Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 20: Phu thê dạ thoại



Ngay lúc hai phụ tử Lăng Không và Lăng Chân đang nói về chuyện ban ngày thì trên đình phòng họ có một thân ảnh như mây đen vô thanh vô tức biến mất.

Tối nay trong phòng phụ mẫu Lăng Thiên cũng có mật đàm.

Sở Đình Nhi rúc vào trong lòng của trượng phu, khuôn mặt kiều diễm đổ mồ hôi đầm đìa. Một cánh tay duỗi thẳng ra, không ngừng thở hổn hển. Cố gắng đề tỉnh tinh thần nói: Khiếu ca, ngươi xem thử biểu hiện của Thiên Nhi hôm nay như thế nào?"

Lăng Khiếu toàn thân trần truồng lộ ra thân thể cứng rắn của một quân nhân. Khẽ vận động thân thể dựa đầu lên trên gối đang, mắt còn đang híp lại, hồn phách đang phiêu du bỗng nhiên nghe thê tử hỏi vậy liền ngẩn người, lại lập tức nổi giận: "
Một tiểu súc sanh. Hôm nay thật sự là vô pháp vô thiên. Ngày mai phải hảo hảo giáo huấn hắn một trận mới được".

Sở Đình Nhi nghe vậy liền cười phì, vươn một ngón tay vẽ một vòng tròn lên bộ ngực như sắt thép nói: "
Chàng đó nha. Quả thực là một ngốc tử mà. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện những lời nói của Thiên Nhi hôm nay không xứng với độ tuổi sao? Cho dù là một người trưởng thành mấy chục tuổi cũng không có khả năng nói được như thế. Còn nữa, những người sáng suốt chỉ nghe sơ liền biết được chuyện hôm nay là do Thiên Nhi vô lý gây loạn. Nhưng mà tiểu gia hỏa này lại có thể nói như đang chịu ủy khuất vô cùng. Chàng không cảm giác được trong đó có điều bất thường sao!"

Lăng Khiếu nhíu nhíu mày cẩn thận suy nghĩ lại. Một lát sau liền cảm giác được chuyện không thích hợp: "
Ồ. Hắn là một tiểu hài tử mới năm tuổi thì sao có thể nói được như vậy? Lại có thể khiến cho mọi người và Tần đại tiên sinh đều á khẩu không cách nào trả lời được. Chỉ có thể tin vào những gì hắn nói. Xem ra con chúng ta quả là một thiên tài mà".

Sắc mặt Sở Đình Nhi hiện ra vẻ kiêu ngạo: "
Đó là con ta mà. Những người bình thường sao có thể sánh bằng"

Khóe miệng Lăng Khiếu lộ ra một nụ cười quái dị, đôi tay ở bên trong chăn chậm rãi di chuyển. Đột nhiên bàn tay hắn đặt lên đôi gò bồng đảo đầy đặn của Sở Đình Nhi rồi dùng sức một chút khiến cho hai khối thịt mềm mại thay đổi hình dạng, bộ mặt mê say nói: "
Con của nàng? Không có ta thì nàng có thể sinh ra được sao?"

Yêu kiều hừ một tiếng, cả người Sở Đình Nhi vô lực, ánh mắt mê ly thở hổn hển nói: "
Bại hoại! Nhân gia nói chuyện với chàng nghiêm chỉnh mà lại nghĩ bậy bạ… Không…" Nhưng mà một bàn tay của Lăng Khiếu đã khẽ di chuyển xuống thám hiểm vùng đất thần bí bên dưới khiến Sở Đình Nhi cả người run rẩy không thôi. Khuôn mặt ửng hồng giấu trong lòng trượng phu.

Lăng Khiếu cười hắc hắc: "
Chẳng lẽ hiện tại ta không nghiêm chỉnh sao?" Vừa nói vừa xoay người…

Một lúc lâu sau, Sở Đình Nhi thở ra một hơi thỏa mãn, bàn tay ngọc nhẽ nhàng vuốt mái tóc đầy mồ hôi trên trán. Khuôn mặt ửng hồng, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc, thân thể mềm mại nằm bên cạnh trượng phu như con mèo nhỏ: "
Khiếu ca. Đình nhi… Đình nhi… hạnh phúc quá".

Lăng Khiếu thở gấp liên tục, trong miệng phì phò: "
Nàng hạnh phúc muốn chết nhưng ta mệt muốn chết đây này. Thiếu chút nữa bị thoát lực rồi. Quai quai của ta là một tiểu yêu tinh mà…"

"
Đáng ghét!" Sở Đình Nhi vừa mừng vừa xấu hổ nhẹ nhàng đánh hắn một cái. Đôi mắt tràn ngập xuân ý như muốn rơi lệ.

"
Ồ…" Lăng Khiếu nhìn vẻ mặt cực kỳ mê người của thê tử thiếu chút nữa không kiềm chế được bản thân.

"
Chàng thành thật một chút! Thiếp còn có chuyện muốn nói về Thiên Nhi" Sở Đình Nhi biết được trượng phu sẽ không nhịn được bị mình mê hoặc nên chui vào trong chăn chỉ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"
Ừm, biểu hiện của Thiên Nhi hôm nay quả thực khiến ta cảm thấy bất ngờ" Lăng Khiếu trầm ngâm.

"
Đúng vậy, biểu hiện hôm nay của thiên Nhi thật sự khiến cho mẫu thân ta cảm thấy ngoài ý muốn ra còn có chút khiếp sợ. Thiên Nhi quá thông minh…" Trên mặt Sở Đình Nhi lộ ra sự lo lắng.

"
Ân? Thiên minh thông minh lanh lợi là chuyện tốt nhưng tại sao nàng lại lo lắng?"

Sở Đình Nhi lộ ra vẻ trầm tư: "
Khiếu ca. Chàng không cảm thấy biểu hiện của Thiên Nhi hôm nay thật sự có chút thông minh vô cùng sao? Hài tử thông minh tất nhiên sẽ khiến cho mẫu thân ta cao hứng vô cùng. Nhưng mà quá thông minh sẽ rất dễ dàng lạc lối, huống hồ thông minh quá cũng rất khó có thể quản giáo. Chàng không cảm thấy vậy sao!"

Lăng Khiếu có chút đau đầu nói: "
Vậy là sao? Càng thông minh càng tốt. Hắc hắc, Lăng Gia ta từ trước đến giờ, kể cả ta và phụ thân cũng chỉ là hạng người thô tục, đầu gỗ mà thôi. Chưa bao giờ xuất hiện một mưu sĩ nhưng hiện tại cũng đã xuất hiện một thiên tài rồi. Đình Nhi, tất cả đều là công lao của nàng đó…" Vừa nói Lăng Khiếu lộ ra ánh mắt đam mê, đôi bàn tay 'heo' ngo ngoe muốn di động.

Sở Đình Nhi bắt đắc dĩ nhìn trượng phu vừa bực mình lại vừa buồn cười. Một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, vừa yêu vừa hận vươn một ngón tay chỉ lên đầu hắn: "
Chàng đó. Nói chuyện với chàng quả thực là đàn khảy tai trâu mà".

Lăng Khiếu cười hắc hắc, thân thể cường tráng khẽ động khiến cho Sở Đình Nhi vừa kiệt lực ngăn cản đôi bàn tay 'heo' của trượng phu vừa thở hổn hển: "
Đừng… Chờ một chút… Thiếp còn chưa nói hết. Với trí thông minh của Thiên Nhi sợ rằng phụ thân tìm gia sư cho hắn quá nhiều. Như vậy sẽ mất thời gian của nó nhiều nên thiếp lo lắng nó sẽ nhàm chán… Không… Xấu xa…"

Lăng Khiếu vừa 'công thành chiếm đất' vừa hàm hồ nói: "
Yên tâm. Mai ta sẽ nói chuyện với phụ thân. Hắc hắc… Ồ… Thật mềm…" Một mảnh xuân quang tràn ngập gian phòng.

Lăng Thiên từ trong mặt đất vô thanh vô tức đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Mỗi đêm vào lúc này thì mẫu thân Sở Đình Nhi không quản mưa gió đều đi đến phòng hắn kiểm tra nhưng sao hôm nay lại không đến?

Đối với tình cảm của phụ mẫu Lăng Thiên hiểu rất rõ. Năm hắn được ba tuổi thì hai người xem hắn như một hài tử ba tuổi không biết chuyện nên hành động không hề cố kỵ. Kết quả là mỗi đêm trở thành thời gian mà Lăng Thiên cảm thấy dài kinh khủng. Đối với một tiểu hài tử ba tuổi hắn có cảm giác như thế nào không cách nào nói rõ được.

Mỗi lần nhìn thấy mẫu thân ở ngay bên cạnh mình không hề cố kỵ làm việc kia khiến cho buồn bực muốn chết. Lão thiên à! Ta còn là xử nam ở hai thế giới đó nha. Kết quả là mỗi buổi sáng sớm khi hắn tỉnh dậy, tinh thần phụ mẫu luôn sáng láng Lăng Thiên lại cảm giác buồn ngủ vô cùng, tinh thần mệt mỏi cực độ. Hắn luôn lo lắng mình sẽ phun máu mũi hay là trái tim nổ tung mà chết…

Loại tình huống này kéo dài đến khi Lăng Thiên tròn bốn tuổi được người trong nhà hỏi hắn có yêu cầu gì thì hắn không chút do dự yêu cầu tách ra ở phòng khác. Hơn nữa lại chọn một phòng cách rất xa phòng phụ mẫu, thái độ kiên quyết vô cùng. Người trong nhà không biết làm gì đành phải đồng ý yêu cầu của hắn. Ngay lúc bắt đầu có cho vài ma ma và thị nữ ở cùng, sau khi thấy Lăng Thiên ngủ rất ngon, tinh thần thịnh vượng vô cùng liền khiến mọi người tấm tắc cảm thấy kỳ quái. Được một thời gian Lăng Thiên liền yêu cầu mấy ma ma và thị nữ kia rời khỏi phòng vị thiếu gia cổ quái này.

Không còn bị quấy rối ít nhất ba lần mỗi đêm nên tinh thần Lăng Thiên tốt vô cùng. Lăng Thiên âm thầm cảm thấy măy mắn cũng bội phục phụ thân mình tràn đầy tinh lực. Hắn thường xuyên lợi dụng không có ai trong phòng vén quần lên kiểm tra tiểu kê kê xem trong tương lai mình có thần dũng như phụ thân không. Mỗi lúc như vậy trong phòng Lăng Thiên truyền ra tiếng cười cực kỳ dâm đãng mà quái dị khiến cho bọn nha hoàn bên ngoài toàn thân phát lạnh, nổi da gà…

Quyết định này của Lăng Thiên khiến cho Sở Đình Nhi thương tâm vô cùng, không quản mệt nhọc đều đi thăm hắn mỗi ngày làm cho Lăng Khiếu bất mãn vô cùng, cứ cách một đoạn thời gian đi tìm hắn nhưng lần nào cũng thấy hắn đang ngon giấc.

Lăng Thiên cảm thấy rất yên tĩnh. Như thế nào thì ở một mình cũng tốt hơn mỗi đêm đều phải xem 'phim' miễn phí như thế. Mặt khác Lăng Thiên đối với phụ thân mình có chút khinh bỉ: Lần nào cũng có vài 'tư thế' như vậy, không có chút tân tiến nào…

Tối hôm nay mẫu thân không đến kiểm tra phòng thì Lăng Thiên khẽ động ngón chân cái thôi cũng biết được tại sao mẫu thân không đến. Hắc hắc, Phật dạy: Không Thể Nói.

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên