Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 45: Được và mất



Mắt nhìn Lăng Thiên từ trong tay mình lấy đi văn thư đã đóng giấu gia chủ, Tiêu Phong Hàn trong lòng không ngờ lại thập phần bình tĩnh! Mình thua không hề oan! Tri kỷ tri bỉ mới có thể bách chiến bách thắng. Trường chiến đấu này, địch thân đã biết rõ mình, thậm chí tính tình của mình cũng bị nghiên cứu kỹ từng đường tơ kẽ tóc; Rất có khả năng đối phương còn đoán ra trước mỗi một phản ứng của mình. Còn bản thân mình thì lại không biết gì về địch nhân! Thậm chí khi địch nhân tìm tới trước cửa, bản thân mình không ngờ vẫn cuồng vọng tự đại, mang lòng kinh địch.

Tính toán cẩn thận sau khi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đối với địch nhân vừa không chút phòng bị lại vừa ngông cuồng tự đại, nếu không thể thắng thì đó mới là chuyện vô cùng nực cười.

Một thân ảnh màu đen lặng lẽ xuất hiện phía sau Tiêu Phong Hàn. Tiêu Phòng Hàn không hề quay đầu lại, cười khổ một tiếng: "Chuyện vừa rồi, ngươi đều thấy chứ?"

Bóng đen đó là mt hán tử trung niên thân hình cao gầy, nghe thấy lời nói của Tiêu Phong Hàn, chỉ khẽ gật đầu, không hề lên tiếng.

Tiêu Phong Hàn cười tự giễu một tiếng: "Có phải là cảm thấy rất buồn cười không?"

Bóng đen nói với vẻ mặt ngưng trọng: "Tiểu hài tử này, bất kể là tâm trí, cơ mưu đều không phải tầm thường, thực sự là một nhân tài hiếm có."

Tiêu Phong Hàn hít sâu một hơi, nói: "Không sai, cho nên lão phu cảm thấy, chuyện từ hôm ngày hôm nay, có lẽ là một sai lầm vô cùng to lớn. Nếu chúng ta có thể bồi dưỡng một nhân tài như thế này khôn lớn thành người, vậy thì, nó có thể tăng thêm trợ lực không thể tưởng tượng cho đại sự của chúng ta! Ài, đáng tiếc!"

Bóng đen trầm ngâm hồi lâu, chầm chầm nói: "Ta không thấy như vậy."

Tiêu Phong Hàn nói: "Hả?"

Bóng đen nói: "Chuyện này, từ ngoài mặt mà nói, gia chủ ngài thực sự đã thất bại thảm hại! Nhưng, về lâu về dài mà nói, lại là một chuyện rất rất tốt."

Tiêu Phong Hàn dường như hiểu ra gì đó, nói: "Nói tiếp đi."

Bóng đen nói: "Bên ngoài thì thấy gia chủ từ hôn thì đã mất đi một nhân tài khó kiếm; Dưới sự ép buộc của đối phương, chắp tay dâng xưởng binh khí ở bên cạnh Thừa Thiên cho người ta, khiến toàn bộ sự bố trí của chúng ta đều bị nhiễu loạn; Cơ hồ là hết sức gay go. Nhưng, thực sự lại không phải vậy, tuy tổn thất nhất thời của chuyện này rất lớn, nhưng về lâu dài mà nói lại tránh được một nguy cơ cực lớn đủ để khiến cho Tiêu gia bị tiêu diệt hoàn toàn!"

Tiêu Phong Hàn lẩm bẩm: "Nguy cơ bị tiêu diệt hoàn toàn… nguy cơ bị tiêu diệt hoàn toàn…" Đột nhiên mắt lão sáng lên.

Bóng đen tiếp tục nói: "Loại người giống như thế này, từ khi còn nhỏ đã mưu trí siêu quần, tài hoa xuất chúng; Cách làm việc lại sát phạt quả quyết, không chút do dự. Loại người này há phải là hạng chịu khuất nhục dưới người khác? Nếu hai nhà hôn ước chưa giải, vậy thì một khi khởi sự, Lăng gia tất nhiên sẽ đứng ở phía ta, người này cũng tất sẽ là một lực lượng trung kiên trong đại quân của ta. Cứ như vậy mãi thì với tâm trí cơ mưu của người này, ha ha ha…" Bóng đen nói tới đây thì dừng lại, chỉ dùngmột chuỗi tiếng cười để kết thúc câu chuyện. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Mắt Tiêu Phong Hàn sáng lên: "Không sai! Ha ha, dẫu sao vẫn còn là tiểu hài tử, suy nghĩ cũng còn lâu mới đủ chín chắn; Nếu nó ẩn nhẫn, hôm nay không cố ý biểu hiện ra mặt lếu láo của nó, chuyện hôn sự tất nhiên sẽ tiếp tục tiến hành, cho đến khi bọn chúng trưởng thành. Lúc đó, khi cùng với Tuyết nhi thành thân, nó hoàn toàn có thể lợi dụng Tiêu gia ta để đánh thiên hạ cho nó… Ha ha ha! Hiểm quá! Hiểm quá!" Khi miệng nói câu "hiểm quá", nụ cười trên mặt rất là vui sướng.

Cũng chỉ tốn thời gian hai năm mà thôi, nhưng lại vô tình trừ đi một đại hoạn tâm phúc! Tiêu Phong Hàn và bóng đen nhìn nhau cười, trong lòng đều thầm hô may mắn với sự tổn thất xưởng binh khí và căn cứ quân sự lập tức cũng cảm thấy đáng giá.

Hồi lâu, bóng đen chăm chú nhìn về phương hướng mà Lăng Thiên rời đi, trong lòng rất hồ nghi: Nụ cười khi Lăng Thiên vừa bỏ đi đó, rõ ràng là cười với mình, nụ cười đó, cho dù ôn hòa như liễu xuân, dịu dàng như gió mát, nhưng trong mắt bóng đen, lại giống như là một tia chớp kinh thiên, trong lúc không chuẩn bị đã đánh sâu vào trong lòng hắn! Nụ cười đó, rõ ràng chính là – cảnh cáo! Cảnh cáo nghiêm trọng! Chẳng lẽ, nó thật sự có thể phát hiện ra ta? Chẳng lẽ trên thế giới này ngoại trừ môn phái của mình ra, có có người có loại thần công kỳ diệu này sao? Bóng đen trong lòng đầy nghi vấn.

Do bản thân hắn không thể xác định Lăng Thiên có thực sự phát hiện ra mình không, vả lại sâu trong nội tâm, hắn cũng tuyệt đối không nguyện ý tin rằng một tiểu hài tử vỏn vẹn mới năm tuổi lại có thể nhìn ra hành tung của mình. Sự kiêu ngạo đã tồn tại bấy lâu này khiến hắn sau khi hoài nghi một hồi liền quên đi chuyện này.

Trên thực tế, trong thế giới này, hắn cảm thấy chuyện có thể chân chính có tư cách làm mình vướng bận trong lòng, thực sự rất hiếm. Cho nên hắn không nói ra chuyện này với Tiêu Phong Hàn. Nhưng hắn nào biết rằng, chỉ vì sự ngạo mạn và tự đại ngày hôm nây của hắn lại khiến môn phái của hắn ngày sau cơ hồ gặp phải tai họa ngập đầu!

Tâm tình của Lăng Thiên rất thoải mái, có chút vốn liếng này trong tay, bản thân đã miễn cưỡng có thể triển khai quyền cước rồi. Tất cả chuyện ngày hôm nay được đạo diễn rất tốt. hoàn toàn án chiếu theo tính toán trong lòng Lăng Thiên, dưới sự tiến hành đâu vào đây, kết quả đạt được hoàn mỹ ngoài dự liệu. Lăng Thiên có được tât cả những gì mà hắn muốn, còn có một thu hoạch bất ngờ chính là Lăng lão phu nhân cũng gia nhập vào phe cánh của Lăng Thiên, có sự giúp đỡ toàn lực của bà, khiến cho Lăng Thiên tràn ngập lòng tin đối với kế hoạch tiếp theo.

Tần đại tiên sinh đi theo bên cạnh hắn, từ đầu tới cuối, Tần đại tiên sinh tận mắt thấy tất cả, nhưng thủy trung không lên tiếng, mắt thấy Lăng Thiên từ lúc đầu bước vào phòng, dùng thái độ ngạo mãn vô lễ thành công khiến cho Tiêu Phòng chán ghét mình, sau đó tiến tới nắm bắt tiết tấu của cả cuộc nói chuyện, lúc kéo lúc thả, lên bổng xuống trầm từng bước dẫn dắt Tiêu Phong Hàn vào cái bẫy không thể quay đầu lại, cuối cùng thì đại công cáo thành.

Cả quá trình giống như nước chảy mây trôi, thủy chung nắm chắc quyền chủ động trong tay. Đem nhân vật một đời kiêu hùng đùa giỡn trong lòng bàn tay. Cảm giác trong lòng thật sự là không thể hình dung. Càng lúc càng cảm thấy trí tuệ của Lăng Thiên như biển, không hổ là người mang thiên mệnh. Tần đại tiên sinh trong mắt lóe lên tia sáng sùng kính, trong lòng thầm nghĩ.

Còn cái kỳ diệu nhất của Lăng Thiên chính là từng bước đem cả Lăng gia và mình chia cắt ra, điều này có chút buồn cười. Ban đầu lấy danh nghĩa của Lăng gia, lợi dụng thân phận của Lăng gia để đàm phán, nhưng cuối cùng Tiêu Phong Hàn lại rơi vào cảnh cả tư cách để tìm Lăng gia làm phiền cũng không có… đợi đến lúc Tiêu Phong Hàn phản ứng lại, tin rằng sẽ vô cùng phiền muộn.

Lăng Thiên thấy Tần đại tiên sinh trầm mặc, không khỏi kỳ lạ hỏi: "Tiên sinh, ngài đang nghĩ gì mà xuất thần thế?"

Tần đại tiên sự thở dài một hơi đầy bội phục, vừa muốn mở miệng, đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Thiên nhi, ngươi làm như vậy, đối với quan hệ giữa hai nhà chỉ sợ là một đả kích rất lớn! Rốt cuộc ngươi có phải là tôn tử của Lăng lão công gia không, nếu Tiêu Phong Hàn tìm Lăng lão công gia khởi binh vấn tội, đem chuyện này nói ra, chỉ sợ phản ứng của Lăng lão công sẽ không thể đoán được đâu."

Lăng Thiên mỉm cười, cười vô cùng ung dung: "Tiên sinh quá lo rồi. Ta dám đảm bảo, chuyện này Tiêu Phong Hàn tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài đâu, chỉ đành chịu khố nuốt vào trong bụng thôi."

Tần đại tiên sinh không hiểu, hỏi: "Vì sao? Tổn thất to lớn như vậy, ngươi lại lại khiến cho Tiêu gia chủ tức giận đến mức nổ đom đóm mắt, lão sao có thể dễ dàng nuốt trôi cục tức này?"

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên