Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 706: Hai điểm cuối cùng



Mặc dù không biết vì sao nhưng Chu Mặc An vẫn thành thật báo cáo. Kinh nghiệm cuộc đời nói cho hắn biết một điều rằng vào lúc này nghe theo Diệp Thiên là xong. Càng nhiều lời thì càng nhiều chuyện, kết cục chắc chắn rất thảm.

Còn Diệp Thiên nghe xong thì gật đầu với hắn giống như đang thể hiện rằng anh công nhận những gì hắn vừa nói, sau đó Diệp Thiên tiếp tục.

“Xoá đi những nơi trong phạm vi 1 ki lô mét và tập trung đông người.”

“Còn lại tám địa điểm.”

“Trừ đi những con đường đi về các địa điểm đó và có camera theo dõi.”

“Còn lại bốn điểm.”

Nghe tới đây sắc mặt Diệp Thiên nghiêm nghị hẳn lại. Anh giảm tốc độ nên Chu Mặc An cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.

Diệp Thiên lấy điện thoại từ tay Chu Mặc An rồi quan sát cẩn thận. Chỉ thấy hai toà nhà bị bỏ dở, một thôn và một nhà máy đều bị bỏ hoang nằm ở phía Tây Bắc Cương, vả lại giữa những địa điểm này mất ba mươi phút đi xe. Kể cả Diệp Thiên có lái xe nhanh thì ít nhất cũng mất tầm hai mươi phút.

Con đường chính mà lúc này Diệp Thiên đang có mặt vừa khéo cách các địa điểm vừa kể trên không quá xa. Điều này cũng có nghĩa rằng anh chỉ có một cơ hội để lựa chọn.

Vì thêm hai mươi phút thì những việc mà đối phương có thể làm là quá nhiều, quá nhiều.

Nghĩ tới đây, đương lúc Diệp Thiên đang không biết lựa chọn thế nào thì điện thoại của Chu Mặc An reo lên.

Ting ting ting…

“Alo, tôi là Chu Mặc An.”

“Chu thiếu gia, chúng tôi vừa xác nhận hình ảnh lấn cuối cùng chụp được xe của bọn cướp là trên đường Mộng Điền nằm ở phía tây thành phố. Đi tiếp về sau là không còn camera nữa. Chúng tôi đang cử người men theo con đường đó đi tìm.”

“Được rồi. Các anh em vất vả rồi. Sau khi hoàn thành việc tôi sẽ có thưởng.”

Nói xong, Chu Mặc An ấn vào chiếc tai nghe bluetooth để ngắt kết nối rồi giơ tay ra xoá đi cái thôn hoang tàn ở phía ngoài cùng bên trái.

“Anh Diệp, vừa rồi bọn họ gọi điện đến nói nhà họ Diệp xuất hiện lần cuối cùng ở đường Mộng Điền. Đi đường này sẽ không tới được cái thôn đó.”

Nghe rồi, Diệp Thiên gật đầu, sau đó cho Chu Mặc An cái nhìn khen ngợi.

Rất nhanh chóng anh lại chìm vào hoàn cảnh khó khăn như trước đó vì trên màn hình vẫn còn ba điểm màu đỏ nữa.

“Chu Mặc An, cậu phóng to lên nhìn ba địa điểm này xem có nơi nào cậu thấy quen không.”

Nghe xong, Chu Mặc An như thể nghĩ ra điều gì, hắn phóng to toà nhà bị bỏ dở rồi nhìn thật kỹ, sau đó hắn tự vỗ vào đầu, mặt đầy hưng phấn và chỉ vào toà nhà bị bỏ dở nằm ở giữa trong ba chấm đỏ trên màn hình.

“Tôi nhớ ra rồi, trang viên Hoa Thiên xây dựng được nửa năm thì nửa năm trước bị nhà họ Từ nuốt trọn. Tôi tìm người hỏi xem.”

Nói rồi, Chu Mặc An mặt mày hớn hở lập tức gọi vào số quản gia để ông ta liên hệ với nhà họ Từ xác nhận tình hình.

Còn về vui mừng ấy mà, dù thế nào đi nữa thì cuối cùng người bảo vệ Đường Oánh cũng là do hắn phái đi cho nên lúc này có thể giúp được gì thì đối với hắn mà nói cũng là cơ hội tốt để bù đắp lại ấn tượng của hắn trong lòng Diệp Thiên.

Đừng nói là gọi cho quản gia, cho dù gọi cho bố hắn thì hắn tin rằng bố hắn nhất định sẽ dốc toàn lực hỗ trợ.

Nghe vậy, Diệp Thiên lại giảm tốc độ xe xuống để nghe câu trả lời từ nhà họ Chu.

Sau ba phút đồng hồ, quản gia báo tin nói rằng gần đây nhà họ Từ đang cải tạo trang viên Hoa Thiên dự định xây dựng thành một khu vui chơi ở ngoại ô. Công nhân hay thiết bị phục vụ xây dựng đều ở đó, đang khởi công.

Nghe vậy, Diệp Thiên lập tức đổi làn đường đi về phía toà nhà bị bỏ dở và nhà máy bị bỏ hoang.

Vì mấy người đó không thể nào đi tới những khu vực đang thi công được, như vậy chẳng thà ở trong nội thành còn hơn.

“Còn hai nơi nữa.”

Hai tay Diệp Thiên điều chỉnh vô lăng, còn mắt thì liếc sang hai vị trí đỏ trên màn hình một cách điềm tĩnh. Vẻ mặt anh mặc dù trông có vẻ cấp bách nhưng so với ban đầu khi sự việc mới xảy ra thì đã điềm tĩnh hơn nhiều rồi.

Còn Chu Mặc An ở bên nghe anh nói vậy thì lập tức phóng to màn hình ghi lại hai địa điểm kia.

Đồng thới hắn cúi đầu dò trên điện thoại, vừa trả lời.

“Gia tộc có thế lực ở đó không nhiều. Tôi bảo quản gia gọi cuộc điện thoại qua đó, tôi tin là sẽ có kết quả sớm thôi.”

Nói xong, đợi một lúc không thấy Diệp Thiên trả lời, hắn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiên với đôi mắt đầy kiên định và tự tin trước nay chưa từng có.

“Giờ chúng ta đang ở trên một con đường thẳng, tới đoạn đường chúng ta rẽ thì còn mất chừng bảy phút đồng hồ đi xe nữa. Anh tin vào thực lực nhà họ Chu chúng tôi đi. Anh Diệp yên tâm, Đường Oánh nhất định sẽ không sao đâu.”

Nói rồi, Chu Mặc An vội soạn tin gửi cho quản gia. Còn vì sao lại vậy… Thì vì vừa rồi nét mặt Diệp Thiên vẫn còn lạnh lùng mà trong tình huống thế này vẫn hết sức lạnh lùng giống như thể lời của Chu Mặc An chỉ như là lời an ủi còn để làm việc thì vẫn chỉ có thể dựa vào Diệp Thiên vậy.

Cho nên Chu Mặc An đang muốn chứng minh cho Diệp Thiên thấy rằng nhà họ Chu thật sự có thể làm việc, có thể trở thành “căn cứ tuyến đầu” của Diệp Thiên ở Bắc Cương.

Nhà họ Chu không phải hữu danh vô thực.

Thấy vậy, Diệp Thiên liếc mắt sang nhìn Chu Mặc An. Anh hơi nghĩ ngợi một chút và cảm thấy có phần buồn cười.

“Ừm. Tôi không lo vấn đề này, tôi đang nghĩ lát nữa làm sao có thể bắt sống tên Diệp Lan.”

Diệp Thiên nói ra suy nghĩ của mình và cho rằng Chu Mặc An dù gì vẫn còn khá trẻ, chẳng trách mà hai mươi bảy tuổi rồi cũng chỉ là thiếu gia.

Vì suy nghĩ của Chu Mặc An có gì mà Diệp Thiên không đoán được chứ? Mà vừa rồi thì anh thật sự không có ý coi thường nhà họ Chu.

Ngược lại, kể từ khi cấp bách hối hả mà có thể trở lại điềm tĩnh thế này cũng là vì có nhà họ Chu tương trợ.

Vẫn là câu nói đó, dù anh có giỏi thế nào cũng không thể biết nhiều bằng người địa phương này được.

Từ đầu khi đồng ý cho Chu Mặc An đi theo mình có nghĩa là Diệp Thiên đã mặc nhận thu nhận tiểu đệ nhà họ Chu này rồi.

Vậy thì đã thu nhận, sao có thể coi thường được chứ?

…..

Trong nhà xưởng bỏ hoang ở phía tây Bắc Cương.

Lúc này thuộc hạ của Diệp Lan đã dọn dẹp sạch sẽ bàn họp, thậm chí là theo yêu cầu của Diệp Lan, tìm khăn trải bàn dã ngoại trải lên trên để tạo “hứng thú.”

Nữ chính Đường Oánh đã được sắp xếp xong rồi, bị tên tiểu Thành và tiểu Phong dùng dây thừng trói lại trên bàn và nằm với tư thế dạng hai tay hai chân.

Bộ quần áo bệnh nhân trên người cô bé cũng bị bọn chúng cởi ra chỉ còn lại chiếc quần lót che lại bộ phận nhảy cảm nhất trên người cô bé.

Còn lúc này vẻ mặt điềm tĩnh ban đầu của cô bé đã không còn nữa mà thay vào đó là sự hoang mang sợ hãi.

Giờ gặp cảnh nguy nan thế này, cho dù cô có tin Diệp Thiên thế nào đi nữa thì ít nhiều cũng cảm thấy hoang mang.