Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 497: Cổ Xà trận pháp



Miêu Chiến thấy rõ nắm đấm vừa vung ra của mình bỗng nhiên lại biến mất ngay giữa ban ngày. Đúng vậy, biến mất rồi. Cú đấm mạnh bạo như sấm sét giữa trời giáng xuống người Diệp Thiên, chứa đựng mọi nội lực cùng với Hắc Miêu Cấm Cổ bỗng nhiên lại biến mất. Ngay sau đó, hắn ta nghe được một tiếng vỡ vụn giòn giã vang lên bên tai mình, hắn ta đã quá quen với âm thanh đó, đó là tiếng xương cốt bị vỡ vụn, và chắc chắn một điều rằng âm thanh ấy không phát ra từ người Diệp Thiên.

Bởi lúc này Diệp Thiên đã rút tay về, anh bình tĩnh đứng ngay trước mặt hắn ta, nhưng bóng dáng ấy lại mỗi lúc một xa xôi, mỗi lúc một nhỏ bé. Hắn ta đã bị Diệp Thiên đánh bay, cái tát của Diệp Thiên đã đánh bay cánh tay phải của hắn ta, nửa mặt trái cũng bị tát bấy nhầy máu thịt. Máu tươi phun khắp trời, tiếng hô hào vang khắp bốn phương đất trời.

Mãi cho đến khi người dân Bạch Miêu nhìn thấy bóng dáng trông như một luồng ánh sáng đen của Miêu Chiến bị Diệp Thiên đánh bay thì họ mới bừng tỉnh, nhận ra hai người kia đã ra tay quyết đấu. Miêu Chiến ra tay cực kỳ nhanh, khoảng cách cũng sát rạt, gần như chỉ vài tích tắc nữa thôi là hắn ta sẽ tới trước mặt Diệp Thiên, nhưng động tác tay của Diệp Thiên còn nhanh, còn mạnh hơn hẳn, kể từ lúc anh nhấc tay đánh nát cánh tay phải của Miêu Chiến rồi lại tát bay hắn ta ra xa còn chưa kéo dài được một giây. Lúc anh rút tay về, đứng vững vàng thong dong như cũ rồi thì vẫn chẳng có một người Bạch Miêu nào nhận ra anh đã ra tay cả.

Hơn trăm binh lính Hắc Miêu đứng phía sau lưng Miêu Chiến khác với tộc Bạch Miêu, chúng không hò reo mà cứ ngây như phỗng. Đúng thế, chúng ngây ngẩn chẳng biết chi nữa. Với chúng thì Miêu Chiến chính là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ này của Miêu Trại, còn chưa tới ba mươi mà đã tu luyện thuật cổ trùng của người Hắc Miêu lên tới cấp cao nhất như Đại thống lĩnh Miêu Chân, đã thế còn dốc lòng tu luyện Cấm Cổ - một thuật cổ trùng có thực lực khủng bố nhất của Miêu Trại. Miêu Chiến là người đứng đầu của chúng, hắn ta cũng là tín ngưỡng của chúng.

Vậy mà vào giờ phút này đây, vị Chiến thần chưa từng thất bại, vị Chiến thần có thể huỷ diệt cả tộc Bạch Miêu chỉ bằng một cái phất tay ấy lại bay ra ngoài, đã thế lại còn là bị kẻ khác đánh bay ra ngoài trước bàn dân thiên hạ, bay nhanh tới nỗi trông chẳng khác gì một quả đạn pháo rời khỏi nòng. Không một người binh lính Hắc Miêu nào có thể chấp nhận được kết quả ấy khi chúng đã chứng kiến cảnh Miêu Chiến ra tay, lúc này chúng thấy cả thế giới dường như đã rối loạn hết cả, sao Miêu Chiến lại thua được chứ? Sao hắn ta có thể bị đánh bay được?

"Phịch." Tiếng va đập cơ thể nặng nề của Miêu Chiến đã trả lời thay cho câu hỏi của chúng, thực tế đã tát tỉnh chúng bằng kết quả không gì có thể thay đổi kia, khiến chúng hiểu rõ được rằng trời cao còn có trời cao hơn, người tài còn có người tài hơn,

"Chuyện này... Sao có thể vậy được?" Đầu Miêu Chiến quay vòng vòng rồi đập mạnh trên nền đất tạo thành một lỗ hổng khá to trên đó, Miêu Chiến run rẩy cả người, cơ thể lấm lem bùn đất. Dù vậy nhưng Miêu Chiến vẫn không dám tin rằng tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều là thật, mình đường đường là Đệ nhất dũng sĩ của Miêu Trại nhưng giờ lại bị Diệp Thiên tát một phát bay ngửa ra sau, đã thế cái đòn tấn công trí mạng gom mọi sức lực của hắn ta chẳng ảnh hưởng gì đến một cọng tóc của Diệp Thiên. Cánh tay phải của hắn ta cũng đã biến mất.

"Aaaa." Miêu Chiến kêu gào thảm thiết vì nỗi đau đớn kịch liệt cung lòng tự tôn đang bị đập nát của mình, giờ Miêu Chiến chính là một con thú hoang bị thương đang mở miệng kêu gào, Miêu Chiến thầm quyết tâm giết chết Diệp Thiên để rửa mối nhục này.

"Mạnh quá!" "Anh Diệp ghê gớm quá." "Đáng sợ, đáng sợ thật đấy, rốt cuộc thì anh Diệp là thần thánh phương nào vậy A Liên?" Tất cả những người Bạch Miêu đang có mặt ở đây trợn con mắt nhìn thấy cảnh Miêu Chiến bay vọt ra ngoài, trở thành một kẻ tàn phế, ai nấy đều hò reo vui sướng, họ há hốc miệng, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt đựng đầy sự sùng bái. Cuối cùng họ cũng có thể vùng thoát khỏi nỗi sợ mỗi khi nhắc đến cha con Miêu Chân rồi. Diệp Thiên quá mạnh.

"Tôi đã bảo anh Diệp là Đấng cứu thế của Miêu Trại chúng ta mà mọi người còn không tin." Nỗi thấp thỏm trong lòng Miêu Liên bỗng biến mất khi cô ta nghe thấy từng tiếng reo hò của đám đông, vẻ mặt cô ta trông rõ là hãnh diện cùng phấn khích bởi Diệp Thiên không những thắng mà anh còn thắng đẹp, thắng bất ngờ nhường kia nữa chứ. Tuy Miêu Liên không thể giúp gì cho Diệp Thiên nhưng Diệp Thiên là người do cô ta mời đến nên cô ta thấy vinh hạnh thay.

"Mẹ thằng chó này cho rằng tao chết dễ như thế à?" Miêu Chiến gãy mất một cánh tay, hắn ta tức giận cực kỳ nên vội vã đứng lên trong tiếng hò reo chúc mừng của tộc Bạch Miêu. Hai con mắt của Miêu Chiến đỏ lừ, trông cứ như một con mãnh thú ác độc nhìn Diệp Thiên hồi lâu. Dáng vẻ của hắn ta chẳng khác gì muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Thiên cả.

"Thế mày nghĩ ai là người chừa đường sống cho mày vậy?" Diệp Thiên đáp lại đúng một câu khi đối mặt với vẻ giận dữ của Miêu Chiến, nét khinh thường hiện lên trong đôi con ngươi lạnh lùng ấy. Nếu không phải anh còn muốn dụ Miêu Chân đích thân đến đây để chịu chết thì cú vả vừa rồi của anh cũng đủ để đập chết cái mạng quèn của Miêu Chiến. Giờ mà hắn ta vẫn còn sống là bởi Diệp Thiên khinh, không thèm giết chết hắn ta chứ chẳng phải do hắn ta mạnh quá.

"Mày!" Miêu Chiến nghe rõ từng câu chửi tỏ ý châm biếm miệng đời của vô số người, hắn ta gào lên tỏ ý giận dữ, còn định nói gì đó nữa thì thấy khé cả cổ họng, máu tươi ào ạt chảy ra khỏi miệng, Miêu Chiến suýt thì bị Diệp Thiên chọc tức vỡ mật.

"Sao lại vậy được chứ thủ lĩnh?" "Anh có sao không?" "Thủ lĩnh phải cẩn thận đấy ạ." Bọn binh lính Hắc Miêu kia thấy Miêu Chiến nôn máu liên tục, chúng vội vã tiến về phía trước. Chúng cũng đang định hỏi kế hoạch tiếp theo là nên làm gì trong lúc đỡ lấy Miêu Chiến nhưng ngẫm lại thì thấy cả Miêu Chiến cũng không phải đối thủ của người đàn ông xa lạ kia cơ mà, hay là mình rút lui rồi về trụ sở trước đi.

"Buông tao ra." Miêu Chiến vùng vẫy thoát khỏi cánh tay đang đỡ mình của hai tên chiến sĩ Hắc Miêu, cả cơ thể của hắn ta ẩn hiện giữa không trung, hắn ta chỉ tay vào mặt Diệp Thiên - kẻ đang đứng ngay đầu ở kia rồi tiếp tục gào lên: "Xông lên hết cho tao, ai có thể giết được nó thì chức Hộ pháp sẽ là của người ấy.”

Bọn binh lính Hắc Miêu nghe được lời hứa hẹn của Miêu Chiến, mặt mũi ai ai cũng phấn khích lạ. Kẻ nào cũng rõ cái chức Hộ pháp Miêu Trại kia có ý nghĩa là gì, ấy là chúng sẽ trở thành cao thủ Miêu Trại chỉ xếp sau Miêu Chiến, từ đó chúng sẽ bước thẳng lên mây, quyền lực chỉ xếp dưới một người, trên vạn người. Miêu Lạc đã chết rồi, chẳng nghi ngờ gì nữa, trong tương lai Miêu Chiến rồi sẽ ngồi lên vị trí Trại chủ thay cho Miêu Chân, hắn ta sẽ thống lĩnh cả Miêu Trại, đến lúc đó thì kẻ đã lập công to như chúng sẽ trở thành cánh tay đắc lực của Miêu Chiến. Địa vị cao thế kia được nhận, vinh hoa phú quý sẽ là chuyện đương nhiên thôi.

Tiếc một điều rằng sau khi nghe lệnh của Miêu Chiến, dù chúng phấn khích ra sao cũng chẳng kẻ nào dám xông lên giết Diệp Thiên cả. Suy cho cùng ngay cả Miêu Chiến còn không chọi được một chiêu tấn công của Diệp Thiên thì chúng là cái thá gì chứ.

"Bày trận pháp Cổ Xà!" Miêu Chiến biết rõ những suy nghĩ trong lòng bọn chúng nhưng hắn ta vẫn chưa bị lửa giận nuốt trọn lý trí mà lại bình tĩnh mở miệng, giọng đầy vẻ đắc ý.

Hả? Những tên binh lính Hắc Miêu nghe được lệnh của Miêu Chiến, mặt kẻ nào kẻ nấy cũng thay đổi, tỏ vẻ mừng rơn. Trận pháp Cổ Xà là một trận pháp tập thể áp dụng riêng cho Hắc Miêu Cổ Thuật do Miêu Chân sáng tạo, ta sẽ tập trung sức mạnh của đám đông tại một điểm nhất định, dàn trận thành hình rắn, những người binh lính tinh nhuệ sẽ trở thành phần đầu con rắn ấy, hai vị cao thủ tài giỏi nhất sẽ vào vai phần cổ rắn, những kẻ khác sẽ làm thân rắn, Ta sẽ xoay chuyển liên miên, tấn công kẻ địch. Dù là cao thủ võ cổ cấp thứ chín cũng chưa chắc có thể là đối thủ của luồng sức mạnh cả trăm người tập trung vào một điểm như kia. Vả lại Miêu Chiến sẽ không nhân nhượng một ai, hắn ta sẽ kiểm soát mọi cục diện bằng phần cổ rắn. Tuy Diệp Thiên đáng sợ nhưng đâu phải chúng sẽ không có phần thắng chứ?

Đợi cho đám đông nghĩ thông điều này, Miêu Chiến mới tiến lên phía trước, vội vã lôi hai con cổ trùng hút máu ra khỏi túi gấm rồi bỏ vào miệng hòng cầm máu, chữa trị vết thương. Hắn ta lại gào to: "Bày trận."

"Rầm rập." Chẳng mấy chốc đã có bảy tên cao thủ võ cổ tinh nhuệ vô cùng đứng trước mặt Miêu Chiến sau đó xếp thành hình đầu rắn, hơn chín mươi người còn lại vội vã lùi về phía sau tạo thành đuôi rắn. Chúng định tiêu diệt Diệp Thiên bằng trận pháp Cổ Xà này...