Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 117: Chương 117



Sau khi Lưu Phương Tử chết, Lâm Dật Hiên tra tìm thoáng một phát, phát hiện không có gì vật có giá trị, mới nhặt kiếm của Lưu Phương Tử lên, một thanh trường kiếm bình thường, nếu như là bình thường, Lâm Dật Hiên có lẽ còn không để vào mắt, nhưng mà hiện tại hắn mới đến cái không gian này, đối với hết thảy không gian này cũng không phải rất quen thuộc, cho nên cầm chuôi kiếm phòng thân cũng là nên làm, hơn nữa cho dù kiếm này không được tốt lắm, cũng có thể cầm đến địa phương có người đổi chút ít tiền a, hắn đi tới nơi này là một đồng tiền cũng không có, phải biết rõ lần thí luyện này phải ở trong không gian này hơn nửa năm, trong lúc này nếu như không có tiền, cái kia thật đúng là khổ cực.
Cầm lấy kiếm, Lâm Dật Hiên trực tiếp đi đến địa phương hắn rơi xuống lúc trước, sở dĩ đi trở lại đó, là vì nơi này còn có ba người sống, hắn muốn tìm được thôn trấn gần nhất, sẽ phải nhờ vào ba người kia rồi.
Lúc Lâm Dật Hiên đi trở về, lại phát hiện lão giả kia đã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tím xanh, quả nhiên là cực kỳ khó coi, từ khí tức của hắn có thể thấy được, hắn trúng độc đã bắt đầu khuếch tán, mà hai đứa con trai của hắn đang lo lắng vây quanh ở bên cạnh, khuôn mặt lo lắng, lại chỉ có thể bất lực mà nhìn lão giả vận công áp chế độc tố.
Lâm Dật Hiên nhìn lão giả kia, nếu như mặc kệ độc tố khuếch tán mà nói, chỉ sợ không đến chốc lát, lão giả liền bị độc phát nhân vong.
Lâm Dật Hiên trực tiếp đi đến bên cạnh lão giả, trong tay đột nhiên xuất hiện ba cây kim châm, lập tức đâm vào trên người lão giả, sau đó Lâm Dật Hiên đè kim châm, trực tiếp truyền vào trong cơ thể lão giả một ít chân khí, tạm thời giúp lão giả áp chế độc tố xuống.
Độc tố bị áp chế xuống, lão giả kia liền mở mắt, nhìn thấy Lâm Dật Hiên bên cạnh, vội vàng đứng dậy hướng Lâm Dật Hiên thi lễ một cái nói:
- Lão hủ Mã Lục Nghĩa, đa tạ thiếu hiệp cứu tánh mạng ba phụ tử ta, nếu như không phải thiếu hiệp mà nói, cha con chúng ta chỉ sợ phải bỏ mạng tại nơi này rồi.
- Ta cũng chẳng qua là thuận tay mà thôi, không cần cám ơn, hơn nữa ngươi trúng độc ta cũng chỉ là tạm thời dưới áp chế mà thôi, qua không được một thời ba khắc, ngươi sẽ độc phát nhân vong.

Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nói, hắn vốn chỉ là vì nhiệm vụ mà giết người Tinh Tú Phái, cứu ba phụ tử Mã Lục Nghĩa, cũng không quá đáng là trùng hợp mà thôi.
- Mệnh lão hủ có lẽ sớm đã có định số, thiếu hiệp để cho hai con ta sống sót, đã làm cho lão hủ cảm kích vạn phần.
Mã Lục Nghĩa nghe nói độc của mình chẳng qua là tạm thời ngăn chặn, trong mắt không khỏi hiện lên một tia thất vọng, nhưng cũng không có quá nhiều sợ hãi, điều này cũng làm cho Lâm Dật Hiên đối với hắn thay đổi cách nhìn.
- Kỳ thật muốn cứu ngươi cũng không khó.
Trong nội tâm Lâm Dật Hiên đột nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu, nếu như việc này chuẩn bị cho tốt, có lẽ hắn cũng không cần buồn về việc thu thập 30 bản bí tịch võ công nhập lưu.
- Thiếu hiệp, cầu ngươi cứu cha ta a, nếu như thiếu hiệp chịu cứu cha ta mà nói, Mã Nguyệt Bình ta nguyện làm trâu làm ngựa vì thiếu hiệp, thay thiếu hiệp làm việc.
Nghe Lâm Dật Hiên nói Mã Lục Nghĩa còn có thể cứu, tiểu thiếu niên kia trực tiếp quỳ đến trước mặt Lâm Dật Hiên, hướng Lâm Dật Hiên thỉnh cầu nói.
- Ngươi mau đứng lên, làm trâu làm ngựa coi như xong, chỉ là quy củ sư môn của ta, mỗi lần cứu chữa một người, phải để cho người được cứu đáp ứng làm một chuyện, không có thể tùy ý ra tay, đương nhiên quy củ này tự nhiên không thể ở chỗ này của ta phá bỏ.
Lâm Dật Hiên trực tiếp làm ra một bộ có sư môn, sau đó nói ra một quy củ, kỳ thật đây là Lâm Dật Hiên nghĩ tới danh y giết người Yên Chỉ bên trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, Yên Chỉ kia là y một người, giết một người, mà Lâm Dật Hiên thì đổi thành y một người, làm một chuyện.
Bởi như vậy, Lâm Dật Hiên muốn tụ tập bí tịch võ công liền đơn giản hơn nhiều, bất quá bây giờ có một chuyện rất trọng yếu, đó chính là tên tuổi hắn không nổi danh, cho dù có y thuật cao hơn, vậy cũng không ai tìm đến hắn trị liệu, cho nên Lâm Dật Hiên mới có thể để cho Mã Lục Nghĩa đáp ứng một sự kiện của hắn.
- Thiếu hiệp, ngài nói, vô luận là chuyện gì, chúng ta nhất định sẽ đem hết toàn lực làm được.
Mã Nguyệt Bình nghe được chẳng qua là đáp ứng một điều kiện, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
- Kỳ thật sự tình các ngươi phải xử lý cũng không khó, lần này ta xuống núi là vì dương thanh danh Y Tiên Các ta, cho nên ta muốn các ngươi giúp ta tuyên truyền, để cho tất cả võ lâm chi sĩ thân mang bệnh tới tìm ta trị liệu, các ngươi chỉ cần làm được những sự tình này là được.

Lâm Dật Hiên trực tiếp nói ý nghĩ trong nội tâm ra, chỉ cần để cho ba người Mã Lục Nghĩa tuyên dương y thuật của mình ra ngoài, nghĩ đến sẽ có người tìm tới tận cửa, có lẽ vừa bắt đầu có lẽ người tin tưởng sẽ rải rác không có mấy, nhưng mà theo hắn trị liệu người nhiều lên mà nói, như vậy thanh danh của hắn cũng sẽ càng ngày càng vang, tới lúc đó hắn muốn tụ tập bí tịch võ công cũng đơn giản hơn nhiều, hơn nữa không riêng gì bí tịch võ công, hắn ở trong không gian thí luyện cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- Sự tình theo như lời thiếu hiệp, Mã gia ta nhất định đem hết khả năng, hơn nữa đại bá ta giao hữu rất rộng, muốn hoàn thành sự tình theo như lời thiếu hiệp nói, cũng không tính khó khăn.
Mã Nguyệt Bình nghe được điều kiện của Lâm Dật Hiên, vội vàng đáp ứng xuống.
- Đã như vậy, chúng ta giao dịch đạt thành.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười, trong tay đột nhiên xuất hiện mấy chục cây kim châm, sau đó chỉ thấy tay của Lâm Dật Hiên như là ảo ảnh, lập tức huyễn hóa ra mấy chục cánh tay, mà những kim châm kia cũng như trong cùng một lúc, ghim đã đến mấy chỗ huyệt đạo trên người Mã Lục Nghĩa, sau đó tay của Lâm Dật Hiên cực kỳ nhanh chóng lướt qua các cây kim châm, chân khí trong tay nhanh chóng xuyên thấu qua kim châm đánh vào trong cơ thể Mã Lục Nghĩa, tay Lâm Dật Hiên càng chạy càng nhanh, chẳng qua là trong chốc lát, liền giống như giao long, quấn quanh trên tất cả kim châm, đây cũng là tốc độ tay của Lâm Dật Hiên quá nhanh, đã mang ra từng đạo tàn ảnh, mới xuất hiện hiệu quả như vậy.
Đã qua một lát sau, Lâm Dật Hiên đột nhiên ngừng tay lại, sau đó dụng lực vỗ ngực Mã Lục Nghĩa một chưởng, sau đó chỉ thấy Mã Lục Nghĩa đột nhiên phun ra một miệng máu đen, màu đen phun ra kình lực mười phần, trong chớp mắt liền phun ra bên ngoài mấy trượng, mà Mã Lục Nghĩa ở sau khi phun ra máu đen, nhan sắc tím xanh trên mặt cũng biến mất, chỉ có điều vẫn còn có chút tái nhợt.
Lâm Dật Hiên thấy Mã Lục Nghĩa nhổ ra máu đen, trực tiếp thu hồi kim châm trên người hắn, sau đó nhìn Mã Lục Nghĩa, nói ra:
- Mã Lão, ta đã bức ra tất cả độc tố trên cơ thể ngươi, còn lại chỉ cần uống thêm chút thuốc, thêm chút điều trị là được khỏi.
- Đa tạ đại ân của thiếu hiệp.

Mã Lục Nghĩa nghe được Lâm Dật Hiên nói, vội vàng đứng dậy hướng Lâm Dật Hiên khom mình hành lễ, tuy hắn không sợ chết, nhưng mà có thể sống, tự nhiên so với chết muốn tốt hơn nhiều.
Lâm Dật Hiên vội vàng ngăn cản, hắn nhàn nhạt nói:
- Ta lần này cứu ngươi, chính là các ngươi đáp ứng điều kiện của ta, cho nên cũng không cần cám ơn ta.
- Vậy lão hủ nhất định làm tốt sự tình của thiếu hiệp, cũng không phụ ân thiếu hiệp cứu mạng.
Mã Lục Nghĩa vừa cười vừa nói, vừa nhìn lão nhân này chính là một người rất cởi mở.
- Đúng rồi, thiếu hiệp, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh.