa không?"

"Tôi biết, mấy cái đó là chi tiết cụ thể bổ sung cho điều thứ sáu. Có thể cô cảm thấy không hài lòng, nhưng trước tiên hãy nghĩ xem còn cách nào cứu vãn bản thân thoát khỏi cục diện rối ren trước mắt không đã, rồi quyết định cũng không muộn."

Vũ Tư Thần cao ngạo đưa ra quan điểm của mình. Sau đó, Kiều Tĩnh Thi cũng im lặng mấy giây, rồi mới nói:

"Bút."

Chỉ một từ vỏn vẹn được thoát ra khỏi cổ họng của cô gái. Tính cách dứt khoát này của cô, Vũ Tư Thần rất thích, nên anh đã lập tức mang bút qua đưa cho cô.

"Ký tên vào đây, từ nay chúng ta là vợ chồng."

"Tôi không sợ. Chỉ lo anh sẽ hối hận thôi."

Kiều Tĩnh Thi nhàn nhã đáp, sau đó bắt đầu ký tên vào phần chữ ký bên A.

Lúc này, Vũ Tư Thần cũng cười khẩy một cái, xem những gì cô vừa nói chỉ là những lời lẽ tự mãn của một cô gái kiêu kỳ.

Sau đó, anh nhận lại bản hợp đồng đã có chữ ký của Kiều Tĩnh Thi. Đến lượt mình, cũng chả nghĩ ngợi gì nhiều, liền chấp bút ký tên bên B.

"Xong! Ngày mai tôi cho người đứng ra trả hết nợ cho cô, chờ cô khỏi bệnh tôi sẽ đưa cô về ra mắt ba mẹ."

"Tôi đang thắc mắc lý do anh tìm người kết hôn giả thế này. Có thể nói cho tôi biết chứ?"

Mặc dù Kiều Tĩnh Thi là người nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay, nhưng cô vẫn phải đặt ra những nghi vấn cần phải có dành cho đối phương, để có thể diễn tròn vai của mình.

Riêng Vũ Tư Thần, sau vài giây ngẫm nghĩ, anh đã chọn cách nói thật.

"Lý do là để thực hiện tâm nguyện của mẹ tôi. Bà ấy đang mắc bệnh tim rất nặng, nếu không sớm tìm được tim thích hợp để ghép thì không thể kéo dài quá hai năm. Điều bà ấy mong chờ nhất, chính là được nhìn thấy tôi kết hôn. Cho nên, hết cách tôi mới đưa ra kế sách ứng phó tạm thời này để bà an lòng."

"Hóa ra, người giàu, còn có chút nhan sắc, nhưng vẫn ế như thường."

Trong khi Vũ Tư Thần đang nghiêm túc bày tỏ nỗi lòng của một người con thì Kiều Tĩnh Thi lại buông lời trêu đùa, khiến ai kia sượng trân, thậm chí nhất thời không vui nên cất lời châm biếm:

"Cô thờ ơ như thế cũng phải. Vì người cô đơn từ nhỏ như cô, căn bản đâu biết thế nào là tình thân ruột thịt. Có mỗi người chú cũng nhẫn tâm bán cô để trừ nợ bài bạc. Xem ra cũng rất đáng thương.".

Những câu nói hời hợt, tưởng chừng như chỉ trêu đùa nhất thời của Vũ Tư Thần, nhưng đối với Kiều Tĩnh Thi, đó là sự sỉ nhục không nhỏ. Là khơi dậy nỗi đau mất đi ba mẹ của cô.

Thoáng chốc, căn phòng lại trở nên ngột ngạt vô cùng.