Diệp Thiên không hề do dự bước chân, ánh mắt vẫn không hề tỏ ra là quan tâm mấy người vừa rồi mà cứ thế đi thẳng về phía trước.
Mục tiêu vẫn là căn nhà duy nhất nằm ở phía trước. Đó chính là một ngồi miếu thờ.
Bốn bề toàn nhà là nhà san sát nhau, nhưng tới đây, khu trung gian lại được người ta cố ý để trống một khu rồi xây một miếu thờ cổ ở đó.
Miếu này trông có vẻ cổ xưa, vả lại chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra ngôi miếu cổ này đã tồn tại lâu đời vì những màu sơn cũ kỹ bên ngoài đã bong từ lâu, để lộ ra những dầm gỗ nguyên màu.
Ngoài ra những tấm gỗ này phần lớn đều đã bị chuột hoặc côn trùng cắn mục, nhiều vị trí còn để lại cả khoảng trống.
Căn miếu cổ đóng cửa im lìm, thế nhưng bên cạnh lại có một căn nhà nhỏ và thấp. Lúc này bên ngoài căn nhà còn có một ông già đang ngằm trên chiếc ghế dài, tay cầm điếu thuốc lào to và rít một hơi. Mỗi lần rít vào, người này đều tỏ vẻ sảng khoái vô cùng.
Ông già này dáng người gầy khô như que củi. Trông thì rất bình thường, như thể sắp tận mạng đến nơi và chỉ đang hưởng thụ nốt những gì tươi đẹp của phần đời còn lại trên chốn dương gian này.
“Ông ơi, cho cháu hỏi đây là đâu?”
Diệp Thiên dẫn Bạch Tử U tới, mặt nhìn ông già thật chăm chú rồi lên tiếng hỏi.
Nếu như là người khác nhìn thấy người này thì nhất định sẽ coi ông ta là người bình thường. Thế nhưng Diệp Thiên thì khác.
Lúc hỏi câu này, anh không hề đề cập tới ba từ “thôn Dương Gia”.
“Ở đây?”
Ông già đặt điếu thuốc xuống rồi nhìn Diệp Thiên và Bạch Tử U một lượt, lắc đầu nói: “Cô cậu không nên vào đây.”
“Tại sao không nên vào ạ?” Bạch Tử U tỏ vẻ hoài nghi.
“Ha ha, tôi không rõ người bên ngoài như cô cậu nói về nơi này thế nào nhưng trước đây đã từng có không ít người ngoài vào đây, có điều chẳng có lấy mấy người có thể sống sót.” Ông già lên tiếng cười hóm hỉnh.
“Những người có thể sống sót nói rằng nơi này của chúng tôi bị bọn họ coi là vùng đất chết, chỉ có thể vào mà không thể ra.”
“Sự thực thì cũng đúng như vậy. Chưa nói tới khí độc bao trùm, mà nói đơn giản những kẹp thú vật để lại trên đường kia, nếu như không may mắn mà sống sót thì cũng sẽ rất thảm.”
“Hai người cũng may đấy. Bây giờ đang vào mùa hạ sang thu, khí độc còn đang ít, nếu không thì cũng chết dọc đường rồi.”
Ông già nói xong lại nhắm mắt lại để lộ ra bộ dạng không màng tới thế sự.
Thấy ông già không định trả lời câu hỏi của mình, Diệp Thiên hơi nheo mắt lại rồi nói thẳng: “Ông à, nghe nói ở đây trước đây thuộc thôn Dương Gia?”
Ông già nghe vậy vẫn không mở mắt ra, tỏ vẻ không quan tâm.
Diệp Thiên không để ý mà tiếp tục hỏi: “Nhưng cháu thấy như thể lừa người khác vậy. Thôn Dương Gia từ đầu tới cuối chỉ có một, chính là ở đây. Có điều cháu không hiểu rõ ràng là thôn Dương Gia, tại sao lại bị đám người họ Doanh kia chiếm đóng?”
Đương lúc Diệp Thiên vừa dứt lời, ông già kia mở trừng đôi mắt trông hết sức tỉnh táo. Trông ông ta lúc này với bộ dạng ủ rũ ban nãy như thể hai người khác nhau hoàn toàn vậy.
Lúc này ông già mới phản ứng lại. Hoá ra mình bị kẻ khác gài.
Thế nhưng lúc này ông ta không hề tỏ ra tức giận, nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh ban đầu, sau đó lắc đầu cười nói: “Không sao, không sao… cậu có thể đoán được như vậy chứng tỏ nhứng gì cậu biết rất nhiều. Cho nên đoán được như vậy cũng là đương nhiên.”
“Vậy giờ ông có thể trả lời câu hỏi của cháu chưa?” Diệp Thiên thản nhiên cười nói.
Thực ra có thể đoán được cũng là việc hết sức đơn giản, vì những thông tin mà anh có đã đủ nhiều rồi.
Ví dụ như cái thôn Dương gia này. Người bên ngoài đều nói thôn Dương Gia trước đây được hợp thành từ ba vùng nhưng nếu thật sự là vậy thì bọn họ không có lý do nào mà lại không biết nơi này rốt cục có sự tồn tại thế nào.
Giả sử ở đây chính là thôn Dương Gia mà Doanh Đông nói thì người họ Doanh chính xác ở đây.
Kết hợp những điểm này lại, Diệp Thiên dám đảm bảo sự suy đoán của mình chính xác tới 99%.
Đương nhiên, kể cả có một phần trăm sai sót thì cần thăm dò một chút, cũng sẽ chẳng tổn hại gì.
“Ha ha, tôi không phải nói nhiều làm gì. Dù gì hai người đều là người ngoài, thân phận không rõ ràng, là địch hay là bạn tôi cũng không chắc. Nếu như nói hết cho hai người thì ở đây tồn tại còn ý nghĩa gì nữa?” Ông già lắc đầu nói.
“Ông già…”
Bạch Tử U có vẻ tức giận. Cô định dùng chút thực lực của mình để ép hỏi nhưng sau đó đã bị Diệp Thiên ngăn lại.
“Ông à, ông đã không phối hợp thì cháu chỉ có thể đoán. Chỉ sợ cháu đoán được nhiều, lại đoán chuẩn sẽ khiến ông khó chịu thôi.”
Diệp Thiên chỉ nói đúng một câu, rồi cũng bày ra khuôn mặt tươi cười.
Ông già kia không ngăn lại mà cười như thể cho rằng Diệp Thiên không thể đoán trúng được gì.
“Đầu tiên, ông chắc chắn không mang họ Doanh. Nếu không phải họ Doanh thì là họ Dương.” Diệp Thiên nói.
Nụ cười nhạt của ông già bắt đầu hơi gượng gạo.
Tiếp đó, Diệp Thiên lại tiếp tục nói: “Ông cũng đừng phủ nhận. Cháu có thể đoán như vậy cũng là do có không gian mà ông đang sống.”
“Cái miếu cổ bên cạnh này có lẽ chính là từ đường của một gia tộc hoặc một nhóm gia tộc?”
“Vốn dĩ ở đây gọi là thôn Dương Gia, thì cái miếu này đương nhiên cũng mang họ Dương. Vậy chỉ có thể là người họ Dương trông giữ nơi này, cấm túc người ngoài.”
“Cháu đoán đúng không?”
Câu cuối cùng, Diệp Thiên hỏi ông già.
Đương nhiên mặc dù là hỏi nhưng giọng điệu của anh đã mang theo vẻ chắc chắn khẳng định.
Quả nhiên, ông già nghe thế thì trầm ngâm, sau đó mới từ từ gật đầu nói: “Cậu nói không sai. Nhưng… những thứ này hình như chẳng có gì là khó đoán.”
“Được, ông đã thấy không khó thì cháu tiếp tục đoán.” Diệp Thiên cười nói.
Sau đó anh không quan tâm tới vẻ mặt của ông già kia nữa mà tiếp tục: “Ông không nên nhìn cháu với vẻ mặt lạnh nhạt như thế. Với người tuổi cao như ông, có gì mà chưa từng trải qua? Vả lại cháu chỉ mới đoán một vài chuyện, đã có thể khiến thái độ của ông thay đổi, cho nên có gì đó là giả rồi.”
“Trong số những gì cháu vừa đoán, chắc chắn có điểm gì đó sai.”
“Ở đây trước kia không phải thôn Dương Gia?”
“Hay ở đây trước kia mang cái tên Doanh?”
“Hoặc có thể nói, những người họ Doanh sau này thực ra vốn dĩ họ Dương?”
Sau khi hỏi lại, Diệp Thiên nhanh chóng tóm lấy được sự di chuyển phát ra từ trên người ông già kia. Đó là luồng nội lực phát ra từ trong cơ thể.
Những người theo võ cổ bình thường không thể nào cảm nhận được. Kể cả là võ sĩ theo võ cổ tầng thứ mười.
Nhưng anh là Diệp Thiên, cho nên có thể cảm nhận được rõ ràng hơn ai hết, do vậy Diệp Thiên mới bật cười.