Bắc Cương lúc này so với lúc ban đầu mà Diệp Thiên mới tới hoàn toàn khác nhau.
Chỗ nào cũng toàn người là người. Có người thường, có võ sĩ và có cả những thế lực bên ngoài…
Nói tóm lại là vàng thau lẫn lộn, loại người nào cũng có và náo nhiệt vô cùng. Càng gần phạm vi Bắc Thiên Các thì người thường trên đường lại càng ít, gần như đều là thế lực của các gia tộc hoặc là hội nhóm các võ sĩ.
Nơi nào cũng treo đèn kết vải, lại bắn pháo hoa, vô cùng rực rỡ.
“Đại hội lần này của Bắc Thiên Các khác với mọi năm.”
“Nói thừa, lần này người đông, mọi năm ít người.”
“Dù gì thì mọi năm người tới Bắc Thiên Các tham dự đại hội không nhiều, đâu giống năm nay, chỗ nào cũng toàn là người, đông đúc chật chội.”
“Tối qua tôi đã xuất phát đi Bắc Thiên Các rồi, nhưng đi xe được nửa đường thì không thể nào tiến lên thêm được nữa, chỉ có thể đi bộ mà vị trí đó lại cách Bắc Thiên Các mất cả đoạn đường rõ dài.”
“Rốt cục là vì lý do quái quỷ gì thế?”
“Nghe nói lần đại hội này mọi người đều chú ý đến một thứ khác.”
“Nghe nói còn là bảo vật quý hiếm.”
Bắc Thiên Các nằm ở phía Bắc của Bắc Cương, con đường tới đó không phải là rộng, thậm chí còn phải băng qua vài ngọn núi, đi qua vài trường thành mấy ki lô mét mới có thể thấy thấp thoáng một góc của Bắc Thiên Các.
Lúc này con đường lên Bắc Thiên Các đông kín người.
Đừng nói là người thường, cho dù là một số thế lực gia tộc có chút danh tiếng ở Bắc Cương cũng đã mất đi đặc quyền của những năm về trước.
Năm nay bọn họ chỉ có thể đi bộ tới Bắc Thiên Các.
Trời dần sáng.
Diệp Thiên cũng đã thu xếp mọi thứ xong xuôi. Anh dẫn Bạch Tử U tới vùng đất tổ của nhà họ Đông Phương tìm Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh cùng hội ngộ. Tới đó rồi bọn họ cùng đi tới Bắc Thiên Các.
“Anh Diệp tới đó anh có định tham gia cuộc so tài của Bắc Thiên Các không?” Trên đường đi, Bạch Tử U lên tiếng hỏi.
“Cô nghĩ thế nào?” Diệp Thiên lắc đầu hỏi.
Bạch Tử U cũng chỉ là tiện hỏi, nhưng sau khi định thần trở lại, cô ta liền vội đổi chủ đề: “Tôi hỏi nhầm rồi, ý tôi muốn hỏi là tới đó anh có can thiệp vào lần đại hội của Bắc Thiên Các không?”
Thực lực thật sự của Diệp Thiên khó mà đoán định được. Cho dù là Bạch Tử U luôn kề cận bên Diệp Thiên nhưng cô cũng không thể nào hiểu nổi anh.
Chí ít thì Diệp Thiên mạnh hơn cô rất nhiều.
Thực lực như vậy sao có thể chủ động tham gia vào đại hội của Bắc Thiên Các chứ.
Anh tham gia thì chắc chắn sẽ khiến bọn họ phải run sợ.
Bạch Tử U hơi ngẩn ngơ.
Tối qua cô ngủ không ngon. Đúng, nhất định là vì vậy rồi.
Cô tự tìm cho mình một lý do, nhưng cũng đúng là cô ngủ không ngon, hoặc có thể nói là cả đêm mất ngủ.
Khoảng thời gian gần đây cô luôn trong trạng thái không tỉnh táo. Thật sự rất kỳ lạ.
Đương lúc Bạch Tử U còn đang thắc mắc về tình trạng của bản thân thì Diệp Thiên đã giơ tay ra: “Có can thiệp hay không thì phải xem Bắc Thiên Các có gây ra chuyện gì trái với luật lệ hay không, cho nên tôi ra tay hay không thì còn phải xem vào thái độ của Bắc Thiên Các chứ không phải xem thái độ của tôi.”
Nếu bạn đang đọc truyện trên website không phải Tamlinh247.com thì đó là website ăn cắp truyện. Hãy quay lại ủng hộ chúng tôi nhé. Xin cảm ơn!
Bắc Thiên Các ăn hai mang. Muốn được lợi từ cả hai phía và bọn họ thể hiện điều đó không phải chỉ một hai lần nữa rồi.
Thông thường, các thế lực yếu hơn một chút sẽ không dám mạo hiểm như vậy.
Nhưng Bắc Thiên Các thì lại dám vì bọn họ đã có thực lực mạnh lắm rồi.
Chí ít thì ở Bắc Cương, bọn họ là thế lực mạnh nhất, mạnh tới mức mà không ít các gia tộc không đắn đo mà cho con cháu của mình gia nhập vào thế lực này.
Trong đó không thiếu con cháu của các gia tộc lớn mạnh. Đến cả nhà họ Chu trước đây cũng còn cho Chu Nhiên tham gia.
Đương nhiên cách làm của nhà họ Chu giống như kiểu “liên hôn” và mục đích là để cân bằng lại với Bắc Thiên Các.
Vì dù gì hai bên cũng là “lão làng” ở Bắc Cương. Nếu bọn họ xảy ra mâu thuẫn và đánh nhau thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
“Các chủ Bắc Dương của Bắc Thiên Các có thực lực là võ sĩ tầng thứ mười. Nhưng đó đã là chuyện của mười năm trước rồi. Cũng không biết hiện giờ ông ta còn ở cảnh giới này nữa hay không?” Bạch Tử U đã từng điều tra đến vấn đề này.
Nhưng những gì mà bọn họ có thể biết được về một thế lực lớn mạnh như Bắc Thiên Các thì vẫn còn hạn chế.
“Tầng thứ mười không dễ đột phá như vậy đâu.”
Diệp Thiên lắc đầu đáp: “Bắc Dương có lẽ vấn đang giữ thực lực ở tầng thứ mười.”
Nghe tới đây, Bạch Tử U thấy có hứng thú hươn hẳn. Cô ta lập tức hỏi tiếp: “Anh Diệp, có lẽ anh biết trên tầng thứ mười là sức mạnh thế nào chứ?”
“Hoặc có thể nói trên võ sĩ tầng thứ mười chắc chắn còn có nhân vật lợi hại hơn chứ?”
Đây là việc mà Bạch Tử U chưa có đáp án. Cô ta đã từng điều tra nhưng ngặt nỗi kẻ mạnh nhất mà cô ta gặp cũng chỉ là võ sĩ tầng thứ mười, cùng thực lực với cô ta.
Và bọn họ biết cũng chẳng nhiều hơn Bạch Tử U.
Trước đây cô cũng đã từng hỏi Diệp Thiên nhưng Diệp Thiên không trả lời và còn cấm bọn họ không hỏi nhiều về vấn đề này.
Đương lúc Bạch Tử U tưởng lần này cũng vậy và cuối cùng cũng chẳng có được đáp án thì Diệp Thiên trả lời: “Đó là điều đương nhiên. Võ thuật vô biên. Trên tầng thứ mười còn có tầng mạnh hơn.”
“Nhưng đó là khoảng cách một trời một vực. Có sự khác biệt vô cùng lớn với võ sĩ theo võ cổ.”
Nghe Diệp Thiên nói tới những điều này, mặc dù anh nói không nhiều nhưng Bạch Tử U cũng kinh ngạc mãi không thôi.
“Anh Diệp, tại sao lần này anh lại nói với tôi?”
Đừng thấy lần này Diệp Thiên phá lệ nói vài câu liên quan tới cảnh giới trên tầng thứ mười, anh vẫn giữ kín nhiều điều khi nói chuyện với võ sĩ tầng thứ mười.
Diệp Thiên cười điềm tĩnh: “Gần đây có phải cô luôn thấy mình hay ngây ra không?”
Bạch Tử U trợn tròn mắt kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Diệp Thiên cười đáp: “Đó là điềm báo trước của người có thực lực yếu đang tiến bộ dần. Thực lực của cô trước đây mới ở đầu tầng thứ mười, hiện giờ đang vào tầng giữa của tầng thứ mười, thậm chí là tầng Đỉnh Phong thứ mười rồi.”
“Khoảng thời gian gần đây sẽ mất nhiều sức.”
“Cho nên một số việc tôi nói trước với cô cũng không sao.”
“Nhưng điều kiêng kỵ là tuyệt đối không được tham vọng viển vông. Vẫn là câu nói mà tôi từng nói. Ở tầng thứ mười phải xây dựng nền móng chắc chắn. Nếu cơ sở không tốt thì cuối cùng cũng chỉ có thể dừng bước ở mức võ sĩ theo võ cổ.”
“Muốn đạt tới cảnh giới khác sẽ là chuyện không thể.”
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Bạch Tử U mới ngỡ ngàng.
Chẳng trách mà gần đây cô luôn trong trạng thái thẩn thơ. Hoá ra là đang đột phá lên tầng cao hơn.
Điều này khiến cô vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng. Nhưng phần lớn vẫn là hồi hộp và căng thẳng.
Mọi thứ đằng sau đó cô hoàn toàn không hề biết sẽ là gì.
“Tới rồi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện rồi không biết đã tới vùng đất tổ của nhà họ Đông Phương từ khi nào.
Ở phía xa, đã thấy hai bóng người đang đi tới.
Vùng đất tổ của nhà họ Đông Phương vẫn như trước đây, vẫn là một thế giới vô cùng thần bí, yên tĩnh và huyền ảo.
“Anh Diệp.”
“Anh Diệp.”
Hai người đi tới rồi cung kính chào Diệp Thiên.
Hai người bọn họ chính là Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh.
“Chuẩn bị xong chưa?” Diệp Thiên hỏi lại.
Chu Hoàng đương nhiên là gật đầu luôn, còn Đông Phương Tĩnh thì có hơi căng thẳng. Cô hít vào một hơi thật sâu rồi mới gật đầu.
Diệp Thiên nhìn Đông Phương Tĩnh và hơi nhướng mày.