Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 16: Cố tình gây sự



Một nhà ba người đi tới đại sảnh của Lăng gia, vừa vào cửa, Lăng Thiên giật nảy mình.

Bên trong có mấy chục người già trẻ lớn bé, cao thấp đủ cả, Lăng Chân cũng ở trong đó, đang dựa vào người bên cạnh. Lăng Thiên vừa vào cửa liền nhìn thấy ngay, không sai, chính là người đó. Người đó vào ngày mình sinh ra đã nổi sát cơ đối với mình! iện tại Lăng thiên đã biết, người ngày tên là Lăng Không.

Sau khi biết Lăng Chân chính là nhi tử của Lăng Không, còn Lăng Không lại là nghĩa tử duy nhất của gia gia mình, Lăng Thiên hoàn toàn hiểu rốt cuộc vì sao hắn lại nổi sát cơ đối với mình: Phụ thân của mình chính là người kế thừa hợp lệ thứ nhất của Lăng gia, nhưng thành thân mấy năm mà thủy chung không sinh con, nếu là tình trạng này không thay đổi, vậy thế người kế thừa duy nhất đời thứ ba của lăng gia chính là Lăng chân, nhi tử của Lăng Không! Mà mình sinh ra lại triệt để phá đi mộng đẹp của hai cha con nhà này! Đương nhiên lão vô cùng thống hận mình…

Nghĩ tới đây, Lăng Thiên không chỉ có chút đồng tình đối với cha con nhà này, chịu đả kích như vậy, cho dù đổi là mình cũng sẽ tuyệt đối không thể chịu được. Chờ đã... Lăng Thiên đột nhiên nghĩ ra, phụ thân Lăng Khiếu của mình cùng với mẫu thân Sở Đình của mình tình thâm ý đậm, cảm tình rất sâu nặng, mà hai người bọn họ đều rất bình thường, sao có thể thành thân mấy năm mà thủy chung không sinh hạ được? Chẳng lẽ, đây vốn là âm mưu của Lăng Không?

Trong mắt Lăng Thiên lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, nếu thực sự là vậy, tên Lăng Không này đúng là đáng chết vạn lần!

Còn cha con Lăng Không Lăng Chân, từ lúc thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Lăng Thiên tiến vào đại sảnh, trong mắt cùng đồng thời rực lửa, vẻ căm hận nồng đậm tràn ngập trong mắt.

Lăng Thiên bĩu môi, gọi gia gia rồi chạy về phía trước. Lăng Chiến rất vui mừng, khuôn mặt ra nua tựa hồ cười đến nở hoa, ôm Lăng Thiên vào trong lòng.

"Ha ha, mấy năm không gặp tiểu thiếu gia rồi, lớn thế này rồi đấy, so với đại ca quả thực giống nhau như đúc, ha ha ha" Một trận cười rất hiền từ vang lên. Lăng Thiên không cần quay đầu lại cũng biết giọng nói này nhất định là trong miệng Lăng Không thoát ra.

Lăng Khiếu và thê tử tới tham dự lễ gặp mặt của mọi người, liền ngồi xuống. Lăng Khiếm sắc mặt nghiêm túc nói với Lăng Khiếu và Sở Đình: "Thiên nhi lớn rồi, cũng nên để nọ học tập quân tử lục nghệ (1), thi từ ca phú, tương lai an thân lập nghiệp, không thể để cho người khác nói tôn tử của Lăng Chiến ta là hạng bất học vô thuật, chỉ biết ham mê ca múa ăn bắn. Hừ hừ, hôm nay, lão phu đã mời các vị danh gia trong kinh thành tới đây, nếu như hai người các ngươi không có dị nghị, sau này mấy vị tiên sinh sẽ ở lại trong phủ, chuyên lo việc dạy dỗ Thiên nhi" Nói xong liền trừng mắt nhìn Lăng Khiếu.

Lăng Khiếu cười khổ. Lão nhân gia ngài đều đã an bài ổn cả rồi, người cũng đã chọn xong rồi, chúng ta còn có thể dị nghị gì nữa? Trong lòng thì biết trong lời nói của lão gia tử còn có ẩn ý, cái gì gọi là hạng ham mê ca múa săn bắn? Chắc chắn vẫn vì chuyện khi Lăng Thiên chọn đồ đoán tương lai đã chọn một cái túi thơm mà tức giận mình. Do đó không dám nói gì nữa: "Lão nhân gia người thấy được là được rồi".

Sở Đình nhi đang nhu thuận ngồi ở đó, nghe lão gia tử nói vậy, nhịn không được mà tức giận trong lòng, cái lão già này, sao lại nói cháu của mình như vậy? Nhi tử của ta mới năm tuổi, có chỗ nào đáng thật vọng, có chỗ nào là ham mê ca múa săn bắn?

Lăng lão gia tử ôm Lăng Thiên vào trong lòng, cười nói: "Cháu ngoan, nhìn này, những vị này đều là lão sư mà gia gia tìm cho cháu đấy".

Lăng Thiên cơ hồ sắp té xỉu, chỉ vào đám người muôn hình vạn trạng ở trước mặt, líu lưỡi nói: "Những vị tiên sinh này đều là lão sư của con ư?"

Lăng lão gia tử cười ha hả, nói: "Con nhìn đi, vị này là Tần đại tiên sinh sẽ dạy con thi từ ca phú, Tần đại tiên sinh tính tình ngay thẳng, học vận nghiêm cẩn, là một vị lương sư hiếm có".

Tần đại tiên sinh thân mặc nho bào, khuôn mặt gầy gò, thân hình cao gầy, tay đang vuốt vuốt một nhúm râu dê vểnh ra ở dưới cằm, mặt tươi cười, đầu khẽ gật gù tỏ vẻ vừa ý.

"Còn vị này là Lữu sư phó, dạy con bắn tên cưỡi ngựa, Lữ sư phó thành thạo cung mã, khi còn trẻ là cấm quân giáo đầu của đại nội, không ít tướng lĩnh trong quân chính là xuất thân từ môn hạ của Lữ sư phó, có thể nói là có học trò khắp thiên hạ".

"Còn vị này là Thượng sư phó, dạy con âm luật. Thượng sư phó đối với âm luật có tao nghệ cực cao, đặt biệt âm hiểu tranh cầm, là đệ nhất nhạc sư của cung đình".

"Vị này là Hà sư phó, cũng dạy con âm luật, hai môn tiêu và nhị của Hà sư phó là thiên hạ nhất tuyệt, có mỹ danh là Tiêu Nhàn. Người yêu thích âm luật trong đương kim thiên hạ, đều coi được nghe Hà sư phó diễn tấu là một vinh dự".

"Vị này Hầu sự phó, sẽ dạy con môn họa…" Mắt của Lăng Thiên càng lúc càng mở to hơn…

"Vị này dạy con thư pháp…" Lăng Thiên hai mắt trắng dã, lảo đảo muốn ngã…

"Vị này dạy con lễ pháp…" Lăng Thiên: "…"

"Vị này dạy con…"

"Vị này…"

"Vị…"

"Rầm!"

Lăng Thiên hai mắt trắng dã, ngã xuống đất bất tỉnh! Cả người co giật…

Bị Lăng Thiên dùng tuyệt thực làm vũ khí uy hiếp, Lăng Khiếu, Sở Đình Nhi không nỡ bắt ép nhi tử của mình, đặc biệt bị Lăng lão phu nhân chửi lấy chửi để, cuối cùng, Lăng lão gia tử cũng thay đổi chỷ ý, chỉ lưu lại vài vị lão sư, toàn bộ như người khác đều đưa trở về.

Nhưng sự nhượng bộ của Lăng lão gia tử cũng rất có hạn, Lăng lão gia tử nghiêm chỉnh tuyên bố: Cho dù không học, cũng phải biết một chút, thi từ ca phú, cung mã võ ngệ là môn học bắt buộc, cầm kỳ thư họa là môn học phụ trợ, còn các môn khác thì cũng tự chọn…

Lăng Thiên trong lòng vô cùng buồn bực.

Mấy cái tên gia hỏa này, lão tử có thể làm toàn khoa lão sư cho bọn họ đấy! Không chỉ thi từ ca phú cầm kỳ thư hoa, còn bao gồm cả mươi tám ban võ nghệ nội ngoại kiêm tu! Nếu có hứng thú, ta còn có thể dạy bọ học vật lý, hóa học, tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Bồ Đào Nha…

Dưới tâm tình cực kỳ khó chịu, Lăng Chân vốn là kẻ nhìn không thuận mất nhất liền biến thành đối tượng để hắn phát tiết.

Sau ngày đại hội bái sư đó, Lăng Không liền đề xuất để cho Lăng Chân cùng đọc sách với Lăng Thiên, cũng là để bầu bạn. Lăng lão gia tử cùng phu phụ Lăng Khiến vui vẻ đáp ứng. Còn Lăng Thiên đương nhiên là không có ý kiến gì. Nói thừa, tặng không một mốn đồ chơi để mở mang trí lực, ai mà không thích! Thế là, dưới sự cực kỳ kiên trì của Lăng Không, Lăng Chân liền trở thành thư đồng

Vốn là, mỗi lần thấy nụ cười giả dối trên mặt Lăng Chân và sự băng hàn âm lãnh chôn sâu trong mắt hắn, Lăng Thiên liền có một loại cảm giác hết sức buồn cười, nhưng dưới tâm tình không thoải mái, Lăng Chân nếu lại hiện ra nụ cười giả dối trên mặt thì được đổi lại đương nhiên chính là một cước nhắm thẳng vào đầu của Lăng Thiên: "Cười cái gì mà cười! Cười nữa thì cút ra ngoài!

Nực cười! Mặc dù nói rằng tuổi người còn nhỏ thế này mà tâm cơ đã âm trầm như vậy, trong đám cùng lứa tuổi có thể nói là rất hiếm có, nếu cho người thời gian vài năm nữa, có lẽ chơi đùa cùng người có thể thú vị hơn một chút, nhưng với chỉ số thông minh hiện giờ của người, cùng lão tử chơi trò "
bụng nam mô miệng một bồ dao găm" chẳng phải là đi tìm chết sao?

Dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, Lăng Chân nhất thời bị một cước đạp trúng mặt, máu tươi từ trong lỗ mũi chảy ra, nhất thời còn chưa kịp có phản ứng gì, đợi một lát sau mới khóc thành tiếng.

Lăng Thiên quát mắng như hung thần ác sát: "
Khóc cái gì mà khóc! Không phải chỉ đá ngươi một cước thôi sao? Làm gì mà khóc đến thành như thế này!" Rồi khi thừa giơ ngón giữa lên. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Tần đạ tiên sinh đang đầu lúc lắc miệng ngâm thơ tuyệt đối không ngờ rằng, vị tiểu thiếu ra bề ngoài trông giống như một tiểu cô nương mi thanh mục tú lại hạ thủ ác độc như vậy, trong nháy mắt, một vị học sinh khác đã mặt mũi nở hoa nằm trên mặt đất! Trong nhất thời há mồm cứng lưỡi, chỉ tức giận tới mức cả người run rẩy, giơ ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào Lăng Thiên: "Ngươi… ngươi…" Không ngờ đến cả nói cũng không nên lời.

Lăng Thiên trừng mắt nhìn: "
Ta làm sao? Thiếu gia ta giáo dục thư đồng của ta, ngươi có ý kiến gì?"

Tần đại tiên sinh ngón tay run rẩy, mũi miệng xiêu vẹo: "
Ngươi… ngươi.. tức chết lão phu rồi!"

Lăng Thiên cười thầm trong miệng, nhắm chuẩn một cước đá lên bụng Lăng Chân: "
Bò dậy mau, nằm trên đất để giả làm chó chết à? Thiếu gia nói cho ngươi biết, khi thiếu gia không cao hứng, ngươi không được phép cười: Khi thiếu gia cao hứng, ngươi cho dù gãy chân cũng phải làm cho ta cười vui vẻ! Biết chưa hả?"

Lăng Chân gào lên một tiếng đau đớn, cuộn người bò dậy, mặt đầy oán độc: "
Tiểu tạp chủng! Ngươi dám đánh ta!"

"
Hả? Ta khinh! Gan lắm! Dám chửi cả ta!" Ha ha ha, cái ta muốn chính là ngươi chửi ta đó, tiểu tử ngươi không chửi ta thì ta còn có gì thú vị để tiếp tục đánh nươi! Có điều ba chữ này suýt chút nữa cũng khiến cho Lăng Thiên thực sự tực giận! Tiểu tử này, hai cha con hắn quả nhiên không không để một nhà chúng ta vào trong mắt!

Lăng Thiên xông lên trước, tận dụng cả chân lẫn tay. Lăng Chân tuy so với hắn lớn hơn ba tuổi, nhưng thên thể của Lăng Thiên linh hoạt vô cùng, nếu dụng nội lức, chỉ sợ một quyền cũng có thế đánh chết hắn. Chỉ trong nháy mắt, Lăng Chân nằm trên đất như một con cá chết, mặt mũi bầm dập!

"Nho tử cũng không thể dạy nổi!" Khuyên bảo không có kết quả, ngược lại suýt chút nữa còn té ngã, Tần Đại tiên sinh tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt, nâng cái thước trong tay lên: "Quỳ xuống!"

"
Vì sao? Dựa vào gì mà phải quỳ xuống? Thiếu gia ta chính là giáo huấn một thư đồng nhỏ mà thôi, ai bảo hắn khi ta không cao hứng mà dám cười? Chẳng lẽ thiếu gia ta giáo huấn hạ nhân của mình cũng là sai? Còn phải chịu phạt nữa ư?" Lăng Thiên nói năng hung hồn đầy lý lẽ. Nực cười! Hai cha con hắn nằm mơ cũng muốn hại bổn thiếu gia, bổn thiếu gia trước tiên thu một chút lợi tức từ bọn chúng thì có gì không đúng?

Để một người tài cao hiểu rộng như lão ở đây đọc sách ngâm thơ, thực sự là chuyện vô cùng nực cười! Không khiến cho lão tiểu tử này tức giận bỏ đi, thì đại kế của thiếu gia ta sao có thể thuận lợi được? Hơn nữa, ta nếu như học thực sự giỏi, vậy còn không khiến cho lũ hổ đói rình mồi Dương gia, Hoàng gia sớm đưa vào trong tầm mắt, sớm đối phó với Lăng gia ta sao?

Lão tử đã ngoan năm năm rồi, hiện tại phải ăn chơi lếu láo một phen!

(1): Quân tử lục nghệ gồm:

- Lễ: Lễ tiết

- Nhạc: Âm nhạc

- Xạ: Kỹ thuật bắn tên

- Ngự: Cưỡi ngựa và kỹ thuật điều khiển- Thư: Thư pháp

- Số: Số học

Tác giả phong lăng thiên hạ

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên