Với dự tính ban đầu là ăn trưa xong, cả hai sẽ ra ngoài mua một ít vật dụng cần thiết cho Kiều Tĩnh Thi, nhưng từ sau khi cô bị mèo cào bị thương thì lại không chịu ra khỏi phòng.
Nhưng với bản tính là một người đàn ông có trách nhiệm, nên Vũ Tư Thần lại đích thân tìm tới phòng riêng của cô nàng vào lúc chiều tối.
*Cốc cốc cốc.
Tuy đang ở nhà của mình, nhưng Vũ Tư Thần vẫn rất lịch sự. Gõ cửa phòng và đứng chờ cửa được mở.
*Cạch.
Không lâu sau, Kiều Tĩnh Thi đích thân mở cửa cho người đàn ông ấy vào. Nhưng cô thì vẫn trưng ra khuôn mặt hờ hững, nhàn nhạt hỏi:
"Bị nghiện tôi rồi à? Vắng một chút lại chạy lên đây tìm."
"Hơ, cô bị bệnh tự luyến hơi nặng rồi đấy."
Nhếch môi, khinh khỉnh nói xong. Người đàn ông liền mang theo lọ thuốc trong tay, ung dung tiến vào phòng.
Lúc này, Kiều Tĩnh Thi cũng nhoẻn miệng cười thầm, sau đó đóng cửa rồi cũng theo sau anh ta.
"Tự luyến hay không thì sau này anh sẽ biết thôi. Còn giờ...nói đi, tới đây làm gì?"
Cô nàng điềm nhiên phê phán, thư thái ngồi lên ghế hướng mắt nhìn đối phương, chờ đợi câu trả lời.
"Dĩ nhiên là tới xem vết thương trên tay cô rồi. Lúc trưa còn chưa bôi thuốc xong, tôi lo nó sẽ bị nhiễm trùng. Tuy tiểu miêu được tiêm ngừa đầy đủ, cũng được vệ sinh sạch sẽ từng cái móng vuốt, nhưng lỡ bị cào trúng thì vẫn phải chú ý tới vết thương một chút. Đây là trách nhiệm của một người chủ cần phải làm thay thú cưng của mình. Đây, đưa tay tôi xem."
Vừa nói, Vũ Tư Thần vừa tiến tới gần Kiều Tĩnh Thi, giơ sẵn tay ra trước, chờ đợi cô đưa tay ra, nhưng người phụ nữ ấy lại chẳng có chút động thái nào.
Còn lạnh nhạt nói:
"Tôi nói rồi, chỉ là mấy vết xước ngoài da thôi, anh đâu có cần làm quá như thế. Cũng không cần phải lo tôi sẽ trả thù con hắc miêu kia của anh."
Nói rồi, Kiều Tĩnh Thi liền đứng dậy, tìm đường đi sang chỗ khác, nhưng Vũ Tư Thần thì lại không chịu.
Anh trực tiếp nắm tay cô, sau đó kéo cô cùng ngồi xuống ghế, lập tức dứt khoát cất lời:
"Điều sáu: Tất cả mọi chuyện phải nghe lời bên B. Yêu cầu bên A ngoan ngoãn ngồi im."
"Tôi đã nói không cần anh quan tâm rồi mà?"
"Tôi đã nói là cô ngồi im rồi mà. Hay muốn bồi thường hợp đồng?"
Kiều Tĩnh Thi cứng rắn một, thì Vũ Tư Thần cương quyết tới mười. Nhờ vào ánh mắt sắc lạnh, nghiêm nghị của anh mà cô nàng mới chịu ngồi im, mặc dù rất hậm hực.
Rõ ràng cô muốn tiếp cận người đàn ông này để chiếm được tình yêu, nhưng giờ không cần giở thủ đoạn cũng có cơ hội, thì năm lần bảy lượt tự cô chạy trốn.
Rốt cuộc cô đang bị cái quái gì đây?
Nhìn anh ta đang nghiêm túc bôi thuốc cho cô, mà trái tim nhỏ bé trong lồng ngực lại đập rộn ràng. Đôi gò má bất giác ửng hồng, khó hiểu.
Cảm giác này, trước nay chưa từng có? Tai cô, mặt cô, sao lại nóng thế này? Lẽ nào do cô bị sốt cấp tính rồi?
"Tính khí bướng bỉnh, cứng rắn như thế, thảo nào dám băng ngang qua đường. Hôm đó, tài xế của tôi mà không kịp trở tay thì giờ đã mồ yên mã đẹp rồi nhỉ?"
Vừa bôi thuốc, Vũ Tư Thần vừa cười cười, nói nói trêu đùa Kiều Tĩnh Thi. Nhưng cô nàng thì lại không phản ứng, vì nghe nhịp tim đập thôi cũng rối, lấy đâu tâm trí để ý tới âm thanh khác.
"Xong rồi! Giờ ra ngoài với tôi thôi."
Lúc này, Vũ Tư Thần mới ngẩng mặt lên nhìn cô gái, đồng thời đống nắp lọ thuốc lại, nhưng mắt thì cứ nhìn cô.
Dĩ nhiên, anh đã nhìn ra gương mặt đỏ hồng của cô, nên lại cười, rồi trêu:
"Sao thế? Bị tôi làm cho cảm động rồi à?"
Bấy giờ, Kiều Tĩnh Thi mới giật mình. Ngại ngùng đứng dậy, quay mặt chỗ khác. Rõ là đã dao động, nhưng vẫn nâng cao giọng kiêu kỳ mà lên tiếng:
"Tôi thấy kẻ bị bệnh tự luyến nặng là anh thì đúng hơn đấy! Xong rồi, thì mau ra ngoài đi. Tôi muốn đi ngủ."
"Cô là gà à? Trời còn chưa tối hẳn đã muốn trùm chăn đi ngủ."
"Vũ Tư Thần, anh..."
Bị đáp trả tới tức giận, lập tức quay lại nhìn đối phương thì bắt gặp gương mặt đắc ý, nghênh ngang của anh ta, khiến cô tức đỏ mắt mà không biết nói sao.
Trong khi đó, Vũ Tư Thần lại tiếp tục cuồng ngôn phóng túng:
"Phụ nữ, đừng hở tí là nổi giận. Nếu không sẽ nhanh già lắm!"
"Không mượn anh quản."
"Đó là chân thành góp ý, tôi sợ sau này cô thành bà cô già xấu xí rồi không ai ưng thôi."
"Vậy sao? Tôi thì lại sợ sau này dù ở chốn nào, nơi đâu, tôi có ra như thế nào cũng có kẻ luôn lẽo đẽo bám theo sau ấy chứ."
"Ơ thế chắc kẻ đó bị "vả" lắm mới chạy theo một bà chằn như cô."
"Ờ, cứ vênh váo đi. Để coi sau này là ai tự vả ha! Giờ thì cút ra ngoài cho tôi."
"Chắc chắn không phải tôi."
"Trời chưa sáng, đừng vội gáy sớm. Đi đi, ra ngoài ngay cho tôi."
Vừa nói, Kiều Tĩnh Thi vừa xua đuổi người đàn ông ấy bằng cách đẩy anh đi về phía cửa.
Để ngăn cản, Vũ Tư Thần liền chống tay lên tấm cửa chưa kịp mở, sau đó thẳng thắn quay người lại song song với Kiều Tĩnh Thi, nhưng nào ngờ vì khoảng cách giữa cả hai quá gần, nên anh vừa xoay lại thì cả hai cơ thể đã chạm vào nhau.
Cũng may, anh cao hơn cô một cái đầu nên không xảy ra tình huống nhạy cảm, đốt cháy không gian hiện tại. Nhưng chỉ việc cơ thể va vào nhau thế này thôi cũng đủ để hai trái tim cô đơn lâu năm bất giác đập loạn.
Với tinh thần thép, phản ứng nhạy bén, Kiều Tĩnh Thi lập tức đẩy người đàn ông ấy ra xa, sau đó còn...
*Chát.
Một cái tát phát sinh từ sự đanh đá của người phụ nữ, khiến Vũ Tư Thần lãnh trọn cú đánh vào gò má trong tâm thế bất ngờ.
"Ai cho anh lợi dụng tôi?"
Khi không lại bị đánh, còn bị mắng như kẻ không ra gì, khiến người đàn ông cứ ngớ ra, trên môi xuất hiện biểu cảm dở khóc dở cười bằng một nụ cười.
Ánh mắt của anh cũng dần dần thay đổi bằng một tia sắc lạnh vừa xẹt ngang qua. Vũ Tư Thần bắt đầu nhìn Kiều Tĩnh Thi với gương mặt lạnh tanh như vừa phủ lên một tầng băng mỏng, khiến cô nhất thời nao núng.
"Anh... anh muốn làm gì?"
Vũ Tư Thần lạnh lùng bước tới, chỉ nhìn chằm chằm cô gái chứ không trả lời, khiến Kiều Tĩnh Thi phải dè dặt lui về sau.
Cứ anh tới một bước, thì cô lui một bước, cho tới khi hai chân Kiều Tĩnh Thi chạm vào thành giường, vì mất đà mà ngồi bệch xuống giường thì hành trình kẻ tiến người lùi của cả hai mới dừng lại.
Bầu không gian chẳng mấy chốc trở nên ngột ngạt, căng thẳng như đàn kéo dây.
"Vũ Tư Thần, anh nên nhớ nội quy hợp đồng. Mau tránh xa tôi ra."
Bấy giờ, người đàn ông ấy lại cười tà mị một cái khi lần đầu tiên bắt gặp gương mặt e dè, có chút hoảng loạn của cô gái.
Anh không tránh ra xa, mà còn đưa những ngón tay thon dài của mình lên, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cầm cô ấy.
Ngay lúc này, bàn tay của Kiều Tĩnh Thi cũng âm thầm siết chặt thành quyền, với ý định sẽ sẵn sàng tấn công đối phương bất cứ lúc nào, nếu bị xâm phạm cơ thể.