Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 368: Tính kế!



Một kiếm này ngoài sự suy đoán của Thiên Lý nhưng Thiên Lý hùng bá thiên hạ hơn mười năm thì há có thể là người dễ dàng bị trúng chiêu như vậy? Ánh mắt Thiên Lý chợt lóe sáng lên, thân thể mạnh mẽ dừng lại quán tính đang đi về phía trước. Một thân thể đang di chuyển thật nhanh vậy mà có thể dừng lại giữa không trung.

Chỉ là tất cả những điều của Thiên Lý làm có vẻ như đều nằm trong dự đoán của Lăng Thiên. Thế kiếm đang bổ xuống lập tức chếch nhẹ qua môn bên, một kiếm được súc thế đến đỉnh rốt cục được được đánh ra...

Mà Thiên Lý đột nhiên hét lớn một tiếng, trên tay không biết lấy từ đâu ra một thanh trường kiếm chém ra ngoài khiến cho trường kiếm phát ra âm thanh 'ông ông' rung động vô cùng. Nhất thời trước mặt Lăng Thiên xuất hiện ngàn vạn bóng kiếm tạo thành một quang mạc, khí thế mạnh mẽ như muốn nối liền thiên địa.

Thiên Lý không hổ là đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết, dưới tình huống xấu như vậy mà có thể ngạnh kháng được cục diện xấu. Nhưng kiếm của Lăng Thiên bị hắn né bị lệch qua một bên nên không có được lực nhất.

"Cheng cheng..." Âm thanh song kiếm giao kích nhau vang lên không ngừng như hạt châu rơi xuống đất...

Đáng tiếc... Đáng tiếc rằng lúc này thế công của hai người đều không ở đỉnh phong. Nếu như chân chánh đỉnh phong va chạm nhau thì sẽ có cảnh tượng như thế nào đây?

Phốc! Phốc! Hai ngụm máu tươi đồng thời xuất hiện giữa không trung. Lăng Thiên vừa tránh né công kích vừa lộn trở về sau để lại một chuỗi máu như cầu vòng giữa không trung.

Thiên Lý đang ở giữa không trung vốn không có chỗ mượn lực nhưng bằng công lực tuyệt đỉnh của hắn tạo thành kết quả siêu việt khinh công. Nhưng Thiên Lý dưới sự liều mạng của Lăng Thiên thì cũng không thoải mái chút nào, thân thể hắn trên không trung rơi xuống đất để lại một vết máu thật dài. Bản thân công lực của hắn hơn xa Lăng Thiên nhưng một ngày truy đuổi liên tục bị Lăng Thiên ám toán, đặt bẫy, cuối cùng lại bị dính độc châm. Đang khi hắn bức độc tốn công lực nhiều nhất thì lại bị Lăng Thiên dùng thế công sét đánh không kịp bưng tai công kích hắn. Mặc dù Thiên Lý thành công chống đỡ nhưng dù sao cũng chỉ là vội vàng chống đỡ thôi. Trong tay đối phương lại là một thanh kiếm sắc bén vô cùng nên mới bị thương.

Hơn mười năm, đây là lần đầu tiên Thiên Lý cùng người khác đơn đả độc đấu bị rơi vào hạ phong, thậm chí còn bị thương. Việc này nếu truyền ra ngoài thì tên tuổi của Lăng Thiên sẽ danh chấn thiên hạ.

Vì người có tên cây có bóng. Lăng Thiên không hi vọng một kích đắc thủ nhưng hắn cũng không hề biết hắn đã nổi danh rồi. Chỉ thấy hắn sau khi liều mạng công kích kia liền xoay người đi ra sau lưng cây đại thụ dùng hai chân đạp mạnh lên thân cả một cái mượn lực bay ra xa như một viên pháo rồi biến mất.

Cây đại thụ phía sau hắn to lớn hai người ôm không hết đang ầm ầm ngã xuống muốn đè lên Thiên Lý đang ở bên dưới gốc.

Khi Thiên Lý còn chưa đuổi kịp Lăng Thiên thì hắn đã dùng huyền thiết kiếm chặt đứt hơn hai phần gốc, lúc này lại bị hắn đạp một cái thật mạnh nữa mới phát huy ra hiệu quả cao như vậy.

Thân thể của Thiên Lý còn chưa chạm đất đã thấy cây đại thụ đang nhắm vào mình mà ngã xuống. Không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, hắn không còn bất chấp thân phận gì mà cố gắng gia tốc tiếp đất. Hai chân dùng sức đạp mạnh một cái đưa thân thể bay ngược ra ngoài hơn mười trượng.

Đại thụ hung hăng ngã xuống mặt đất khiến cho ngọn núi cũng muốn run rẩy theo. Mấy nhánh cây trên ngọn đập vào chân khiến cho vị tuyệt thế cao thủ cau mày lại. Bị thương không đáng để nói nhưng như vậy thì còn đâu là mặt mũi nữa chứ.

Thiên Lý xoay người đứng lên nhìn xung quanh mới phát hiện Lăng Thiên đã không còn bóng dáng nào nữa. Một kích không trúng đã bỏ chạy ngàn dặm.

Thiên Lý đứng trên sườn núi đối diện với cây đại thụ mà không biết phải nói gì. Giơ trường kiếm lên nhìn vào thì lập tức hắn kinh sợ vô cùng. Đây là một thanh trường kiếm do tinh cương được luyện trăm lần tạo thành theo hắn đã hơn mười năm chưa hề tổn thương chút nào cả nhưng hôm nay giao kích dưới chiêu thức nhân kiếm hợp nhất của Lăng Thiên mà hình dáng của nó bây giờ chẳng khác gì cái lưỡi cưa...

Đứng yên lặng nơi đó mà trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ kỹ lưỡng lại. Tiếp theo trên mặt lộ ra một nụ cười từ đáy lòng...

Là người có võ công khoáng cổ tuyệt kim, trên thiên hạ khó có đối thủ vậy mà hôm nay vì truy đuổi một thiếu niên này mới một ngày mà đã bị thương thân thể, lại hủy diệt luôn bội kiếm đã theo mình hơn mười năm. Tức giận hơn là bị đối phương bức thành đánh ngang tay, thậm chí rơi xuống hạ phong.

Nhưng hắn không phát điên lên mà chỉ sau khi trầm tư một lúc liền nở nụ cười.

Thiên Lý không nổi giận như mấy lần trước đuổi theo lền mà hắn lẳng lặng ngồi lên cây hơi cúi đầu xuống, đem tất cả những chuyện hôm nay duyệt qua một lần. Từ khi nhìn thấy Lăng Thiên tại Lăng Phủ thì mỗi một động tác, một vẻ mặt, một câu nói của hắn đều diễn ra một lần, ngay cả đối đáp, phản ứng của bản thân mình hắn cũng cẩn thận suy nghĩ lại.

"Ha ha... Thú vị... Thật sự rất thú vị..." Thiên Lý đột nhiên nở một nụ cười thoải mái: "Lăng Thiên... Thật rất thú vị!" Đột nhiên Thiên Lý phát hiện mình bị lạc xuống đồng bằng (Ý ngắn ngọn của câu: 'Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh) cũng không oan uổng chút nào. Nếu không phải võ công của mình cao hơn Lăng Thiên rất nhiều thì sợ rằng hôm nay ở trên sườn núi này có thể trở thành nơi an táng của mình. Bố trí và tâm kế lại phối hợp với võ công như vậy khiến cho mình phải chấn

Lúc này Thiên Lý mới phát hiện ra từ khi mình tiến vào Lăng Phủ đến hiện tại đều bị Lăng Thiên tính kế. Khi đó trùng hợp ngay lúc Diệp Khinh Trần xuất hiện tại Lăng Phủ, Lăng Thiên cũng không có trực tiếp yêu cầu Diệp Khinh Trần làm gì nhưng trong vô hình hắn đã đưa sự tồn tại của Diệp Khinh Trần phát huy nhuần nhuyễn vô cùng.

Lăng Thiên thừa dịp bản thân mình nói chuyện với Diệp Khinh Trần mà hắn chen vào để cho bản thân mình chú ý đến hắn, có Diệp Khinh Trần ở đó thì Thiên Lý không thể chém giết Lăng Thiên ở trước mặt Diệp Khinh Trần được. Lăng Thiên cắt đứt lời nói của Diệp Khinh Trần để chuyển đề tài sang chính mình.

Kể từ đó, Lăng Thiên thuận lý thành chương đưa không khí giương cung bạt kiếm trở thành cuộc nói chuyện của ba người. Đưa bản thân mình vốn có thể rút kiếm giết người bất kỳ lúc nào đưa vào trong tâm kế của hắn, ở trước mặt bằng hữu của mình mà bị người khác mang theo vẻ mặt tươi cười bắt chuyện với ngươi chẳng lẽ ngươi không trả lời? Nhưng chỉ cần mình nói một câu thôi đã rơi vào trong bẫy của Lăng Thiên rồi, qua lại vài câu đã khiến cho bản thân mình không thể động thủ trong Lăng Phủ được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Ngay sau đó Lăng Thiên lại đưa rượu ngon ra, mặc dù Lăng Thiên nói chỉ muốn uống với Diệp Khinh Trần một phen thôi, không có ý tứ lấy lòng mình và cũng không có ý tứ ân cần để lấy hảo cảm của mình nhưng bản thân mình đến để giết người thì có thể rời đi được sao? Chính mình và Diệp Khinh Trần là đồng môn và cũng là người quen cũ, chẳng lẽ gặp nhau ngay cả một chén rượu cũng không uống sao?

Ngay khi chính mình bưng chén rượu lên thì cái bẫy thứ hai của Lăng Thiên đã thành công. Hắn nhân cơ hội này nói với Lăng Thần vài câu dặn dò. Chính mình đã bưng chén rượu lên rồi, Diệp Khinh Trần cũng đã nâng ly lên để mời lại thì chẳng lẽ mình lại buông rượu xuống để ngăn cản Lăng Thiên ư? Như vậy thì mất phong thái của tiền bối quá, hơn nữa còn đâu mặt mũi trước mặt bằng hữu của mình chứ? Thậm chí Thiên Lý hoài nghi rằng Lăng Thiên nói biện pháp đối phó mình cho Lăng Thần là do hắn cố tình nói lớn để cho mình biết. Nếu không thì Lăng Thiên có thể dùng 'mật ngữ truyền âm' mà. Kiểu nói chuyện như vậy đối với một tiên thiên võ đạo cao thủ chẳng khác gì kề bên tai hắn để nói cả.

Tiếp theo Lăng Thiên lại dùng khí thế và lời nói để biểu hiện sự tự tin và cuồng vọng của mình, còn cho rằng Thiên Lý có Vô Thượng Thiên phụ trợ đằng sau nữa. Hắn đã thành công khơi dậy ngạo khí trong lòng của Thiên Lý để hoàn thiện trận đánh cuộcnăm sau kia.

Đánh cuộc đã định, ngay khi lúc bản thân mình cảm thấy khoái trá nhất thì đột nhiên Lăng Thiên trở mặt đối phó khiến mình trở tay không kịp khiến cho bản thân bị mất mặt trước bằng hữu khiến cho lửa giận tăng vọt không thể kiềm nén được. Đến tận đây thì bản thân lại bị Lăng Thiên tính kế lần nữa.

Chuyện kế tiếp Lăng Thiên luôn dùng thủ đoạn khiến cho chính mình ni giận và phải luôn luôn đề phòng, làm cho bản thân tiêu hao công lực. Thiên Lý biết mỗi một lần Lăng Thiên trêu chọc mình, khiến cho mình phải đi trên một đoạn đường ít nhất là hai lần, thậm chí còn nhiều hơn nữa. Cứ như vậy nên Lăng Thiên mới có đủ thời gian bố trí cạm bẫy phải giết mình trong hạp cốc này.

Mà độc châm của hắn lại chính là đòn sát thủ trong sát thủ. Nếu như không phải bản thân mình phản ứng nhanh, vạn nhất bị độc châm bắn trúng đôi mắt thì vô luận là bản thân mình thiên hạ đệ nhất hay thiên hạ vô địch cũng chỉ còn nằm đó cho người ta mổ xẻ. Nghĩ đến đây thôi khiến cho Thiên Lý sợ run cả người.

Cứ như vậy, trên đoạn đường này Lăng Thiên liên tục xếp đặt đã thành công tiêu hao hơn phân nửa nội lực của mình nhưng hắn vẫn dẫn dụ mình đến bên này, lợi dụng ưu thế địa hình bất ngờ tấn công mình. Nếu như không phải mình có khinh công siêu việt thì đã thua dưới một kích này rồi. Thậm chí sau một kích này vô luận thành hay bại thì hắn cũng đã chuẩn bị tốt con đường lui thân rồi. Từ vết cắt trên cây đại thụ đã cho thấy hắn tính toán đến từng chi tiết nhỏ nhoi nhất. Bất kỳ một chi tiết nào hắn cũng không hề bỏ qua.

Dưới tâm kế như vậy thì Lăng Thiên đã lấy được thành tích oanh động thiên hạ - Cùng với Giang Sơn Lệnh Chủ - Tống Quân Thiên Lý đánh ngang tay. Thậm chí chỉ kém một chút nữa thôi đã có thể....giải quyết được Thiên Lý luôn.

Thiên Lý nở một nụ cười khổ, bản thân hắn đã phạm phải một sai lầm lớn nhất: Từ khi bắt đầu đánh cuộc hắn luôn cho rằng Lăng Thiên sẽ chạy trối chết, hơn nữa còn phải ẩn nặc tung tích nhưng hắn chưa từng cho rằng Lăng Thiên trong quá trình chạy trối chết này mà trong đầu hắn còn có một ý nghĩ cuồng vọng -giết chết mình. Sử dụng mọi thủ đoạn, kể cả thủ đoạn hèn hạ để giết mình.

Tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia....khá lắm!

Một Lăng Thiên với trí tuệ thông minh vô cùng và những thủ đoạn độc ác.

Sư tử săn thỏ cũng phải dùng hết toàn lực. Thời gian gần đây có phải mình đã quá tự kiêu rồi??

Quyển 4