Một xấp giấy chừng khoảng ba mươi tờ. Trên mỗi tờ giấy trắng đều giống như thể sơ yếu lý lịch được viết ngắn gọn. Trên đó còn có chỗ để dán ảnh, cũng có các thông tin liên quan của người được nhắc đến.
Phần giữa đã ghi chú năm cũng như trong một năm đó, người đó làm những việc gì cần liệt kê đến trong từng tháng.
“Ngô Liên Bình, ba năm trước làm quản lý cấp cao của nhà máy Lam Thiên nhưng trước khi nhậm chức, bà ta từng là bồ nhí được phó quản đốc bao nuôi, thêm nữa, bà ta đã sử dụng số tiền công là mười ba triệu ba trăm sáu mươi nghìn nhân dân tệ.”
Diệp Thiên lên tiếng.
Khi anh đọc tên người này ra, một người đàn bà trông tướng mạo tươi tắn đang đứng trong đội ngũ quản lý cấp cao đột nhiên biến sắc.
Sau khi đọc, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Hồ Vạn Kỳ và người phụ nữ kia.
“Nói năng hàm hồ.” sắc mặt Hồ Vạn Kỳ tối sầm cả lại.
Diệp Thiên lại nói tiếp: “Trương Dũng Toàn, quản lý cấp cao nhà máy Lam Thiên, ngày thường thích nhất là quấy rối nhân viên nữ. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, nhiệm vụ mỗi lần tới nhà máy đều chỉ là gạ gẫm nhân viên nữ, sau đó đưa đi ăn chơi. Trong đó có nhân viên nữ đã hơn bốn mươi tuổi và còn mang thai. Hơn một trăm nhân viên nữ nạo thai…”
Khi Diệp Thiên nói những lời này ra, ai ai nghe thấy cũng tỏ vẻ ngỡ ngàng.
Đến cả những quản lý cấp cao cũng kinh ngạc nhìn về người đàn ông cắt đầu húi cua.
Người đàn ông cắt đầu húi cua chính là Trương Dũng Toàn. Nghe xong mặt mày ông ta đỏ gay cả lên. Ông ta xông về phía Diệp Thiên nạt nộ: “Mày, loại khốn khiếp. Mày đang bôi nhọ tao. Đúng là loại ngậm máu phun người.”
Diệp Thiên không thèm quan tâm.
Anh tiếp tục đọc.
“Vương Hiểu Phần…”
“Hứa Chí Thăng…”
“Phan Gia Nhân…”
……
Từng cái tên, từng việc làm đều được đọc lên, như thể trên người những người này đều có gắn camera giám sát vậy. Đến cả một số việc thầm kín mà cũng bị bêu ra.
Ví dụ như có quản lý cấp cao còn ngủ với cả con dâu. Hiện tại người ngoài không biết, đến cả con trai ông ta cũng không biết việc này, nhưng lại bị Diệp Thiên nói thẳng ra.
Lúc này hai bố con nhìn nhau đầy thù hận.
“Hồ Vạn Kỳ, phó quản đốc nhà máy Lam Thiên từ năm năm trước, nhà máy liên tiếp xảy ra chuyện. Nhà máy tuyên bố với bên ngoài là do tai nạn, nhưng thực chất bên trong nội bộ nhà máy thì ai cũng rõ ràng những công nhân bị chết hoặc những nhân viên đã chết đều đắc tội Hồ Vạn Kỳ cho nên đã bị xử lý trong âm thầm.”
“Cho tới hiện tại thì những người chết trong tay Hồ Vạn Kỳ không đến một trăm thì cũng có tới mấy chục mạng người.”
“Còn con trai ông ta là Hồ Thiên thì dựa hơi bố mình, học tác phong hành động của bố mình, nên đã hại không biết bao nhiêu cô gái.”
Xung quanh không chỉ là những lãnh đạo cấp cao mà cả con cái họ cùng các công nhân khác nghe vậy thì đột nhiên trợn tròn mắt nhìn tỏ vẻ kinh ngạc không thôi.
Đặc biệt là khi nhìn về hai cha con Hồ Vạn Kỳ, bọn họ càng thể hiện sự ghê tởm.
Thực ra những việc này đã được đồn từ lâu nhưng dù gì cũng là nhà máy, công nhân rất đông, lại thêm không có bằng chứng xác nhận cho nên chỉ là đồn đại. Mọi người bình thường chỉ nói chuyện riêng với nhau mà thôi.
Đây là lần đầu tiên những việc này được công khai minh bạch như vậy.
“Quản đốc, cậu có thể để im cho loại người thế này gây rối ở nhà máy à?”
Hồ Vạn Kỳ tỏ vẻ khó chịu. Ông ta xông về phía Tôn Thiên Thành: “Để cho thằng ranh con như thế này ăn nói hàm hồ bôi nhọ danh tiếng của chúng ta thì chỉ khiến đối tác của chúng ta né tránh hợp tác. Tới lúc đó nhà máy đóng cửa thì tội tại ai?”
Nói những câu này xong, Hồ Vạn Kỳ nhìn về phía Diệp Thiên. Trong mắt ông ta hằn rõ sát khí đằng đằng.
“Chuyện này…”
Tôn Thiên Thành nhìn về phía Lưu Chương rồi nhắc nhở: “Lưu Chương, giờ nhà máy của chúng tôi không ổn định. Không chịu nổi sóng gió đâu. Cậu khuyên cậu Diệp, sau này tôi nhất định sẽ biếu cậu ấy món quà hậu hĩnh để tạ tội.”
Lưu Chương trợn mắt: “Anh nghĩ đến bây giờ mà có thể dễ dàng cho qua chuyện được à?”
“Nhưng mà…”
Tôn Thiên Thành vẫn còn muốn nói tiếp gì đó, chỉ có điều lần này lại bị Diệp Thiên lên tiếng ngăn lại: “Tôn Thiên Thành, nhà máy Lam Thiên vì điểm yếu khác mà bị người ta nắm đằng chuôi. Bây giờ chìm vào mối tơ vò này cho nên không thiếu kẻ nối giáo cho giặc hại người khác.”
“Đằng chuôi của ông ta chính là vụ hoả hoạn ở Bắc An mấy năm trước. Đến bây giờ vẫn chưa điều tra rõ nguyên nhân và lý do chính là do Tôn Thiên Thành giết người, sợ bị phát hiện cho nên mới đốt nhà máy và cuối cùng ảnh hưởng tới cả thành phố.”
“Sau dự việc đó đã khiến hơn ba mươi người thiệt mạng trong đám cháy nhưng không ai nghĩ rằng vụ hoả hoạn đó là do quản đốc nhà máy làm ra cả.”
Diệp Thiên vừa dứt lời, một vài công nhân đứng gần đó nhất tỏ vẻ sững sờ.
“Vụ hoả hoạn ở Bắc An nổi tiếng cả nước là do Tôn Thiên Thành phóng hoả sao?”
“Tôi nói mà. Nhà máy này chỗ nào cũng u ám, đặc biệt là tới tối, không dám đi lung tung nữa. Hoá ra là vì có nhiều người chết như vậy.”
“Đúng là đáng sợ.”
Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc. Người nào người nấy nhìn về quản đốc nhà máy Tôn Thiên Thành với khuôn mặt trông rõ đứng đắn thế mà lúc này ai nấy trông mà nổi da gà.
“Cậu Diệp, cậu nói linh tinh gì vậy?”
Tôn Thiên Thành vẫn giữ bộ dạng ngỡ ngàng như thể ông ta nghe không lọt tai những gì mà Diệp Thiên vừa nói.
Thế nhưng Diệp Thiên lại không dễ bị mắc lừa. Anh nói tiếp: “Ông là người theo võ cổ phải không?”
Diệp Thiên dứt lời, Tôn Thiên Thành với bộ dạng điềm đạm, mặc bộ quần áo giản dị, trông hết đỗi bình thường, bình thường đến mức cả đám người căn bản khó mà phát hiện ra thì lúc này chợt biến sắc.
Võ sĩ?
Không ít người hoài nghi.
Phần lớn bọn họ đều là người bình thường.
“Cậu Diệp, cậu… cậu đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.” Tôn Thiên Thành trả lời.
“Không, ông hiểu.”
Diệp Thiên cười đáp: “Võ sĩ tầng thứ tám nhưng lại ẩn thân trong đám người thường. Tôi đoán mục đích của ông nhé.”
“Ông chuẩn bị đi con đường bước vào thế giới của các gia tộc, hoặc là tự lập trường phái riêng, thế lực riêng?”
“Nếu đều không phải thì chỉ có thể còn một nguyên nhân khác. Nguyên nhân này chính là ông đang né tránh sự theo dõi của một số người.”
Tôn Thiên Thành nghe xong thì không kiềm chế nổi mà khoé mắt cứ thế giật lên liên hồi.
Sau đó ông ta không nói thêm lời nào nữa.
“Cho nên nói vụ hoả hoạn năm đó không phải là cái chuôi của ông. Đằng chuôi thực sự chính là ông sợ bị bại lộ sau đó bị người ta phát hiện?”
“Không nói gì à?”
“Vậy có phải có thể ngầm khẳng định tôi đoán đúng không?”
Lần này Diệp Thiên dứt lời, không hỏi thêm gì nhiều mà đã khiến Tôn Thiên Thành phải lên tiếng.
“Cậu Diệp đừng vậy nữa.”
Tôn Thiên Thành hít vào một hơi thật sâu: “Việc này căn bản không liên quan gì đến cậu. Chi bằng cậu yên ổn, tôi yên ổn và mọi người yên ổn. Sau này tôi sẽ từ chức ở nhà máy này rồi vĩnh viễn biến mất khỏi tầm nhìn của cậu, thế nào?”
Diệp Thiên chỉ vào đám người Hồ Vạn Kỳ nói: “Ông đi vậy sao? Thế bọn họ thì sao?”
“Nếu cậu Diệp đồng ý với đề nghị của tôi thì tôi có thể xử lý bọn họ.”
Câu này Tôn Thiên Thành ghé sát Diệp Thiên rồi hạ giọng nói. Trong giọng nói của ông ta rõ cái sát khí đằng đằng.
Đây là khí tức có được sau khi đã giết rất nhiều người.