“Diệp Nhị gia, tôi đợi ông lâu rồi.” Lâm Viễn Khôn cười nói rồi nhìn về phía Thành Phi, trong lòng ông ta như được mở cờ vậy.
Quả thực, sự xuất hiện của nhà họ Diệp mặc dù trong dự liệu của ông ta nhưng Diệp Thành Phi mãi tới giờ mới đến vẫn khiến cho Lâm Viễn Khôn thấp thỏm lo âu.
“Viễn Khôn, ông khách sáo quá.”
Diệp Thành Phi cười đáp: “Hôm nay là ngày xuất quan của Nhị gia nhà họ Lâm, tôi đương nhiên phải tới dâng hương rồi.”
Mặc dù nói thì là như vậy nhưng Diệp Thành Phi lại không hề có ý định tới dâng hương.
Nhà họ Lâm thì to đấy nhưng đằng sau ông ta là nhà họ Diệp lớn mạnh, đương nhiên không thể sợ Lâm Viễn Khôn được.
“Vậy tôi xin cảm ơn Nhị gia.”
Lâm Viễn Khôn cười đáp lời, đến tầng lớp như bọn họ thì đương nhiên có nhiều lời không cần thiết phải nói ra.
Cả hai người hàn huyên một hồi, Diệp Thành Phi cười nói rồi quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía Diệp Thiên.
“Cậu chính là Diệp Thiên? Cũng chỉ đến thế mà thôi. Gặp người bề trên, tại sao không quỳ xuống?”
Diệp Thành Phi khẩu khí không vừa, ông ta còn mang theo cả sự uy hiếp của kẻ bề trên.
Câu này ông ta nói ra hòng doạ Diệp Thiên nhưng đáng tiếc, Diệp Thiên chỉ lạnh lùng liếc nhìn ông ta, trong ánh mắt chất chứa nỗi khó chịu.
“Nhà họ Diệp, cá mè một lứa.”
Diệp Thiên vừa dứt lời, tất thảy mọi người đều kinh ngạc. Tên Diệp Thiên này không những đánh người nhà họ Lâm, bây giờ còn dám nói nhà họ Diệp là cá mè một lứa?”
Đúng là ngông cuồng!
“Hừ, loại con nít còn hôi mùi sữa, nói năng ngông cuồng.”
Ánh mắt Diệp Thành Phi lạnh lùng hẳn. Là người nhà họ Diệp, lại là người nắm quyền của một nhánh dòng họ Diệp, ông ta sao có thể bỏ qua chuyện này?
“Cũng đúng, Diệp Thiên, mày chỉ là một đứa bỏ đi của nhà họ Diệp thôi, đến tư cách quỳ trước mặt tao mày cũng không có đâu.”
Diệp Thiên không coi Diệp Thành Phi ra gì thì Diệp Thành Phi sao có thể coi anh ra gì.
Trong mắt ông ta, Diệp Thiên chỉ là một con chó hoang, không đáng để ông ta nhắc đến.
Chỉ có Diệp Quân đứng ở bên cau mày thật sâu từ đầu tới giờ.
Một cục diện lớn như vậy mà Diệp Thiên lại tới một mình, đây khác gì tự xông vào chỗ chết.
“Vậy sao?” Diệp Thiên lạnh lùng liếc ông ta, rồi nhấc một cái ghế về phía mình và ngồi xuống nhưng xung quanh không hề có một ai.
Cảnh thấy khiến Diệp Thành Phi và Lâm Viễn Khôn đều phải cau mày.
Nếu đổi lại là người khác thì dưới sự uy hiếp dồn dập của bọn họ, e là đã nói không nên lời từ lâu rồi.
Nhưng Diệp Thiên từ đầu tới cuối đền rất ung dung, điều này khiến cả hai người còn lại đều khó lường, Diệp Thiên không phải còn quân bài áp chót gì chứ?
“Hôm nay tôi chẳng có gì ngoài thời gian, có thể từ từ thong thả, còn có ai thì mau ra đi, tôi tính toán luôn một thể.”
Diệp Thiên dựa vào ghế, giọng điệu thản nhiên, bộ dạng như nắm chắc phần thắng trong tay.
“Hừ, đối phó với một tên Diệp Thiên nhãi nhép như mày thôi, còn cần phải gọi ai sao? Mày cũng đánh giá cao bản thân quá đấy.”
Lâm Viễn Khôn lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt như hàn băng lạnh giá.
“Đúng vậy.” Diệp Thành Phi cũng chêm lời.
“Mày đấy, muốn tìm ai tới thì nhanh lên, không lại nói bọn tao không cho mày cơ hội.”
Diệp Thiên nghe vậy vẫn ung dung như thường, có điều anh lại lắc đầu.
“Đối phó với các người, một mình tôi là đủ, có điều…”
Vừa nói, ánh mắt Diệp Thiên hướng về phía xa.
“Những người còn nấp trong bóng tối, nếu không ra thì hậu quả tự chịu.”
Diệp Thiên nói không quá to nhưng lại có sức đè nén đến kinh người, giọng nói vang vọng tứ phía.
Trong chốc lát, tất thảy mọi người đều cảm thấy như có pháo hoa nổ bên tai. Những tiếng “ong ong” cứ thế dội lên trong đầu, tim bọn họ cứ thế đập nhanh hơn, dồn dập hơn, mãi không thôi.
“Đây…. Một luồng khí tức quá mạnh.”
Mọi người ai nấy đều không hỏi kinh ngạc, ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Thiên đã thay đổi rất nhiều.
Đến Diệp Thành Phi và Lâm Viễn Khôn cũng không khỏi cau mày.
Chiêu này của Diệp Thiên khiến hai người bọn họ đều dấy lên hoài nghi. Đây là lần đầu tiên bọn họ trỗi lên cảm giác phải thận trọng với Diệp Thiên.
“Ha ha, hiếm khi náo nhiệt thế này, nhà họ Mạc tôi cũng phải có mặt chứ.”
Tiếng cười lớn vừa vang lên khiến mọi người định thần trở lại, nhưng nghe thấy người này nói lai lịch xuất thân, mọi người đều phải há mồm kinh ngạc.
Nhà họ Mạc, lại là Tam gia nhà họ Mạc tới.
Nhà họ Mạc so với nhà họ Lâm thì có thể sánh ngang bằng, đều thuộc hạng nhất ở thủ đô.
Lần này Tam gia nhà họ Mạc đích thân tới xem náo nhiệt.
“Ha ha, tôi tới không muộn chứ? May là Lâm Nhị gia vẫn chưa xuất quan, nếu không thì tôi sẽ áy náy cả đời mất.”
Mạc Hào đem theo nụ cười đi vào, rồi tới trước mặt Lâm Viễn Khôn.
Trông bộ dạng ông ta bình thản như vậy nhưng Lâm Viễn Khôn và Diệp Thành Phi chỉ nhìn nhau và chẳng lấy đó làm niềm vui.
Nhà họ Mạc nổi tiếng là chỉ biết cười ngoài mặt.
Sự xuất hiện của nhà họ Mạc, là bạn hay là địch vẫn còn khó nói.
“Tam Gia nhà họ Mạc đến đây là phúc phần của tôi, xin mời.”
Là chủ nhà, Lâm Viễn Khôn vẫn ra dáng mời khách.
“Ha ha, anh Lâm quá lời rồi, mọi người cứ làm việc của mình đi, tự tôi là được rồi.”
Mạc Hào cười nói, nhưng vẫn không quên ném cho Diệp Thiên một cái liếc nhìn rồi mới điềm nhiên ngồi xuống, dường như tới để xem kịch.
Diệp Thiên thấy vậy chỉ khẽ nhoẻn miệng cười, không để lộ chút biểu cảm nào.
“Đã không có thêm ai đến thì bắt đầu đi.” Diệp Thiên lên tiếng, vừa nói anh vừa đứng dậy.
Đúng lúc anh đang đứng dậy, bầu không khí xung quanh dường như nặng nề hơn hẳn.
Mấy người Lâm Viễn Khôn chỉ cảm thấy chân mình nặng trĩu suýt chút nữa thì quỳ sụp xuống đất.
Lâm Viễn Khôn và Diệp Thành Phi cau mày, sự hoài nghi trong ánh mắt càng thêm hơn nữa.