Cô bé lắc đầu: "Người cháu rất bẩn, rất thối, sẽ làm bẩn quần áo của chú!”
Diệp Thiên sững sờ, run rẩy bước lên phía trước hai bước, rồi ôm chặt đứa bé vào trong lòng.
"Chú không sợ! Tiểu Vũ Mao, về nhà với chú nào. Từ giờ trở đi, sẽ không còn ai dám đánh cháu, không ai có thể bắt nạt cháu, không có ai coi thường cháu!”
Tiểu Vũ Mao vui mừng: “Là đi tìm cha mẹ cháu sao?”
Diệp Thiên lắc đầu: "Cha mẹ cháu đang ở một nơi rất xa, đợi sau này, chú sẽ đưa cháu đi tìm bọn họ, bây giờ đi về nhà với chú trước được không?”
"Vâng!" Tiểu Vũ Mao vui vẻ gật đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì: "Chú ơi, nhà chú có táo không? Tiểu Vũ Mao thích nhất là ăn táo!"
Diệp Thiên nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: "Tất nhiên là có rồi, nhà của chú cũng chính là nhà của cháu! Cháu muốn gì đều có!"
"Woa, Tiểu Vũ Mao có nhà rồi!"
Nhìn nụ cười dễ thương của cô bé, Diệp Thiên cũng mỉm cười theo.
Thiên Thành, con gái của em rất dễ thương! Thật đáng tiếc, em lại không thể nhìn thấy nó!
Diệp Thiên bế Tiểu Vũ Mao đi về hướng chiếc xe.
La Nhàn muốn mở miệng ngăn cản thì bị Lâm Khuê trừng mắt, chỉ dám ngoan ngoãn cúi đầu.
"Tiểu Vũ Mao, cháu ở đây nghỉ ngơi một lúc, chú vẫn còn chút việc phải làm, sẽ đưa cháu về nhà sau!" Diệp Thiên mở cửa xe và cẩn thận đặt Tiểu Vũ Mao vào trong xe.
"Vâng, Tiểu Vũ Mao sẽ cẩn thận, sẽ không làm bẩn xe đâu ạ!"
Tiểu Vũ Mao ngoan ngoãn thu mình trong góc, nhìn bộ dạng cẩn thận của đứa bé, Diệp Thiên cảm thấy đau xót.
Thiên Thành lúc nhỏ, chắc sợ cũng như vậy?
Hài! (tiếng thở dài)
Khi Diệp Thiên bước vào trại trẻ mồ côi một lần nữa, biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy, đến là băng tuyết cũng không thể so sánh được.
Sự dịu dàng và tinh tế lúc trước mặt Tiểu Vũ Mao khiến anh giống như hai người khác vậy.
"Treo đầu dê và bán thịt chó! Còn bắt những đứa trẻ này đi nhặt rác! Trại trẻ mồ côi như thế này, thật khiến tôi mở rộng tầm mắt!"
Giọng Diệp Thiên lạnh lùng, từng từ giống như sấm sét, vang lên trong đầu La Nhàn và La Vĩnh Huy.
Sắc mặt của hai người họ rất khó coi, chuyện này nếu như lộ ra ngoài, đừng nói là bọn họ, mà ngay cả người có liên quan đều chết chắc.
"Tiểu tử cậu đừng quá đắc ý, cho dù các cậu nhìn thấy rồi thì cũng đã làm sao? Người chết không biết nói chuyện!”
La Vĩnh Huy ôm tai, mặt hung tợn hét lên.
"Tao đã gửi tin nhắn cho các anh em, đợi khi bọn họ đến, mày chết chắc!"
Diệp Thiên hoàn toàn không lay động, bước từng bước đến trước mặt La Vĩnh Huy.
"Hình như vừa nãy cậu tát cháu gái tôi một cái! Đưa tay ra!”
Nghe giọng điệu ra lệnh của Diệp Thiên, La Vĩnh Huy giơ tay ra trong vô thức và đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, nhưng đã quá muộn!
Rắc rắc!
Chân Diệp Thiên đặt mạnh lên tay phải hắn, anh dùng lực dẫm.
"A! Mày mày”
La Vĩnh Huy gào thét thảm thiết như cào xé tim gan.
Diệp Thiên hoàn toàn không có ý định nhấc chân lên, thậm chí càng dẫm mạnh, dẫm cho tay hắn vùi vào trong đất xi măng.
Cho đến khi La Vĩnh Huy đau đến mức nói không ra lời, mới nhấc chân lên, khuôn mặt anh vẫn vô cảm.
"Một người to lớn như vậy lại đi bắt nạt một đứa con nít, cái tay này, không cần cũng được!"