Ngay cả những người đang đứng xem cũng chết lặng đi, không dám tin. Đó có phải là người duy nhất được Lâm Viễn Khôn gọi là chú hai?
Lâm Trung Huyền!
Năm ấy, ông ta là người đã cùng với gia chủ đời trước của nhà họ Lâm cùng nhau dốc sức xây dựng nên giang sơn nhà họ Lâm. Người này thực lực đáng sợ, suy nghĩ lại càng thêm tinh tế. Có thể nói, nếu không có ông ta thì sẽ không có được nhà họ Lâm như bây giờ. Chỉ có điều, gia chủ đời trước nhà họ Lâm đã qua đời được hơn 10 năm rồi. Lâm Trung Huyền cũng không hề xuất đầu lộ diện trong gần 10 năm đó. Mọi người đều cho rằng ông ta đã qua đời. Không nói ra chỉ vì muốn uy hiếp những gia tộc khác thôi. Nhưng đâu ai ngờ, ông ta vẫn còn sống. Chỉ e là giờ ông ta đã biến thành con quái vật già rồi cũng nên.
Ngay cả Diệp Thành Phi và Mạc Hào cũng không ngờ Lâm Viễn Khôn có thể gọi lão quái vật này xuất hiện. Đây là không tin tưởng được ai hay là muốn nhân cơ hội này mà ra oai.
Chỉ có Diệp Thiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt ấy, chẳng thay đổi chút nào. Bởi đối với anh, cho dù ai đến thì kết quả cũng đều như nhau nên tức giận rồi ngay lập tức bình tĩnh trở lại.
Mọi người ai cũng mong chờ sự xuất hiện của vị huyền thoại này.
Rắc rắc, rắc rắc! Nhìn theo tiếng bước chân, từ sau phòng khách một ông già hai tay chắp sau lưng cùng với vẻ mặt lạnh lùng từ từ bước ra. Ông ta mặc một bộ đồ thời Đường, râu tóc đã bạc phơ. Nhìn thì có vẻ yếu ớt, nhưng bước chân ông ta lại bình thản một cách lạ thường. Tinh thần lại càng sung mãn, tuy rằng không còn trẻ trung gì nữa, nhưng nhìn ông ta hoàn toàn không có cảm giác đã ở tuổi xế chiều.
Từ khoảnh khắc ông ta xuất hiện, bầu không khí dường như trở lên uy nghiêm hơn nhiều. Người nhà họ Lâm ai ai cũng cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn về phía ông ta. Ngay cả Lâm Viên Khôn cũng khẽ cúi đầu, ánh mắt tràn đầy kính trọng.
“Chú hai!”
Lâm Viễn Khôn nói có chút yếu ớt, trong mắt của người chú hai này ông ta vẫn luôn là một đứa nhỏ.
Diệp Thành Phi và Mạc Hào cũng thu lại vẻ mặt cao ngạo. Đây là nhân vật huyền thoại của thế hệ trước, bọn họ nào dám coi thường. Những người khác cũng đều cúi gầm mặt xuống, sợ bị ông ta để ý.
Lâm Trung Huyền khẽ gật đầu, từ đầu đến cuối ông ta vẫn không lộ ra biểu cảm gì, điều này làm cho Lâm Viên Khôn có chút lo lắng liệu mình có đang làm phiền chú hai nghỉ ngơi hay không?
Lâm Trung Huyền dừng lại, không nói lời nào. Thay vào đó, ông ta cầm mấy nén hương bên cạnh, thắp ba nén rồi cắm vào lư hương trước quan tài của Lâm Viễn Hà.
“Ba người anh em nhà này, anh cả có đủ quyền lực và trí tuệ, chỉ là làm ăn không đến nơi đến chốn! Anh ba chín chắn nhưng thiếu sức mạnh! Chỉ có cháu, từ nhỏ không làm nghề chính đáng lại khiến người ta đỡ lo nhất.” Lâm Trung Huyền dường như đang lẩm bẩm một mình, bên trong câu nói ấy hình như còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác. Lâm Viên Khôn vẫn cúi đầu không nhận ra.
“Bây giờ mất rồi, cũng yên lòng rồi, kiếp sau hãy làm người tốt nhé!”
Thắp hương xong Lâm Trung Huyền mới nhìn về phía Lâm Viễn Khôn.
“Phải tôn trọng người đã khuất, Viễn Hà đã mất lâu như vậy rồi nên nhanh chóng chôn cất đi.”
Nghe vậy, Lâm Viễn Khôn cau mày. Dù trong lòng có nghi ngờ nhưng cũng không dám phản bác một lời.
“Vâng, là do cháu suy nghĩ nông cạn.”
Lâm Trung Huyền khẽ gật đầu, vẻ mặt khiến người ta khó hiểu.
“Về phần tên Diệp Thiên gì đó, cứ đưa vào tù đi, việc gì phải chuyện bé xé ra to?”
Từ đầu đến cuối, Lâm Trung Huyền không hề nhìn Diệp Thiên lấy một cái, tỏ vẻ khinh thường ra mặt, dường như chỉ cần một câu nói là có thể hạ gục được Diệp Thiên vậy.
Nghe xong lời này, Lâm Viên Khôn thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như chú hai hoàn toàn có đủ tự tin có thể hạ gục Diệp Thiên. Như vậy ông ta cũng yên tâm hơn rồi.
Đáng tiếc là Diệp Thiên vẫn chắp tay sau lưng, bỏ ngoài tai câu nói của Lâm Trung Huyền: “Đưa tôi vào tù ư? Ý kiến này không tồi đó!” Diệp Thiên cười nhạt, sau đó đột nhiên khẽ lắc đầu: "Thật đáng tiếc, tôi nhìn không ra ông có khả năng này đấy!"
Ngay khi những lời này nói ra, bầu không khí lại trở nên im lặng. Rồi ngay lập tức vẻ mặt của mọi người lại trở lại như cũ. Haha! Diệp Thiên vậy mà lại đấu với người từng là nhị gia nhà họ Lâm. Lại có kịch hay để xem rồi. Ngay cả Diệp Thành Phi và Mạc Hào cũng có chút mong đợi. Họ muốn xem xem Diệp Thiên này rốt cuộc lợi hại đến đâu.
“Ồ, tuổi còn trẻ nhưng khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ!”
Lâm Trung Huyền lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thiên, khi ông ta ở cái tuổi ấy, dù vui vẻ hay tức giận cũng đều không thể hiện ra.
“Chàng trai trẻ à, cậu phải biết trời cao đất dày. Lão già này có tuổi rồi, không muốn làm tổn hại xương cốt, cậu cứ làm theo cách của mình đi.”
Lâm Trung Huyền giọng điệu lạnh lùng, ông ta muốn làm cho Diệp Thiên tự mình đầu hàng.
Diệp Thiên chỉ khẽ hừ một tiếng đáp lại: “Lớn tuổi rồi thì nên an phận nằm ở nhà đi, đừng để xảy ra chuyện gì, như vậy không tốt đâu.”
Hôm nay, Diệp Thiên đến đây chỉ vì muốn tìm lại công bằng cho người mẹ đã khuất mà thôi. Anh không muốn đại khai sát giới. Đương nhiên, nếu những người này đã không biết tốt xấu, Diệp Thiên nhất định sẽ không nhẹ tay.
"Hừ, không biết xấu hổ!" Lâm Trung Huyền hừ một tiếng, sắc mặt cũng dần dần trầm xuống.
“Chàng trai trẻ, nhiều năm như vậy, cậu là người đầu tiên dám khiêu chiến nhà họ Lâm! Trên người cậu cũng có dòng máu của nhà họ Lâm, tôi có thể không giết cậu. Đương nhiên cậu phải hiểu rõ thời thế!”
Lâm Trung Huyền nhìn Diệp Thiên và phải thốt lên rằng ông ta thực sự đã động lòng trước những người tài giỏi. Có điều phải là người có thể kiểm soát được, còn không ông ta thà bóp chết.
Đối mặt với lời nói của Lâm Trung Huyền, Diệp Thiên nhẹ lắc đầu, không còn chút kiên nhẫn nào: "Tôi không có quan hệ gì với nhà họ Lâm! Hôm nay, tôi đến đây để tìm lại công lý cho người mẹ đã khuất!"
Diệp Thiên nhìn Lâm Trung Huyền, giọng điệu vẫn luôn bình tĩnh.
"Nếu các người không nói cho tôi, tôi không ngại tra hỏi từng người một!"
Nhưng khi nghe thấy lời này, Lâm Trung Huyền đột nhiên bật cười: "Công lý? Thật là hài hước! Sức mạnh chính là công lý!"
Trong lúc nói chuyện, Lâm Trung Huyền cuối cùng cũng không định khách sáo nữa: "Diệp Thiên, cậu chỉ có một cơ hội cuối cùng! Hoặc là tự mình vào tù đi! Bằng không, lão già này cũng không ngại thả lỏng gân cốt ra mà hạ gục cậu đâu!"
Nghe xong, Diệp Thiên cũng đột nhiên bật cười: "Muốn hạ tôi? Đùa gì vậy! Chỉ dựa vào một con kiến như ông ư!" Diệp Thiên ngẩng đầu, một câu nói bình thương như vậy, nhưng do Diệp Thiên nó ra thì nó lại giống như khuôn vàng thước ngọc, hoàn toàn không ngờ tới.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, Diệp Thiên thực sự đã chọc vào Lâm Trung Huyền.
“Diệp Thiên, đừng ngông cuồng!” Lâm Viễn Khôn hừ lên một tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đầy khinh thường.
“Chú hai có lòng tốt khuyên nhủ cậu, đấy là đã nể mặt cậu rồi, cậu không cần thể diện gì thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.”
“Đúng vậy!” Diệp Thành Phi cũng nói hùa theo.
“Diệp Thiên, cậu cho rằng bản thân mình lợi hại lắm sao? Hôm nay, tôi sẽ khiến cho cậu thất bại hoàn toàn.” Vừa nói, Diệp Thành Phi vừa nhẹ nhàng vẫy vẫy tay về phía xa!
Ngay sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, một ông lão trạc tuổi Lâm Trung Huyền sải bước vào sân nhà họ Lâm!
"Ha ha, Lâm Trung Huyền, hai chúng ta đã mười năm rồi không gặp, tôi còn tưởng rằng ông đã chết rồi cơ."