Từ Thiên Minh là thiếu gia của gia đình họ Từ, đương nhiên nổi danh Dung Thành, nhất cử nhất động đều kéo theo sự chú ý của người khác.
Lúc này hắn ta đích thân lộ diện thay cho gia đình họ Lâm, đương nhiên là được sự đồng ý của cụ bà Từ.
Với tình hình hiện tại thì gia đình họ Diệp lành ít dữ nhiều.
“Cậu Từ, Tiểu Thiên không ở đây, hôm nay mọi người đến đây mất công rồi.” Đối diện với Từ Thiên Minh, Diệp Kính Sơn không dám tỏ thái độ như với Lâm Quảng Phúc.
“Tôi biết!” Từ Thiên Minh nói với giọng lạnh lùng.
“Diệp Thiên là con nuôi ông, con không dạy được thì là do cha. Chuyện mà Diệp Thiên làm sai thì gia đình họ Diệp các ông chẳng nhẽ lại không có chút trách nhiệm sao?”
Từ Thiên Minh giọng lạnh lùng nói tiếp: “Diệp Thiên không có ở đây thì người của cả gia đình họ Diệp ra hết đây quỳ xuống, quỳ cho tới khi Diệp Thiên xuất hiện.”
Sắc mặt Diệp Kính Sơn tối sầm lại. Từ Thiên Minh không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn bằng ánh mắt, Lâm Quảng Phúc đã hiểu ý, hắn tiếp tục dương dương tự đắc: “Diệp Kính Sơn, ông không nghe thấy cậu Từ nói gì sao? Còn không mau quỳ xuống?”
Lâm Quảng Phúc hừ lạnh lùng: “Không chỉ mình ông, tất cả người của gia đình họ Từ bao gồm cả vợ con ông, đến cả mấy tên gác cổng cũng đều phải quỳ xuống! Quỳ tới khi Diệp Thiên xuất hiện, nếu không gia tộc này cũng không cần tồn tại nữa.”
Bị người khác chỉ thẳng mặt chửi bới, Diệp Kính Sơn tức đến mức toàn thân run rẩy, nhưng chỉ có thể kiềm chế cơn giận, không nói một lời.
Nếu chỉ có nhà họ Lâm thì ông ấy không sợ. Nhưng nhà họ Từ lại mạnh đến mức ông không có hi vọng đối đầu!
“Diệp Kính Sơn ông có cần thể diện nữa không? Dù sao cũng đã vậy rồi, tôi giúp ông.”
Diệp Kính Sơn vẫn không nhúc nhích, Lâm Quảng Phúc tức tối hét lên rồi nhấc chân định đạp vào đầu gối ông ấy.
“Nếu ông đạp vào chân chú ấy thì đôi chân này không thuộc về ông nữa.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, bóng người của Diệp Thiên xuất hiện mà không có báo trước khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Diệp Kính Sơn lắc đầu thở dài: “Tiểu Thiên, con không nên tới đây.”
Diệp Thiên đương nhiên hiểu ý của Diệp Kính Sơn.
“Chú yên tâm, chỗ này giao cho con.”
“Cậu chính là Diệp Thiên người giết cháu tôi?” Lâm Quảng Phúc thấy ánh mắt ra hiệu của Từ Thiên Minh liền hỏi để làm khó Diệp Thiên.
Diệp Thiên không trả lời, anh đảo mắt một vòng nói: “Người nhà họ Từ, cút!”
Hít!
Tất cả mọi người đều hít vào hơi khí lạnh.
Một câu cũng không lên tiếng mà dám đuổi người của gia đình họ Từ đi, tên Diệp Thiên này quả nhiên kiêu ngạo.
Từ Thiên Minh bị ánh mắt như hổ đói của Diệp Thiên nhìn chằm chằm nên giật mình lùi sau hai bước, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tên Diệp Thiên này vẫn hống hách như trước, vẫn cho rằng Từ Thiên Minh tôi dễ bắt nạt sao?
“To gan!” Lâm Quảng Phúc biết đây là cơ hội tốt nhất để lấy lòng gia đình họ Từ, ông ta chỉ vào mặt Diệp Thiên hét lên: “Tiểu tử, cậu còn không mau trả lời cậu Từ đi?”
Xoẹt!
Chỉ thấy ngón tay Diệp Thiên lia qua, một tiếng động vang lên và tay phải của Lâm Quảng Phúc đã bị đứt rời.
“A, tay của tôi, tên Diệp Thiên đáng chết, a.” Sự đau đớn tột cùng bủa vây khiến Lâm Quảng Phúc ngã ra nền đất, kêu lên tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.
Chỉ thấy toàn thân ông ta ướt đẫm máu tươi, trông vô cùng thê thảm!
“Diệp Thiên, cậu dám.”
Bốp!
Lúc này Từ Thiên Minh mới lên tiếng thì bị Diệp Thiên giáng cho một cái tát bay ra đất.
Tất cả mọi người ngơ ngác trợn tròn mắt lên nhìn. Diệp Thiên dám đụng vào thiếu gia nhà họ Từ? Thật đúng là không sợ chết.
“Từ Thiên Minh, tôi phải giữ lại anh để còn xin lỗi Thiên Thành.” Diệp Thiên không nhìn Tô Quảng Phúc, mắt hướng về Từ Thiên Minh.
“Cho nên, cút!”
Từ Thiên Minh ôm mặt, toàn thân run lên.
Trước mặt bao nhiêu người lại bị Diệp Thiên giáng cho một cái tát, thì sự uy nghiêm của thiếu gia nhà họ Từ chỉ e là đã bị huỷ hoại trong chốc lát.
“Diệp Thiên, anh đừng đắc ý, dựa vào một mình anh mà cho rằng có thể đối đầu với cả Dung Thành này sao?” Từ Thiên Minh nghiến răng gằn ra từng câu.
Ánh mắt Diệp Thiên vẫn lạnh lùng: “Tôi không quan tâm, trước mắt tôi cần lấy về của để dành đã.”
Nói xong, anh giơ chân đạp lên cổ tay của Từ Thiên Minh.
“Người trẻ cũng nên biết khoan dung độ lượng, nếu không sẽ tự chuốc hoạ vào thân!” Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên, kèm theo đó là tiếng bước chân chậm rãi, một ông lão với đôi mắt giữ tợn, khuôn mặt già nua chầm chậm bước về phía Diệp Thiên.
Ông lão năm nay cũng gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn khoẻ, có điều sự giữ tợn trong đôi mắt khiên người ta không cảm thấy thoải mái.
“Ông, ông mau cứu cháu, mau xử lí tên súc sinh này đi.”
Từ Thiên Minh vui mừng như vớ được phao. Người của gia đình họ Từ cũng vâỵ. Lần này Từ Vĩ Phong đích thân lộ diện.
Một mình Diệp Thiên có gì mà phải lo lắng?
“Hừ!”
Diệp Thiên hắng giọng, không buồn nhìn Từ Vĩ Phong, chân phải dẫm tiếp.
“Ôi trời!”
Cùng với tiếng kêu la thảm thiết của Từ Thiên Minh là cánh tay phải đã bị Diệp Thiên dẫm gãy.
“Thiên Minh.”
Lâm Tuyết kinh ngạc, nước mắt trào ra.
Chỉ sợ Diệp Thiên tức giận như vậy thì sẽ giết luôn cả Từ Thiên Minh.
Người của gia đình họ Lâm ai nấy đều đứng yên, không dám ngẩng đầu.
“Hừ, cậu thanh niên, không biết trời cao đất dày: ”Từ Vĩ Phong nói với giọng điệu trầm và đem theo sự phẫn nộ.
Ánh mắt ông ta nhìn Diệp Thiên đang cao ngạo.
Ông ta muốn dùng khí thế để áp đảo Diệp Thiên, dành về thế chủ động.
“Ở đây không tới lượt ông lên tiếng.”
Ánh mắt Diệp Thiên liếc một lượt, lạnh lùng nhìn Từ Vĩ Phong.
Từ Vĩ Phong chỉ thấy toàn thân lạnh buốt, bị khí tức trên người Diệp Thiên áp chế đến mức phải lùi sau hai bước.
“Đáng chết!”
Một ánh mắt đáng sợ, kể cả là ông ta cũng không sao có thể trụ nổi.
Người thanh niên trước mặt rốt cục là ai?
“Tiểu tử, dám đụng chạm tới sự uy nghiêm của gia đình họ Từ, cậu đang muốn chết rồi thì phải.”
Ông ta vừa nói vừa rút khẩu súng đen ra và chĩa thẳng vào giữa ấn đường của Diệp Thiên.
“Nghe nói cậu giỏi võ? Hiện giờ đang là thời đại của vũ khí nóng, cậu không đến mức đến điều cỏn con này cũng không biết chứ?”
Từ Vĩ Phong cười lạnh lùng, ánh mắt đầy giễu cợt.
Từ Thiên Minh nhẫn nhịn đau đớn, ánh mắt chỉ toàn hận thù.
“Diệp Thiên, cho dù cậu có lợi hại thì có thể né được đạn sao? Cậu chết chắc rồi.”
“Ông có thể thử xem.”
Giọng nói của Diệp Thiên không hề có chút xao động,vẫn bình tĩnh đến đáng sợ. Từ Vĩ Phong lạnh lùng quan sát.
Bùm!
Tiếng súng vang lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc, tiếp sau đó là điệu cười lạnh lùng.
Ông ta đang nhìn xem bộ dạng chết đi của Diệp Thiên trông thế nào nhưng trước mặt lại không thấy bóng dáng Diệp Thiên đâu.
“Sao thế này?” Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Từ Vĩ Phong nhíu mày, vội quay người liền thấy Diệp Thiên đứng sau mình với vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Sao lại thế này được?”
Từ Vĩ Phong bị doạ cho tái mét mặt mày, chân tay khua loạn xạ, ông ta vừa giơ súng lên thì tay đột nhiên đau nhức, khẩu súng trong tay ông ta đã nằm gọn gàng trong tay Diệp Thiên.
“Cái thứ đồ này không phải chơi như vậy đâu.” Giọng nói của Diệp Thiên cợt nhả.
Anh dùng sức của tay, soạt soạt vài tiếng, một khẩu súng bình thường biến thành đống linh kiện.
Mọi người đều mở to mắt nhìn, chỉ thấy hai tay Diệp Thiên cử động lần nữa, chỉ là chút sức lực được dùng trong chớp mắt nhưng lại khiến khẩu súng trở về nguyên trạng.
Quả thực là đầy điêu luyện.
Bùm!
Tiếng súng đột nhiên vang lên, khiến tất cả moi người run sợ.
Viên đạn sượt qua đầu Từ Vĩ Phong, để lại vệt máu trên trán ông ta. Sắc mặt Từ Vĩ Phong trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Chỉ thiếu chút nữa thôi là đầu ông ta nổ tung luôn rồi.
Thủ đoạn của Diệp Thiên thật sự quá lợi hại.
“Diệp, Diệp, cậu Diệp, Từ Vĩ Phong tôi lần này tới đây là muốn bắt tay giảng hoà với cậu.” Từ Vĩ Phong bị doạ cho kinh hồn bạt vía, chỉ có thể nhẫn nhịn mở miệng, giọng nói run rẩy.
“Cậu yên tâm, nhà họ Từ có thể giao Từ Thiên Minh và Lâm Tuyết cho cậu xử lý, đồng thời đảm bảo…”
“Ông còn nói thêm lời nào nữa thì tôi đảm bảo ông không còn được nhìn thấy mặt trời nữa đâu.” Trong lời nói của Diệp Thiên đem theo ngữ khí sắc lạnh, anh dùng lực của một tay khiến khẩu súng đen nhánh trong tay biết thành đống sắt vụn.
Từ Vĩ Phong run rẩy, chỉ dám ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Giờ sợ rồi nên muốn xin tha à? Đừng mơ! Nợ máu phải trả bằng máu.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Người kinh ngạc nhất chính là Từ Thiên Minh.
Từ Vĩ Phong là người đứng đầu sáng lập ra nhà họ Từ, là vua của thế giới ngầm ở đất Dung Thành. Dù là bà mình gặp cũng phải gọi một tiếng “anh” hoan hỉ.
Dù mấy năm nay ông không xuất hiện, nhưng danh tiếng vẫn được đồn xa. Nhưng bây giờ, đến ông mà cũng không kiểm soát được Diệp Thiên thì nhà họ Từ khác nào phải bị lật đổ bởi một người đã chết?
Từ Thiên Minh nghiến răng, trong lòng không cam tâm.
Diệp Thiên lấy lại tinh thần, đảo mắt một lượt nói: “Người của nhà họ Từ cút!”