Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 156: Chương 156



Đại hán nghe được Lâm Dật Hiên nói không khỏi nao nao, bản thân hắn cũng không phải kẻ ngu dốt, tự nhiên nghe được ẩn ý Lâm Dật Hiên nói, chẳng lẽ mình thật sự giúp đỡ nhầm người? Đại hán có chút nghi ngờ quay đầu, muốn hướng thiếu nữ áo tím kia hỏi thăm rõ ràng, nhưng mà lúc này hắn mới phát hiện, thiếu nữ áo tím kia sớm liền không thấy bóng dáng.
- Tại hạ Kiều Phong, vừa rồi có nhiều chỗ mạo phạm, kính xin thứ lỗi.
Đại hán tựa hồ cũng minh bạch mình có khả năng trách oan Lâm Dật Hiên rồi, vội vàng hướng Lâm Dật Hiên xin lỗi, bất quá trên mặt của hắn vẫn mang theo một tia lạnh lùng.
Kiều Phong? Lâm Dật Hiên nghe được danh tự Đại hán thì ngơ ngác một chút, không nghĩ tới gặp được đại hán này, chính là Kiều Phong, trách không được có thực lực mạnh như vậy, vừa rồi chưởng kích có long ngâm kia, nghĩ đến chính là Hàng Long Thập Bát Chưởng đi à nha, bất quá vì cái gì hàng thập bát chưởng kia không có uy lực như trong truyền thuyết nhỉ.
- Nguyên lai là Kiều bang chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười.
- Đại danh Mộ Dung công tử, Kiều mỗ cũng ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay kiến thức đến Mộ Dung công tử ai chọc bằng cái gì thì đâm lại bằng cái ấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Trên mặt Kiều Phong mang theo một tia nghiêm nghị, tựa hồ đề phòng Lâm Dật Hiên.
Nghe Kiều Phong nói, Lâm Dật Hiên thoáng cái giật mình, Mộ Dung công tử? Ai chọc bằng cái gì thì đâm lại bằng cái ấy? Cái này là cái gì a, Lâm Dật Hiên đột nhiên kịp phản ứng, nhất định là Kiều Phong nghĩ Véc-tơ Hoạt Động là Di Tinh Hoán Nguyệt, hắn bị chưởng lực của mình đánh trả, cho nên mới đem Lâm Dật Hiên trở thành Mộ Dung Phục.

Suy nghĩ cẩn thận những thứ này về sau, Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng nói:
- Kiều bang chủ chỉ sợ nhận lầm người, tại hạ không phải Mộ Dung công tử gì đó.
- Xin hỏi đại danh huynh đài?
Kiều Phong nghe được Lâm Dật Hiên nói khẽ giật mình, không thể nào, vốn là giúp đỡ lầm người, hiện tại lại nhận lầm người.
- Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt báo danh tự.
- Vốn là Kiều mỗ đã hiểu lầm, Kiều mỗ lại nhiều lần hiểu lầm Lâm huynh đệ, quả nhiên là có nhiều mạo phạm, như vậy đi, Kiều mỗ làm chủ, chúng ta đến quán rượu nâng ly ba chén, xem như Kiều mỗ bồi tội.
Kiều Phong vẻ mặt hào sảng nói.
- Bồi tội liền miễn đi, tại hạ cũng không phải người nhỏ mọn, tại hạ còn có chút việc phải làm, sự tình uống rượu chờ tại hạ làm xong sự tình, lại đến cũng không muộn.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, trực tiếp hướng Kiều Phong cáo từ, sau đó cả người tung bay lên, lập tức hướng về không trung vọt tới.
- Khinh công thật cao minh, trên giang hồ lúc nào ra một nhân vật như vậy?
Kiều Phong có chút kinh ngạc mà nhìn Lâm Dật Hiên phóng lên trời, trong nội tâm một hồi suy nghĩ.
Lâm Dật Hiên nhảy đến không trung, trực tiếp hướng về phương bắc bay vút, vừa rồi hắn nhớ rõ phương hướng thiếu nữ áo tím ly khai chính là bên cạnh chỗ này, không sai, hiện tại Lâm Dật Hiên chính là đang tìm thiếu nữ áo tím kia, vừa rồi Lâm Dật Hiên nói được cái gì mình không phải là người nhỏ mọn, hoàn toàn là gạt người, có khi Lâm Dật Hiên liền đặc biệt keo kiệt, thiếu nữ áo tím đối với hắn xếp đặt thiết kế, tu không có để cho hắn ăn thiệt thòi gì, nhưng lại làm cho hắn nhẫn nhịn một bụng hỏa, nếu như không phát tiết, Lâm Dật Hiên thật sợ mình biệt xuất nội thương.
Đi về phía trước chỉ chốc lát sau, Lâm Dật Hiên liền tìm được tung tích của thiếu nữ áo tím, lúc này thiếu nữ áo tím đã hướng về Tây Phương tiến lên, hiển nhiên là sợ Lâm Dật Hiên lại truy tới đây, cho nên mới thay đường, cũng may Lâm Dật Hiên bay đủ cao, mới phát hiện thân ảnh thiếu nữ áo tím.
Bộ dáng bây giờ của thiếu nữ áo tím thập phần vui vẻ, hiển nhiên là nhiều lần xếp đặt thiết kế Lâm Dật Hiên, làm cho nàng có cảm giác thành tựu, võ công của ngươi cao hơn thì như thế nào? Còn không phải bị ta đùa bỡn.

- Ngươi thật giống như rất cao hứng.
Lâm Dật Hiên trực tiếp trôi lơ lửng ở trên không thiếu nữ áo tím, nhàn nhạt nói.
- Không có... Không có a....
Thiếu nữ áo tím nghe được thanh âm của Lâm Dật Hiên, thân thể thoáng cái cứng lại, đồng thời đáy lòng hung hăng chửi bới, hắn làm sao như âm hồn bất tán vậy a....
Khi thiếu nữ ngẩng đầu lên, chứng kiến Lâm Dật Hiên lăng không mà đứng, đồng tử trong mắt đột nhiên co rụt lại, thật là lăng không mà đứng, cũng không có bất kỳ vật giẫm đạp, đáng chết, nàng chẳng qua là nghĩ kế thoát thân, như thế nào chọc tới một quái vật như vậy, hiện tại thiếu nữ hối hận vô cùng, vốn dùng bản lãnh của nàng, muốn bỏ qua mấy sư huynh tự nhiên là dư xài, bất quá bởi vì không cẩn thận đập trúng Lâm Dật Hiên, liền có chủ tâm muốn chỉnh Lâm Dật Hiên.
Kết quả lúc trốn ở một bên xem kịch vui, lại phát hiện Lâm Dật Hiên là một cao thủ chính cống, năm sư huynh của nàng, chẳng qua là trong nháy mắt liền bị chém giết, không có một chỗ trống đánh trả, điều này làm cho trong nội tâm nàng hết sức hoảng sợ, cho nên lòng bàn chân vội vàng bôi mỡ, trực tiếp chạy ra, lại không nghĩ rằng còn không có chạy xa đã bị tìm được, lúc ấy thủ đoạn của Lâm Dật Hiên, thế nhưng là để cho thiếu nữ này còn có chút không rét mà run, cái loại tư vị ngứa ngoáy này, nàng không muốn chịu thêm lần nữa.
- Không có? Được rồi, ngươi mất hứng, ta ngược lại là thật cao hứng.
Thân thể Lâm Dật Hiên từ không trung nhẹ nhàng rớt xuống, trực tiếp rơi xuống trước người thiếu nữ áo tím.
Cao hứng? Đáng chết, quái vật này sẽ không lại muốn dùng phương pháp gì sửa trị nàng chứ, nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Lâm Dật Hiên kia, trong nội tâm thiếu nữ áo tím cảm giác một hồi sợ hãi.
- Ngươi tên là gì?

Lâm Dật Hiên cười nhạt hỏi.
- A Tử.
Thân thể thiếu nữ không để lại dấu vết mà lui một bước, tựa hồ muốn cùng Lâm Dật Hiên kéo ra khoảng cách.
Quả nhiên là cô ta, Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, lúc trước tuy đoán được thiếu nữ này chính là A Tử, nhưng mà lúc này nghe được chính miệng nàng thừa nhận, Lâm Dật Hiên không khỏi cảm thán một tiếng.
- Tốt rồi, đem ngươi đáp ứng trộm bí tịch cho ta giao ra đây a.
Lâm Dật Hiên trực tiếp vươn tay ra, hắn cũng có chút tò mò A Tử rốt cuộc là trộm bí tịch gì, bất quá hẳn không phải là bí tịch lợi hại gì, nếu không cũng không chỉ có năm bao cỏ đến truy nàng.