Diệp Kính Sơn lạnh lùng hét lên: “Hồ Tranh, ông là đồ lòng lang dạ thú, đừng tưởng tôi không biết ông có ý định gì. Muốn động đến núi Tú Tuyết sao, nằm mơ đi!”
Hồ Tranh cười nhạt: “Thật vậy sao? Diệp Kính Sơn, tôi đây niệm tình ông là nhân vật có máu mặt, nên cũng có chút nể mặt ông. Ai mà biết ông không cần thể diện thế này.”
Nói đến đây, thanh điệu ông ta bỗng trở nên lạnh lẽo: “Tôi khuyên ông tốt nhất nên thành thật một chút, nếu chẳng may tôi không cẩn thận giết chết ông thì cũng áy náy lắm.”
Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng trong giọng nói ông ta không chút áy náy.
“Hừ, cùng lắm là chết thôi, có gì mà phải sợ. Nhưng núi muốn động đến núi Tú Tuyết thì ông đừng mơ.”
Vết thương của Diệp Kính Sơn còn chưa khỏi hẳn, chỉ cần hơi động khí thì sắc mặt lại trắng bệch.
Nhưng cho dù như thế, khi đối mặt với gia đình họ Hồ, ông cũng không hề nhượng bộ.
“Ồ? Cũng có khẩu khí đấy!” Hồ Tranh bỗng nhiên mở miệng bật cười: “Ông không sợ chết cũng được. Nhưng họ thì sao?”
“Bà vợ ông tuổi cũng không quá lớn, con gái lớn cũng xinh đẹp như hoa như ngọc. Chỉ vì chuyện phá một đỉnh núi mà tan cửa nát nhà! Nghĩ xem như thế có đáng không?”
Chỉ một lời nói ra đã làm Diệp Kính Sơn ngây người, nhất thời không biết nói lại thế nào.
Vương Tú Cầm sợ sệt, liền run run mở miệng: “Kính Sơn, như vậy không được đâu, cứ coi như là mọi chuyện xong rồi đi! Chúng ta nuôi nấng Diệp Thiên lớn lên như vậy cũng coi như đã báo đáp được ân tình của Lâm phu nhân rồi! Huống hồ, không phải là Diệp Thiên đã trở về rồi sao? Nếu lỡ cậu ta thờ ơ không động lòng thì chúng ta làm những chuyện này có ý nghĩa gì?”
Diệp Na thì chăm chăm ôm lấy cánh tay Vương Tú Cầm, dù là lời nói chưa dứt nhưng Diệp Na cũng có chung suy nghĩ với mẹ mình.
Chỉ vì một ngôi mộ mà tan cửa nát nhà.
Sao lại phải khổ như vậy chứ.
“Kính Sơn, ông…”
“Câm miệng lại!”
Thấy Diệp Kính Sơn có vẻ động lòng, Vương Tú Cầm liền tiếp tục khuyên nhủ, ngờ đâu lại bị Diệp Kính Sơn bắt câm miệng!
“Nếu không có Lâm phu nhân, chúng ta đã sớm chết đói từ lâu rồi! Như vậy thì làm gì có Diệp gia bây giờ hả.” Diệp Kính Sơn trầm giọng, không hề có chút do dự.
“Nếu mẹ con bà sợ chết như vậy thì có thể đi. Diệp Kính Sơn tôi sống cùng sống chết cùng chết với ngọn núi Tú Tuyết này!”
Chỉ hai câu nói này cũng đã khiến sắc mặt hai mẹ con Vương Tú Cầm trở nên khó coi hơn hẳn.
Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại thì tình cảm nhiều năm như vậy, chung quy cũng không nỡ mà đi.
Diệp Kính Sơn hừ một tiếng hướng mắt về phía Hồ Tranh.
“Họ Hồ kia, hoặc là mang theo người của ông cút đi! Hoặc là bước qua xác tôi! Ông lựa mà làm!”
Giọng nói của Diệp Kính Sơn cũng không lớn lắm, nhưng lại vô cùng kiên định.
Giờ khắc này, xung quanh cũng đã tụ tập không ít người tới xem.
Mà đám người này lại chia làm hai nhóm.
Một nhóm thì cho rằng gia đình họ Hồ ỷ mạnh hiếp yếu, ép mua ép bán, hành vi trộm cướp trắng trợn.
Một nhóm thì lại cho là Diệp Kính Sơn quá cố chấp!
Đúng là nông cạn!
Chuyện đúng sai thế nào đi nữa thì cũng không đến lượt người ngoài cuộc có thể nhìn ra rõ ràng.
“Diệp Kính Sơn, đây là ông ép tôi đấy nhé! Mong là ông không hối hận!”
Hồ Tranh dương dương tự đắc cất giọng, hướng về phía Hồ Nghiêm mà khoát tay.
“Hồ Nghiêm, ra tay đi! Nếu ông ta đã dám ngăn trở như vậy thì cùng chôn luôn là được.”
“Vâng thưa ông chủ!”
Hồ Nghiêm liền đồng ý, ông ta vốn đã không thể nhịn thêm được nữa rồi!
Nhất định phải rửa được mối nhục ngày hôm qua!
“Tất cả mọi người nghe theo mệnh lệnh của tôi, san bằng núi Tú Tuyết! Ai dám ngăn cản thì cho kẻ đó chôn cùng ngọn núi này luôn!”
Hồ Nghiêm ra lệnh, hơn trăm cái máy xúc ồ ạt khởi động!
Tiếng động cơ vang khắp trời, mặt đất như đều rung lên.
“Hồ Tranh, ông dám!”
Diệp Kính Sơn gầm lên, tên Hồ Tranh này quả nhiên lòng lang dạ thú, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà cũng dám làm ra chuyện như vậy!
“Diệp Kính Sơn, chuyện này là do ông tự tìm đến nhé!”
Hồ Tranh nở nụ cười khinh bỉ, chỉ là một gia đình họ Diệp cỏn con mà thôi, nói diệt là diệt.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì. Tôi muốn rạng sáng mai cả núi Tú Tuyết được san bằng hết!”
Hồ Nghiêm liền lớn giọng ra lệnh: “Bắt đầu đi! Dù cho ông trời có đến đây cũng san bằng cho tôi!”
Rầm rầm rầm!
Hơn trăm cái máy xúc trong nháy mắt bắt đầu khởi động, đi về hướng về núi Tú Tuyết Sơn.
Mặt đất liền rung động, tiếng động lớn như vậy khiến nửa cái Dung thành đều nghe được.
“Đáng chết!”
Một chiếc máy xúc đang sấn tới trước mặt Diệp Kính Sơn.
“Kính Sơn, tốt xấu gì ông cũng phải nghĩ cho hai mẹ con chúng tôi một chút chứ, giao núi Tú Tuyết cho họ đi!” Vương Tú Cầm sắc mặt tái nhợt, liền quay về phía Diệp Kính Sơn hét ầm lên.
Ngay cả Diệp Na cũng đã khóc không thành tiếng.
Nếu Diệp Kính Sơn mà bỏ mạng tại đây thì gia đình họ Diệp cũng coi như xong!
“Ai!”
Diệp Kính Sơn thở dài một tiếng, chân bất động vẫn sừng sững đứng đó!
“Lâm phu nhân, năm đó bà cứu tôi một mạng, hôm nay có lẽ tôi cũng nên trả lại cái mạng đó rồi.”
Rầm rầm rầm!
Hồ Nghiêm sắc mặt hung tợn liền vung tay lên, máy xúc liền hướng về Diệp Kính Sơn.
“Kính Sơn!!”
“Cha cha!!!”
Hai mẹ con Vương Tú Cầm kinh hãi hét lên.
Một trận bụi bặm nổi lên, thân thể Diệp Kính Sơn dần dần chìm vào trong đó.
Xong rồi, thế này là hết thật rồi!
Cả Vương Tú Cầm lẫn Diệp Na đều ngẩn người, lòng tràn đầy tuyệt vọng.
“Hừ, đối đầu với gia đình họ Hồ tôi thì chỉ có nhận lấy kết cục này thôi!”
Hồ Tranh cười gằn, cũng chỉ là một cái nhà họ Diệp cỏn con mà thôi!
Đúng là không biết tự lượng sức mình!
Loại giun dế mà cũng đòi chống lại voi sao.
Phù, bụi mù nổi lên bốn phía, hoàn toàn không thể thấy được bóng dáng Diệp Kính Sơn đâu nữa.
Mà kết cục của ông ấy thì trong lòng mọi người đều rõ ràng!
“Hồ Nghiêm, chỗ này giao cho ông, núi Tú Tuyết này, từ nay về sau chính là khoảng sân của gia đình họ Từ! Ha ha ha ha!”
Nói đoạn ông ta liền xoay người chuẩn bị rời đi, con mắt lại theo bản năng thoáng nhìn lại, rồi lại nhíu mày.
Chỉ thấy máy xúc kia dường như bị thứ gì đó chặn lại, không thể tiếp tục tiến lên nữa, rất kì lạ.
“Chuyền gì thế?.”
Hồ Nghiêm phát hiện ra có gì đó không ổn!
Đám bụi mù kia nhanh chóng tản đi, dĩ nhiên là Diệp Kính Sơn vẫn đứng yên tại chỗ hoàn toàn không bị tổn thương chút nào.
Không biết từ bao giờ trước mặt ông ấy xuất hiện thêm một bóng người!
“Để tôi xem hôm nay kẻ nào dám động vào núi Tú Tuyết!”
Giọng nói cuồn cuộn như sấm nổ bên tai khiến tất cả mọi người đều run lên!