Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 243: Chém tận giết tuyệt



Lăng Không làm hại Lăng Gia cơ hồ là đoạn tử tuyệt tôn, Lăng Khiếu sau khi biết được thì cơ hồ muốn chém hắn thành muôn vạn mảnh, giờ phút này sao còn có thể sinh tâm đồng tình!

"Rắc rắc." Tên hộ vệ phụ trách hành hình kia vung đại cước lên rồi dậm xuống, từng đầu ngón tay của Lăng Chân vang lên một tiếng kêu rắc một cái, thanh âm tựa như đậu rang cháy nổ. Hắn một mặt giẫm nát tay Lăng Chân một mặt quay đầu nhìn Lăng Không nhe răng cười một tiếng:" Lăng đại gia, đầu khớp xương của quý công tử rất dài và cân xứng, ha ha, âm thanh xương gẫy như vậy chắc rất dễ nghe, ngài thấy có phải không? Nói vậy lão nhân gia ngài cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái? Tại hạ biểu diễn tốt như thế sao lại không khích lệ vài câu!"

Lăng Không cả người run rẩy, thống khổ quay đầu đi, không đủ nhẫn nại để nhìn cảnh con mình bị hành hạ. Nào biết gã hộ vệ cầm bầu rượu chưa đến phiên ra tay nên cảm giác buồn bực, lúc này thấy Lăng Không nhắm mắt cúi đầu thì không khỏi đột nhiên giận dữ! Hắn tiến lên từng bước, một tay luồn qua song xe tù túm lấy tóc hắn, đem mặt hắn vặn quay lại, nổi giận nói:" Nhìn lão tử đây. Bọn ta vì Lăng đại gia ngài mà diễn trò, sao có thể bỏ lỡ được! Bọn ta còn chưa tính chuyện ngài không khích lệ vài câu, nay lại dám không nhìn!"

Bị vặn tóc đau nhức, Lăng Không rốt cục lại mở mắt nhưng lại tận mắt nhìn thấy thảm trạng chết đi sống lại của con mình thì không nhịn được cất tiếng khóc lớn. Hai mắt đẫm lệ nhưng lại thấy được lưng Lăng Chiến lão gia tử khẽ động, trong mắt không khỏi hiện lên một đạo quang mang, liều mạng kêu to lên:" Nghĩa phụ, nghĩa phụ, van ngài, van cầu ngài buông tha cho Chân nhi. Hết thảy sai lầm cũng do ta gánh chịu! Chân nhi hắn còn nhỏ, hắn chưa làm qua chuyện xấu gì, hắn chưa có lỗi lầm gì với Lăng Gia, hết thảy toàn bộ là do ta"

Trong xe tù Lăng Không quỳ gối dập đầu 'bang bang' không ngừng, trên trán trong nháy mắt da thịt nát bấy, máu thịt bê bết, thanh âm trong yết hầu cơ hồ không nói ra lời "Nghĩa phụ, lão nhân gia ngài quay đầu lại xem một chút, đây là Chân nhi đó. Đây là Chân nhi đấy! Lúc hắn còn bé Lão nhân gia ngài cũng thường xuyên ôm hắn a, ngài cùng nghĩa mẫu cũng đã dạy dỗ hắn mà. Nghĩa phụ, ngài nhẫn tâm như vậy sao hả? Van cầu các ngươi phát tâm từ bi cho hắn một con đường sống. Ta ở nơi này dập đầu lạy lão nhân gia ngài a."

Thân thể hùng vĩ của Lăng Chiến run lên kịch liệt không khỏi chậm rãi xoay người lại. Trong mắt đã thấy ẩn hiện lệ quang.

Lăng Thiên thầm kêu không ổn, thấy mình có chút chủ quan. Vạn nhất lão gia tử nổi lòng trắc ẩn mà mở miệng hứa hẹn cho Lăng Chân một con đường sống, vì Lăng Không mà lưu lại một cái huyết mạch, chính mình tất không thể tái ra tay. Đây chẳng phải là một mối đại họa sao.

Hắn lạnh lùng nói:" Lăng Không! Hôm nay nếu đổi lại là ngươi có quyền sinh sát, ngươi sẽ bỏ qua cho bất kỳ người nào trong Lăng Gia ta sao?"

Lăng Không nghe vậy thì lập tức không nói gì, hắn tự hỏi chính mình nếu thật sự trong hoàn cảnh đó thì có buông tha cho người nào của Lăng Gia không. Cho dù nói là có thể buông tha thì ngay cả chính mình cũng không tin nói chi là người khác!

Lăng Thiên tiếp tục lạnh lùng nói:"Nay ngươi còn mặt mũi nào cầu tình cho con ngươi. Ta hỏi ngươi, lúc ngươi chịu sự sai phái của Dương Gia bí mật lẻn vào Lăng Gia ngươi có từng nhớ đến ân cứu mạng của ôgia gia ta? Lúc ngươi hạ độc dược với mẫu thân ta, muốn Lăng Gia t đoạn tử tuyệt tôn ngươi có từng nghĩ tới công ân dưỡng dục của gia gia và nãi nãi ta đối với cả nhà ngươi? Vừa lại có từng nghĩ tới gia phụ đối với ngươi tình như thủ túc mà ngươi lại cấu kết với Nam Cung Thế Gia nhằm nhất cử phá vỡ Lăng Gia. Lúc đó ngươi có từng nghĩ tới ngươi là nghĩa tử của Lăng Gia? Lúc ngươi cùng bọn người ở mã tràng Tây Bắc thương lượng âm mưu soán vị, ngươi có tự vẫn lương tâm của mình không. Lương tâm của ngươi có phải đã bị chó ăn mất không? Nuôi con chó nó còn biết báo ân chủ nhân nhưng ngươi là đồ táng tận thiên lương, dĩ nhiên là không bằng heo chó! Hôm nay âm mưu bại lộ dĩ nhiên còn có mặt mũi nhắc đến tình xưa để cầu tình! Ngươi nói như thế nào ra khỏi miệng. Cho tới bây giờ chỉ có ngươi phụ Lăng Gia, Lăng Gia chưa từng phụ ngươi nửa điểm. Làm chuyện đại nghịch với cha là chuyện bất hiếu! Phụ tình thủ túc là bất kính! Hạng người táng tận thiên lương là bất nhân bất nghĩa! Hạng người bất hiếu, bất nghĩa, bất nhân, bất kính không bằng sài lang như ngươi còn có mặt mũi nào mà sống trên đời nữa!"

Mọi người nghe lời Lăng Thiên nói thì đều nhìn về phía phụ tử Lăng Không, ánh mắt không khỏi càng thêm khinh bỉ. Người như thế, làm ra nhiều tội ác ngập trời như vậy, làm gì có tư cách đáng tha thứ, làm gì có lý do mà tha thứ?

Lăng lão gia tử đang chuyển thân lại chợt dừng lại rồi nhất thời lại vòng trở về. Chỉ lưu lại một tiếng thở dài thê lương.

Lăng Không thấy Lăng Chiến quay đi thì cảm giác vô vọng. Điểm hy vọng duy nhất đã bị Lăng Thiên dùng mấy câu này đánh tan hoàn toàn! Hắn oán độc nhìn Lăng Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng điên cuồng "Lăng Thiên! Ngươi đừng có đắc ý, Lão tử có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Lão tử sau khi chết, hồn phách sẽ vĩnh viễn đi theo ngươi, hành hạ ngươi, nguyền rủa ngươi. Lão tử muốn tận mắt thấy ngươi bị bầm thây vạn đoạn! Ngươi chờ đấy, hồn phách lão tử sẽ tới! Ha ha ha."

Nghe thanh âm âm u oán độc này mọi người không khỏi rùng mình một cái. Bầu trời vốn đang sáng sủa, ngàn dặm không một bóng mây trong lòng mọi người không tự chủ được nổi lên một trận âm phong, cảm giác như mây đen đã bao phủ bầu trời. Nhất thời cảm giác được quanh mình hết thảy đều là âm khí âm u cũng tiếng quỷ khốc. Nhịn không được nổi da gà toàn thân. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Lăng Thiên cười ha ha, mấy lời này có thể hù da được người khác nhưng đối với Lăng Thiên vốn là nhân vật thật sự đã từng đi tới hoàng tuyền thì mấy câu này bất quá chỉ là tiếu thoại mà thôi! Tiếng cười vừa dứt, Lăng Thiên hung hăng quát: "Lăng Không, không cần uổng phí tâm cơ! Bổn công tử chờ ngươi biến thành á quỷ tới tìm ta lấy mạng! Cho dù ngươi biến thành ác quỷ, bổn công tử cũng có bản lãnh làm cho ngươi vạn kiếp không được siêu sinh! Sau đó làm cho ngươi có mắt không tròng, có tai mà không nghe thấy, có miệng mà không lưỡi, có cơ thể mà không có cảm giác. Ha ha ha, cho dù ngươi hóa thành lệ quỷ cũng là một thiên cổ phế quỷ! Lo mà nắm chắc cơ hội cuối cùng còn có thể nghe thấy, có thể nhìn thấy, ta sẽ cho ngươi xem trò hay, kiên nhẫn mà nhìn, trò này sẽ do đứa con bảo bối của ngươi biểu diễn. Cho dù con mình biểu diễn nhổ củ cải hay thả diều thì ngươi cũng cảm nên thấy thỏa mãn. Bổn công tử sau đó sẽ trở lại chiêu đãi ngươi, đồ vô sỉ!"

Lăng Không sắc mặt thảm biến, hắn sớm đã không nghĩ đến sanh tử, cho dù bị chém ngàn đao, lăng trì phân thây thì hắn cũng sớm có tâm lý chuẩn bị. Nhưng nghe Lăng Thiên miêu tả kiểu chết này thì trong lòng lại run sợ, vô cùng sợ hãi hơn nữa còn nghe thấy Lăng Thiên trừng trị Lăng Chân trước mặt hắn. Hắn là nhân vật cao tầng Lăng Phủ, sao không biết gì cái gì gọi là nhổ củ cải cùng thả diều?

Đây chính là hai loại hình phạt tàn nhẫn! Vì nhổ củ cải là đem một người chôn ở trong đất, sau đó một đao cắt đứt da đầu ở trung tâm mà tách ra hai bên, sau đó đổ thủy ngân vào! Vì thủy ngân có tính ăn mòn mà mật độ cực kỳ cao lại không chỗ nào không thấm vào được, nó một đường chui xuống dưới. Mà khi nó " chui " cũng tương đương với da người cùng cơ thể hoàn toàn chia lìa, mà trong thời gian đó không chỉ cực kỳ đau nhức mà còn rất ngứa ngáy. Không ai có thể đủ nhẫn nại chịu được cái loại thống khổ này, thân thể sẽ theo đó mà trồi lên mà cơ thể cũng sẽ theo đó cùng da thịt chia lìa. Tới lúc cuối cùng, lớp da toàn thân nhất tề tách ra rơi xuống cũng là lúc toàn thân mất đi lớp da mới từ dưới hố đất thoát ra, cả người máu tươi đầm đìa ngã trên mặt đất! Mà kinh khủng nhất đó là trong quá trình này, tinh thần mãnh liệt kích thích thần kinh hưng phấn khiến cho người này nhất thời có thể không chết. Nếu như được điều dưỡng thích đáng thì thậm chí còn có thể sống sót! Nhưng tư vị sống sót tuyệt đối so với lúc ấy còn muốn thống khổ gấp ngàn vạn lần, chỉ cần có một làn gió ấm áp thổi nhẹ một chút cũng sẽ giống như bị ngàn vạn thanh đao xẻo chém!

Còn thả diều là chỉ việc dùng một thanh trường mâu có ngạnh hung hăng đâm vào bụng, ở bên trong bụng nhẹ nhàng vặn chuyển hai vòng, đem ruột trong bụng quấn xoắn vài trường mâu sau đó dụng lực đem cơ thể người ném lên cao. Người đi trường mâu ở lại nên ruột sẽ bị kéo dài ra, dài nhất có thể đạt tới vài chục trượng, tựa như thả diều. Hình phạt như thế nếu người chịu hình thân thể cường kiện thì có thể mấy ngày cũng không chết. Thật sự là hình pháp cực kỳ tàn nhẫn!ai gã đại hán hành hình cùng hô lên đáp ứng một tiếng, trên mặt đồng thời lộ ra vẻ hưng phấn tàn nhẫn. Một gã trong đó lại không thể chờ đợi được vớ ngay lấy thanh cương đao đào một cái hố trước mặt Lăng Không, bùn đất bay tung tóe, bộ dáng làm thật là hăng say. Xem bộ dáng này tựa hồ càng thấy tràng diện tàn nhẫn và máu tanh thì hai gã này lại càng hưng phấn.

"Hả." Lăng Không hét một tiếng khóc nát gan nát ruột rồi kêu thảm thiết, nhất thời máu tươi đầy miệng phun ra, thân thể mềm nhũn té xuống.

"Đủ rồi! Giết người bất quá là đầu rơi xuống, không cần làm cái gì bày vẽ!" Xa xa truyền đến tiếng quát của Lăng lão gia tử, chỉ thấy hắn quay lưng vô lực hướng bên này khoát tay áo:" Cho bọn hắn một cái chết thống khoái đi."

Lăng Thiên vung tay lên, quát:" Dừng tay! Không cần đào nữa!"

Hai tay chắp sau lưng đi tới trước xe tù, Lăng Thiên quát to:" Rất xin lỗi chư vị. Lúc này đây là thời khắc cuối cùng trong kiếp nhân sinh của các ngươi! Về phần địch nhân ta cũng không muốn nói thêm cái gì. Kẻ nào sai sử các ngươi, bổn công tử từ lâu đã biết rõ ràng, không cần thẩm vấn! Bây giờ, chỉ có chúc các vị hoàng tuyền lộ thượng, đi mạnh giỏi!"

Dừng một chút, Lăng Thiên cười lạnh nói:" Lăng Thiên tùy thời hoan nghênh chư vị theo gương Lăng Không biến thành lệ quỷ tới tìm ta lấy mạng! Bất quá tốt nhất là nên nhớ kỹ, mặc kệ là làm quỷ hay là chuyển sinh thành người, ngàn vạn lần không nên đối nghịch với Lăng Thiên ta! Chỉ là, lấy hành vi của ngươi kiếp nầy, chỉ sợ khó mà vào được nhân đạo! Tạm biệt không gặp!"

Lăng Thiên không chần chờ, bàn tay tàn nhẫn chém xuống, hét lên như sét đánh một tiếng:" Chém!".

Quyển 3