Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 128: Chương 128



- Ngươi muốn chết.
Trên mặt Tả Tử Mục lộ ra một tia lãnh ý, vừa rồi trường kiếm bị đánh bay, dĩ nhiên làm cho trên mặt Tả Tử Mục nhịn không được, hiện tại Lâm Dật Hiên nói như vậy, trong nội tâm Tả Tử Mục không khỏi giận dữ, trực tiếp từ bên hông rút ra một thanh trường kiếm, sau đó đâm tới Lâm Dật Hiên.
Không thể không nói Tả Tử Mục ở kiếm thuật, vẫn là có một ít tạo nghệ, trường kiếm vừa ra, liền trực tiếp có chút hàn mang ép tới Lâm Dật Hiên.
Mũi kiếm lập tức đã đến cổ họng Lâm Dật Hiên, ánh mắt Lâm Dật Hiên lạnh lẽo, Tả Tử Mục này vậy mà muốn giết hắn, Véc-tơ Hoạt Động lập tức phát động, trường kiếm kia trực tiếp đứng ở trước người Lâm Dật Hiên, mà hai ngón tay của Lâm Dật Hiên cũng thoáng cái kẹp lấy thân kiếm.
Mà trong mắt người ngoài chỉ thấy trường kiếm của Tả Tử Mục đến trước người Lâm Dật Hiên, liền thoáng cái dùng lại, trường kiếm bị Lâm Dật Hiên kẹp lấy, vậy mà không tiến được thêm.
Trong nội tâm tất cả mọi người không khỏi bay lên một tia kinh hãi mà nhìn về phía Lâm Dật Hiên, phải biết rõ Tả Tử Mục cũng không phải là thế hệ cửu lưu gì, kiếm của hắn cũng không phải dễ tiếp được như vậy. Mà Lâm Dật Hiên vậy mà có thể sử dụng hai ngón tay kẹp lấy kiếm.
- Tả Tử Mục, ta bất quá nói thật, ngươi vậy mà hạ sát thủ đối với ta.
Lâm Dật Hiên mặt lạnh quát nhẹ thoáng một phát, ngón tay kẹp lấy trường kiếm vừa dùng lực, trường kiếm lập tức bị Lâm Dật Hiên bẻ gẫy.
Mà cùng lúc đó tay phải Lâm Dật Hiên vung lên, trực tiếp đánh tới ngực Tả Tử Mục.
- Phanh...
Tả Tử Mục kêu thảm một tiếng, cả người bay ngược ra ngoài, sau đó nặng nề quăng xuống đất.
- Đáng chết, ngươi cũng dám tổn thương sư phụ ta.

Cung Quang Kiệt thấy Tả Tử Mục bị Lâm Dật Hiên đánh bay ra ngoài, vậy mà không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nhặt trường kiếm rơi trên mặt đất, trực tiếp đâm qua Lâm Dật Hiên.
Nhưng mà Cung Quang Kiệt vừa đến trước người Lâm Dật Hiên, liền cảm giác trên mặt đột nhiên truyền đến một hồi đau đớn, sau đó cả người trực tiếp bị ném bay ra ngoài.
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt mà nhìn Cung Quang Kiệt bị một chưởng của mình đánh bay nói ra:
- Vô Lượng phái các ngươi quả nhiên người cũng như tên, nguyên một đám không hề có khí lượng.
- Ngươi rốt cuộc là người nào? Đến Vô Lượng kiếm chúng ta, rốt cuộc là rắp tâm gì?
Lúc này Tả Tử Mục bị người đở lên, che ngực, vẻ mặt phẫn hận mà nhìn Lâm Dật Hiên.
- Vốn chỉ là xem lễ, nhưng mà khí lượng của chưởng môn như ngươi thật đúng là ít đến đáng thương, rất không phụ lòng ba chữ Vô Lượng kiếm kia.
Lâm Dật Hiên cười lành lạnh một tiếng, mới vừa rồi hắn không có giết chết Tả Tử Mục, cũng chỉ là bởi vì sợ giết Tả Tử Mục khiến cho toàn bộ Vô Lượng kiếm điên cuồng công kích, tuy bản thân Lâm Dật Hiên không sợ, nhưng mà Đoàn Dự lại không được, nếu như hắn trong lúc hỗn loạn bị người giết mà nói, vậy thì phiền toái.
- Nói không sai, lão nhân này chính là không có khí lượng.
Lúc này Chung Linh ngồi ở trên xà nhà cũng cười nhẹ mở miệng nói, sau khi nói xong, nàng hướng Lâm Dật Hiên nói ra:
- Vừa rồi cám ơn ngươi đã cứu ta, không nghĩ tới võ công của ngươi lợi hại như vậy.

Lâm Dật Hiên còn chưa nói, Đoàn Dự ngược lại mở miệng trước, chỉ thấy hắn nhìn Chung Linh, nói ra:
- Ngươi ở phía trên kia làm gì? Leo cao như vậy, không sợ té xuống sao?
- Có cái gì phải sợ hay sao? Bổn cô nương mới sẽ không té xuống.
Chung Linh nhẹ nhàng cười cười, sau đó thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, trực tiếp từ trên xà nhà nhảy xuống.
Lâm Dật Hiên nhìn bộ dạng Đoàn Dự, không khỏi một hồi bất đắc dĩ, Đoàn Dự chứng kiến nữ nhân xinh đẹp trên cơ bản đều là tiến lên lôi kéo làm quen.
- Mời các ngươi đi ra ngoài, Vô Lượng kiếm phái không chào đón các ngươi.
Tả Tử Mục nhìn mấy người Lâm Dật Hiên quát khẽ, kỳ thật hắn ngược lại là muốn giáo huấn đám người Lâm Dật Hiên một ít, lại đuổi bọn chúng ra khỏi phái Vô Lượng, nhưng mà Lâm Dật Hiên thật lợi hại, hắn căn bản cũng không phải là đối thủ, coi như là muốn dạy dỗ, cũng chẳng qua là có lòng vô lực, cho nên hắn vẫn là muốn đám người Lâm Dật Hiên đi ra.
- Không chào đón chúng ta ly khai là được, các ngươi nơi đây chém chém giết giết, ta còn không muốn lưu đâu.
Đoàn Dự nghe được Tả Tử Mục nói, liền bỉu môi.
Đúng lúc này, đột nhiên một người từ ngoài cửa vọt vào, chạy tới trước mặt Tả Tử Mục, có chút kinh hoảng nói:
- Chưởng môn không xong, Thần Nông Bang mang theo bảy tám chục người giữ đường núi, nói không cho bất cứ ai xuống núi, lại dùng tên phóng tới một phong thơ.

- Thần Nông Bang? Đọc.
Lông mày Tả Tử Mục có chút nhíu thoáng một phát, sau đó nói.
- Lời nói rất khó nghe a, hạn bọn ngươi trong vòng một canh giờ, tự đoạn tay phải, rời khỏi Cung Kiếm Hồ, nếu không làm cho Vô Lượng kiếm chó gà không tha.
Người nọ chậm rãi đọc lên nội dung bức thư, nhưng mà vừa đọc xong, người liền trực tiếp té xuống, sau đó liền không có sinh lợi.
- Thần Nông Bang chết tiệt, có phải các người cũng là người Thần Nông Bang hay không?
Tả Tử Mục chứng kiến đệ tử trực tiếp trúng độc mà chết, lửa giận trong mắt điên cuồng bốc lên, sau đó trực tiếp giận chó đánh mèo hướng về đám người Lâm Dật Hiên.
- Ngươi mới là người Thần Nông Bang.
Chung Linh hừ nhẹ một tiếng, sau đó hướng về Tả Tử Mục nhẹ lè đầu lưỡi.
- Chúng ta đi thôi, nơi đây trong chốc lát sẽ tranh giành đấu nhau.
Lâm Dật Hiên nhìn Tả Tử Mục một cái, sau đó hướng Đoàn Dự nhàn nhạt nói, hiện tại Vô Lượng Sơn cũng tới, nhiệm vụ coi như là đã chính thức bắt đầu, sau đó chỉ cần để cho Đoàn Dự an toàn trở lại Đại Lý Vương Phủ, nhiệm vụ đã thành, cho nên không có tất yếu đứng ở Vô Lượng Sơn nữa, kế tiếp phải nhanh một chút mà về thành Đại Lý.
- Các ngươi ai cũng không thể đi.
Ngay thời điểm đám người Lâm Dật Hiên chuẩn bị ly khai, Tả Tử Mục đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó liền trông thấy nguyên một đám đệ tử Vô Lượng kiếm rút trường kiếm ra, vây quanh đám người Lâm Dật Hiên.
- Vị cô nương này, phiền toái ngươi trước mang Đoàn huynh đi ra ngoài, để ta chặn lại những người này.

Lâm Dật Hiên quay đầu đối với Chung Linh nhẹ nhàng nói ra.
- Được rồi, bất quá ngươi phải cẩn thận a...
Chung Linh gật gật đầu, sau đó trực tiếp mang theo Đoàn Dự đi ra.
- Ta khuyên bọn họ tốt nhất dừng ở đây, ta cũng không muốn đại khai sát giới.
Lâm Dật Hiên nhìn những đệ tử Vô Lượng xông lên kia, nhàn nhạt nói.
Nhưng mà Vô Lượng đệ tử đâu quản Lâm Dật Hiên nói, ở bọn hắn xem ra, tuy Lâm Dật Hiên rất lợi hại, nhưng lại không phải đối thủ mấy chục người bọn hắn, hơn mười người bọn hắn liên thủ, coi như là nhất lưu cao thủ, cũng chưa chắc có thể lấy được tiện nghi, lại càng không cần phải nói Lâm Dật Hiên là thiếu niên không lớn.
- Chỉ bằng ngươi, ngươi nghĩ rằng Vô Lượng kiếm chúng ta đệ tử đều bất tài sao? Nói khoác mà không biết ngượng.
Cung Quang Kiệt hét lớn một tiếng, dẫn đầu lao đến Lâm Dật Hiên, vừa rồi Lâm Dật Hiên tát một cái kia, hắn là một mực ghi ở trong lòng, đối với Lâm Dật Hiên hận, tự nhiên cũng nặng nhất.
- Cái kia cũng đừng trách ta.
Ánh mắt Lâm Dật Hiên lạnh lẽo, thân hình lập tức di động, vẻn vẹn là nháy mắt liền đến trước người Cung Quang Kiệt, nhẹ tay một trảo, trực tiếp đoạt lấy kiếm trong tay Cung Quang Kiệt, sau đó trường kiếm nhẹ nhàng vung lên, lập tức một vết máu nhàn nhạt xuất hiện ở trên cổ Cung Quang Kiệt.
Đây hết thảy phát sinh cũng không quá đáng là trong chớp mắt, tất cả mọi người chỉ thấy Lâm Dật Hiên lập tức mất đi bóng dáng, sau đó liền chứng kiến Lâm Dật Hiên đứng ở trước người Cung Quang Kiệt, trong tay cầm kiếm, mà vết máu trên cổ Cung Quang Kiệt chậm rãi mở rộng, cuối cùng trực tiếp có máu tươi phun ra.