Vu Đại Bảo bị bạt cho một cái nên lập tức tức giận. Thế nhưng vì đã quen với kiểu dạ vâng nghe lời quanh năm suốt tháng nên lúc này ông ta cũng không dám phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhịn. Lúc này ông cụ Vu mới lên tiếng.
“Vu Lan, ban đầu mày không như vậy.”
“Ban đầu?”
Vu Lan bật cười: “Ban đầu nếu không phải bị người của thôn các ông nhốt lại trong đó và bị ép gả cho con trai ông, vì mạng sống, vì có thể thoát ra khỏi thôn Lý Gia của các ông thì tôi không thể không giả làm dâu hiền được phải không?”
Lúc nói những lời này, mặt bà ta tức giận thấy rõ. Thực ra với bất cứ ai mà có quá khứ ban đầu như bà ta thì e rằng còn phẫn nộ hơn bà ta bây giờ.
Sau khi ông cụ Vu nghe xong thì liền than thở. Ông ta cũng biết việc năm xưa, cũng là do thôn Lý Gia làm sai. Đây là việc không có cách nào phản bác lại.
“Lãng phí thời gian rồi. Mau nói cho tôi biết Vu Lạc của tôi ở đâu? Nó là con trai tôi. Người làm mẹ như tôi có quyền được biết.”
Vu Lan sốt ruột. Hiện giờ Vu Thành bị phế và chưa bị đồn ra ngoài. Nhưng nếu bị đồn ra ngoài hoặc bất cứ lúc nào bị nhà họ Vu biết được thì trong di chúc chắc chắn không có phần nhà bọn họ.
Cho nên trước khi tin này bị đồn ra thì nhất định phải nhanh chóng tìm được Vu Lạc về.
“Mày thật sự coi nó là con thì không phải bây giờ mới sốt ruột tìm nó.”
Ông cụ Vu vẫn lắc đầu rồi nói tiếp: “Chúng mày xuất hiện quá đột ngột. Tao sợ rằng chúng mày sẽ làm ra việc không có lợi với nó, cho nên thông tin nó ở đâu tao sẽ không nói đâu.”
“Ông có nói hay không hả?” Đột nhiên Vu Lan hét gằn lên. Không biết bà ta rút con dao gọt hoa quả ở đâu ra rồi cứ thế dí vào cổ Vu Đại Bảo.
“Mày, mày…”
Thấy cảnh này, ông cụ Vu ngỡ ngàng. Ông lập tức đứng dậy.
Vu Đại Bảo không cử động, như thể sợ sẽ bị thương.
“Tôi biết ông già như ông không sợ chết nhưng con trai ông thì sao?” Vu Lan lập tức uy hiếp: “Giờ trả lời câu hỏi của tôi. Nói cho tôi biết Vu Lạc ở đâu, nếu không tôi sẽ giết con trai ông trước.”
“Mày, mày, loại ngỗ ngược.” Ông cụ Vu tức tối gằn lên.
Vừa rồi rõ ràng ông không thèm quan tâm tới con trai Vu Đại Bảo của mình, và tỏ rõ sự tức giận. Nhưng thực ra thì cha con cùng chung dòng máu. Dù gì Vu Đại Bảo cũng là con trai ông ta. Năm xưa lại vô cùng hiếu thuận với ông ta. Ông ta ít nhiều cũng hiểu tính cách con trai mình.
Do vậy với tình cảnh trước mắt, ông ta chỉ có thể giả bộ. Bây giờ thấy Vu Đại Bảo bị uy hiếp, ông ta lập tức cuống lên.
“Mau bỏ Đại Bảo xuống.” Ông cụ Vu cuống lên muốn cướp con dao lại.
“Nói Vu Lạc ở đâu cái đã.” Vu Lan hạ giọng lên tiếng.
Ông cụ Vu hít vào một hơi thật sâu, chỉ có thể bất lực mà nói: “Nó làm ở trong một nhà máy…”
Ông cụ Vu đem mọi chuyện mình biết nói ra.
“Mau, mau lái xe tới đó tìm nó.” Vu Lan biết được thông tin Vu Lạc ở đâu thì vui mừng ra mặt. Bà ta vội vàng xông ra ngoài trước, chỉ để lại Vu Đại Bảo nước mắt lã chã còn đang quỳ xuống trước mặt ông cụ Vu rồi liên tục dập đầu.
“Bố, con xin lỗi…”
Vừa rồi ông ta vốn đã bàn bạc từ trước với Vu Lan, nhưng cuối cùng ông ta cũng không còn cách nào khác đành lôi chính bản thân ông ta ra uy hiếp.
Vốn dĩ tưởng là sẽ không thành công vì bao nhiêu năm không về nhà, bỏ rơi cha già, không báo đáp lòng hiếu thảo. Nhưng không ngờ bố ông ta vẫn không hề do dự mà đem những việc ông cố gắng giấu kín nói ra.
Ông cụ Vu lúc này chỉ ngồi trên giường nhắm nghiền đôi mắt như không quan tâm tới thằng con trai của mình.
Vu Đại Bảo dập đầu một hồi rồi mới quay đi đuổi theo Vu Lan.
Bên ngoài căn phòng rộng rãi, Vu Lan và Vu Đại Bảo lên xe.
Sau đó căn cứ theo địa chỉ nhà máy mà ông cụ Vu tiết lộ, bọn họ vội đi tới đó.
Bọn họ vừa lái xe đi thì trong căn phòng rộng rãi đột nhiên có bóng người xuất hiện.
Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào bóng chiếc xe đang xa dần, mặt mày tức tối vô cùng.
“Hừ, các người làm cha làm mẹ mà tuyệt tình vô nghĩa như vậy thì người làm con như tôi chỉ có thể cực đoan một chút thôi.”
Người này mặc đồ bệnh nhân, bên ngoài còn khoác chiếc áo rộng, mặt mày tái nhợt. Người này chính là Vu Thành, kẻ bị Diệp Thiên phế đi trước đó.
…….
Nhà máy dưới bầu trời xanh bao la.
Đây là nhá máy lớn số một số hai ở đất Bắc An này.
Đãi ngộ rất tốt. Bình thường người ta muốn vào đây là một việc vô cùng khó khăn.
Nhưng vì là nơi không cần học lực quá cao nên bên trong nhà máy này vàng thau lẫn lộn. Loại người nào cũng có.
Hiện giờ đang là lúc tan ca. Từng đôi nam nữ đi ra khỏi nhà máy.
Ở một nơi thế này, nam nữ kết bạn với nhau là chuyện bình thường như cơm bữa. Vì ai cũng không thể làm ở một nơi thế này cả đời được.
“Vu Lạc, chúng ta chia tay đi.”
Trong một công viên ở gần nhà máy, một cô gái tỏ vẻ không quan tâm, nói với người con trai tước mặt.
Người thanh niên kia ăn mặc hết sức bình thường, dáng người gầy yếu, khuôn mặt còn có vài vết sẹo.
Hắn ta chính là Vu Lạc.
Nghe cô gái kia nói vậy, Vu Lạc không dám tin. Hắn vội vàng dùng đôi tay đặt lên vai cô gái như thể không muốn cô gái kia bỏ đi.
“Lương Hồng, em nói đùa phải không?”
“Chúng ta ở bên nhau chưa tới một tuần…”
Vu Lạc cuống lên. Từ sau khi rời khỏi thôn Lý Gia, hắn bị ép đưa vào nhà máy này. Ban đầu hắn không quen, vẫn còn giữ tính cách hung hăng hống hách như bình thường.
Sau đó….vì ngày nào cũng bị người ta bắt nạt, những vết thương trên người, trên mặt đều vì vô vàn nguyên nhân để lại trên cơ thể nên sau đó hắn học cách ngoan ngoãn trở lại.
Tính cách hắn cũng đã thay đổi hơn rất nhiều.
Cho tới khi gặp cô gái tên Lương Hồng này, hắn giống như người đã tìm được một nửa còn lại của đời mình, như xoa dịu mọi vết thương trên người hắn cho nên bây giờ hắn chỉ muốn làm việc thật tốt, cố gắng kiếm tiền, đợi tích góp được tiền thì sẽ kết hôn với Lương Hồng, sống những ngày tháng bình yên.
Dù sao thì hắn cũng đi ra từ thôn Lý Gia nghèo khổ nên hắn cũng chẳng có lý tưởng gì cao xa, không có mục tiêu gì xa vời.
“Vả lại hành động này của anh trong mắt tôi thực ra là một sự thể hiện quá ấu trĩ.”
“Anh ấu trĩ?” Vu Lạc thẫn thờ.
Lương Hồng gật đầu đáp: “Anh nhìn những người khác bình thường tặng cái gì cho bạn gái mình, rồi anh nhìn lại bản thân anh xem.”
“Người ta tặng son tặng túi, còn anh thì sao? Anh lại tặng tôi bít tất, khăn quàng cổ, quần giữ nhiệt.”
Nói tới cuối cùng, Lương Hồng bật cười.
“Không phải là trời lạnh lên, thấy em mặc mỏng manh nên anh mới tặng sao. Anh tặng vậy thì có gì sai?” Vu Lạc khó mà giải thích nổi.
Hắn nói: “Vả lại em cần gì, chỉ cần anh đủ tiền là mua cho em. Vậy mà còn không đủ với em sao?”
Lương Hồng cười nói: “Với số tiền ít ỏi mà anh mua đồ cho tôi cũng không bằng một phần mười giá trị mà người ta mua một cây son tặng cho bạn gái đâu. Giờ anh hiện thực chút đi. Tư tưởng cứ như nhà quê ấy.”
“Vậy tại sao ban đầu em lại đồng ý làm bạn gái anh?”
Vu Lạc hỏi lại. Hắn nắm chặt bàn tay.
Lương Hồng trả lời thành thực: “Ban đầu thấy anh đột nhiên từ trên trời rơi vào nhà máy này, tôi còn tưởng nhà anh có tiền hoặc có chút quyền lực. Nhưng một tháng trời rồi, anh ngày ngày bị người ta bắt nạt, đến quản lý cũng đối xử với anh như phạm nhân, để phòng anh trốn khỏi nhà máy.”
“Lại thêm tư tưởng và hành động nhà quê của anh nữa. Giờ bà cô đây mới biết anh căn bản chỉ là tên nghèo đói.”
“Khoảng thời gian này tôi coi như bị lừa.”
Lúc nói những lời này Lương Hồng nhìn về phía Vu Lạc với vẻ mặt vô cùng tức giận.