Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 738: Tôi là sát thủ



"Tôi không có hứng thú với tài sản của các người. Bây giờ tôi chỉ cần chăm sóc ông nội thật tốt thôi.”

Vu lạc không bị những lời cám dỗ của Vu Lan làm cho mờ mắt. Hắn lắc đầu đáp lời.

“Lạc Nhi, con có lẽ không hiểu hết tình hình.” Vu Lan vội giải thích: “Nhà họ Vu ở Bắc An cũng có thể được coi là có chút danh tiếng rồi. Cả gia tộc cũng được xếp vào hàng có địa vị. Gia sản ít nhất cũng lên tới hàng chục tỉ nhân dân tệ chứ đừng nói đến một vài bất động sản khác.”

“Chỉ cần con đồng ý đi với bố mẹ, sau đó nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ, tới lúc đó khoản tiền này đều là của con.”





Nếu câu này của bà ta mà một người bình thường nghe thấy thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng bà ta đang nói khoác hoặc suy nghĩ quá chủ quan.

Thế nhưng nhà họ Vu thực sự có tiềm lực như vậy. Mặc dù bọn họ không bằng nhà họ Chu nhưng vài chục tỉ nhân dân tệ thì bọn họ vẫn có thừa.

Vu Lạc cũng bị mấy lời nói này làm cho kinh động.

Từ nhỏ tới giờ hắn sống ở thôn Lý Gia, người mà hắn tiếp xúc có nhiều tiền nhất cũng chỉ có một trăm nghìn tệ mà thôi. Cho nên bây giờ nghe thấy con số hàng chục tỉ nhân dân tệ, hắn cảm thấy ngỡ ngàng.





Vài chục tỉ đối với hắn mà nói là điều không tưởng.

Thấy Vu Lạc thể hiện như vậy, Vu Lan lập tức cười tươi rói. Chỉ cần có thể đưa Vu Lạc về sau đó bà ta sẽ mối lái cho hắn ta kết hôn, sinh con thì gia sản chắc chắn sẽ thuộc về nhà bọn họ.

Diệp Thiên chỉ đứng bên nghe chuyện. Anh giúp Vu Lạc hoàn toàn là vì nể mặt ông cụ Vu.

Nếu như Vu Lạc lựa chọn đi theo Vu Lan thì anh đương nhiên sẽ không giúp Vu Lạc nữa.

Một lát sau, Vu Lạc mới lắc đầu: “Những gì bà nói quá khoa trương. Tôi chưa từng trải qua, cũng chưa từng nghĩ tới. Bây giờ tôi chỉ muốn gặp ông tôi thôi.”

“Con…” Vu Lan tỏ vẻ tức giận.

Bà ta đã xuống giọng hết mức có thể để xin Vu Lạc đi theo hai vợ chồng bà ta rồi. Vả lại bà ta còn lấy cả tài sản với giá trị lên đến vài chục tỉ nhân dân tệ ra để dụ dỗ Vu Lạc, thế nhưng Vu Lạc lại hoàn toàn không để tâm tới.

Vu Đại Bảo thấy bà ta nổi giận thì nói: “Được, vậy gặp ông của con trước. Đợi gặp ông rồi thì mới giải quyết việc này.”

Nói rồi, ông ta đưa mắt ra hiệu với vợ mình. Vu Lan định thần trở lại. Lúc này bà ta mới nhớ ra bên cạnh còn có người khác, đặc biệt là có “cậu Diệp”.

Bà ta không biết thân phận Diệp Thiên thế nào mà có thể khiến gia chủ tương lai của nhà họ Chu là Chu Mặc An cung kính như vậy, thậm chí còn không tiếc hạ mình làm tài xế.

E rằng khả năng của Diệp Thiên không phải tầm thường.

Nói tóm lại Diệp Thiên là người mà bọn họ không thể nào đắc tội được.

Lúc này Diệp Thiên rõ ràng đang giúp Vu Lạc. Nếu như bọn họ mà dùng biện pháp mạnh thì chỉ có thể phản tác dụng, thậm chí là khiến Diệp Thiên tức giận.

Cho nên Vu Lan mới nhẫn nhịn: “Vậy đi gặp ông của con trước, còn về việc chúng ta về nhà thì con cũng không cần phải trả lời sớm. Con suy nghĩ thêm đi đã. Mẹ tin con cũng hy vọng muốn chăm sóc ông cho tốt để ông có cuộc sống an nhàn hơn.”

“Nhưng điều kiện của những ngày an nhàn là tiền.”

“Mẹ nói tới đây thôi. Con nghĩ cho kỹ. Giờ bố mẹ lái xe đi trước dẫn đường, con và cậu Diệp với Chu thiếu gia đi xe sau nhé.”

Vu Lan nói xong thì liền cùng Vu Đại Bảo quay người lên xe rời đi.

Vu Lạc vẫn ngây người đứng ở chỗ cũ.

“Lên xe đi.” Diệp Thiên vỗ vai Vu Lạc.

Vu Lạc lúc này mới định thần trở lại. Hắn lên xe sau đó xe bọn họ đi theo xe của Vu Lan và Vu Đại Bảo.

“Gặp được bố mẹ mình thì anh thấy thế nào?”

Lên xe, Diệp Thiên nhàn rỗi chẳng có việc gì làm nên lên tiếng hỏi Vu Lạc.

Vu Lạc hạ giọng: “Bọn họ không nên xuất hiện trong cuộc đời tôi hiện giờ.”

“Anh thấy bọn họ có chút tình cảm nào với mình không?” Diệp Thiên tỏ vẻ tò mò.

“Tôi không biết. Nhưng tôi thấy bọn họ coi trọng lợi ích hơn.” Vu Lạc đáp.

Diệp Thiên gật đầu và không hỏi thêm nữa.

Đường đi không xa. Cũng chỉ mất hơn ba mươi phút, chiếc xe đỗ ở cửa một biệt thự.

Xuống xe, Vu Lan là người lên tiếng trước: “Lạc Nhi, ông của con sống ở trong này. Đây là biệt thự riêng của chúng ta. Chỉ cần con đồng ý với sắp xếp sau này của bố mẹ thì sau này nơi này bố mẹ tặng cho con và ông. Bố mẹ sẽ không can thiệp vào cuộc sống của hai ông cháu đâu.”

“Tôi vào thăm ông đã.” Vu Lạc khó chịu.

Vu Lan thấy vậy thì nhướng mắt nhìn nhưng bà ta không nói gì mà đi trước dẫn đường.

Nếu không phải vì có Diệp Thiên và Chu Mặc An thì Vu Lan đã dùng cách cực đoan nhất để khiến Vu Lạc nghe lời rồi. Bà ta đâu có thể cho hắn cơ hội mà suy nghĩ nữa.

Biệt thự này không phải quá rộng vì dốn dĩ biệt thự này được mua là do con cháu nhà họ Vu thừa tiền thích mua mà thôi.

Sau khi đi vào, Vu Lan mới chỉ vào căn phòng cách đó không xa nói: “Ông con ở trong đó.”

Vu Lạc không nghi ngờ gì mà lập tức chạy nhanh về phía trước sau đó hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.

Có điều giây phút hắn đẩy cửa ra, nụ cười trên khuôn mặt hắn phải tắt ngúm.

“Ông?” Vu Lạc hét lên trong kinh hãi.

Người bên ngoài đều thẫn thờ, sau đó bọn họ lao về phía trước. Nhưng cũng đúng lúc này, bên trong đột nhiên vang lên tiếng động.

Vu Lạc trợn trừng mắt. Hắn nhìn thấy rõ mồn một có một con dao bay ra ngoài và mục tiêu chính là ngực hắn.

Lúc này hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng và nghĩ rằng mình sẽ chết.

“Không, tôi không muốn chết…” Vu Lạc thầm gào thét trong lòng.

Nhưng giây phút sau đó, bỗng nhiên có một cánh tay xuất hiện trước mặt hắn rồi nắm chặt lấy con dao đang phi về phía ngực hắn.

Chỉ khẽ bóp, “tách” một tiếng, con dao trong tay người này đã thành tro vụn.

“Cậu, cậu Diệp…”

Sau khi định thần trở lại, Vu Lạc còn chưa kịp thở đều, hắn vội vàng lên tiếng với giọng nói đầy cảm kích.

Không sai, người vừa ra tay chính là Diệp Thiên.

Thế nhưng không đợi Vu Lạc lên tiếng, Diệp Thiên đã nói trước: “Lùi về sau.”

Vu Lạc nghe theo lời Diệp Thiên và vội lùi về sau.

“Chuyện gì thế này?”





Vu Lan và Vu Đại Bảo lúc này mới phản ứng lại và tỏ vẻ nghi hoặc, kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh chóng, Diệp Thiên đã giơ tay lên rồi vỗ vào bức tường bên cạnh.

Bịch!

Một bức tường dày vài phân trong chốc lát đổ sụp xuống. Ngay sau đó căn phòng ở bên trong mới hiện ra. Chỉ thấy bên trong đó có một căn phòng không quá lớn, trên giường còn có một người đang nằm. Người này chính là ông cụ Vu.

Thế nhưng hai mắt ông nhắm nghiền, không rõ sống chết ra sao.

Bên cạnh ông cụ Vu là một người già tuổi cừng sáu mươi, dáng người hơi khom đang quỳ bên chiếc giường và tay cầm vài cây phi đao.

Đôi mắt người này rõ cái vẻ nham hiểm và người này nhìn Diệp Thiên chằm chằm.

“Bố.” Vu Đại Bảo kinh ngạc rồi chạy tới xem ông cụ Vu không rõ sống chết ra sao.

“Ông là ai?” Vu Lan nạt nộ.

Lúc này người già kia mới bật cười rồi lên tiếng: “Tôi là sát thủ, có người bỏ tiền thuê tôi làm việc này.”