Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 590: Quyết định điên cuồng



"Há há... Hoàng Kim lại đỏ mặt... "Lăng Trì đưa một tay chỉ vào Lăng Thập Thất. Thân thể cười đến mức không ngừng run rẩy. Vui đến khôgn thể vui hơn được nữa.

"Tên cẩu đản tử nhà ngươi...". Khuôn mặt đầy râu ria của Lăng Thập Thất vốn dĩ không đỏ. Những nghe thấy câu nói của Lăng Trì bắt đầu đỏ lựng. hung ác liếc nhìn Lăng Trì. Lắc đầu quầy quậy.

"Hoàng... Ách. Thập Thất. Sao vậy? Có chút khó khăn hả?". Lăng Kiếm quen miệng. Thiếu chút nữa lại gọi ra biệt danh của Lăng Thập Thất.

"Căn bản là không phải có chút khó khăn. Lão đại. Là đặc biệt khó khăn đó". Vẻ mặt Lăng Thập Thất van nài: "Lão Thập Thất ta cho đến bây giờ chưa từng sợ chết. Chỉ sợ cho dù ta phải chết cũng không hoàn thành nhiệm vụ công tử giao cho. Hơn nữa nhiệm vụ quan trọng như vậy. Thế này phải gọi là cực kỳ khó khăn. Cực kỳ mất mặt".

"Ô". Lăng Kiếm nở nụ cười xấu xa, liếc nhìn hắn: "Không cần sốt ruột. Công tử đã tới rồi. Ta sẽ nói việc này cho hắn nghe. Nhiệm vụ này Lăng Thập Thất ngươi không có năng lực hoàn thành. Chắc chắn công tử sẽ thông cảm cho ngươi". Lăng Kiếm nói xong cười lạnh một tiếng, xoay người định đi.

"Đừng... đừng... đừng... Kiếm ca. Kiếm lão tổ...". Thân thể tráng kiện của Lăng Thập thất nhào đến. Gắt gao ôm lấy đùi của Lăng Kiếm. Cả người bị kéo lê đi hai bước. Khóc không ra nước mắt: "Thân lão tổ. Ngài đừng trêu đùa ta nữa. sẽ chết người đó".

Lăng Thiên bình thản ngồi trên một tảng đá lớn trơn nhẵn. Xung quanh, một đám tráng hán cao lớn thô kệch kính cẩn đứng hầu

"Nói xem, phải xử phạt thế nào đây?". Lăng Thiên nhìn Lăng Thập Thất như một con hắc tinh tinh ở trước mặt mình. Không khỏi có chút sợ hãi than thở. Người này khi còn ở biệt viện so với thân thể của nhiều người tráng kiện khác có thể nói là ăn đứt. Nhưng không ngờ chỉ mấy năm ngắn ngủi không gặp. Lại chẳng khác nào chân chính biến thành một khối vuông vức.

Nhất là gương mặt thô kệch gắn đầy râu quai nón giống như là cương châm, không một ai có thể nghĩ đến, tên gia hỏa cao lớn thô kệch dã man giống như một con hắc tinh tinh này nhìn qua như một người đã ba mươi tuổi còn chưa đến mười tám tuổi. Lăng Thiên gần như hoài nghi người này có khi nào ăn thuốc kích thích hay không?

"Công tử. Ý của thuộc hạ là, muốn khởi xướng tập kích, một lần nắm chặt toàn bộ hai mươi binh trạm quanh đây. Sau đó phái người bảo vệ hai đầu đường. Toàn bộ những người còn lại ra sức đào tung đoạn đường này lên. Như vậy không phải đã hoàn thành nhiệm vụ mà Thần tỷ dặn dò sao". Ngón tay to như cái hồ la của Lăng THập Thất gãi gãi cái đầu to vuông vức. Cào ra từng mảng gầu nhỏ màu trắng theo gió bay phất phơ. Bộ dạng thật thà chất phác. Sau đó thả lỏng tay xuống bất đắc dĩ nói: "Chỉ tiếc, chỉ tiếc là nhân thủ không đủ". Vẻ mặt Lăng Thập Thất trầm lặng. Mặt mày ủ ê dùng ống tay áo lau lau. THực sự không nghxi tới công tử đang nghe mình hồi báo lại đột nhiên phun ra một đám nước.

Lăng Thiên vừa đưa tay cầm lấy ấm nước Lăng Trì đưa qua, uống một ngụm, liền bị những lời này của hắn làm cho phun ra toàn bộ. Không ngừng ho sặc sụa: "Ngươi nói cái gì? Tập kích hai mươi... binh trạm cùng lúc? Lại còn bảo vệ hai đầu? Đào tung đường?

Lăng Thiên đứng lên. Vừa tức giận vừa buồn cười, tung ra một cước đá vào bả vai tráng kiện của Lăng Thập Thất. "
Tập kích hai mươi binh trạm không có hơn năm ngàn binh mã thì đừng hòng mơ tưởng. Hơn nữa bảo vệ hai đầu đường. Chí ít cũng phải cần đến một binh đoàn trên năm vạn chiến binh tác chiến trên quy mô lớn, thậm chí còn chưa chắc đã thủ vững được. Về phần đào xới đoạn đường kia. Chủ ý quả thực không tệ... Nhưng sâu tầm hai xích dưới mặt đường là đá tảng còn cứng rắn hơn cả cương thiết, ngươi nói cho ta biết đào kiểu gì? Trong tay ngươi nhiều lắm cũng chỉ hơn một ngàn người, lại có thể tưởng tượng ra một kế hoạch tác chiến khổng lồ đến như vậy? Thật không biết nên khen ngươi là thiên tài hay phải chửi ngươi là thằng ngu nữa. Nếu án theo cách ngươi nghĩ. Như vậy ta thẳng thắn kéo toàn bộ nhân mã đến đây quyết chiến đi cho rồi. Còn nói cái gì là phá đường nữa? Vậy mà ngươi cũng có thể nghĩ được".

"
Khặc khặc khặc... Hoàng Kim chính là một tên óc lợn mà". Lăng Trì ở bên cạnh bỏ đá xuống giếng. Nhìn qua có phần hả hê.

Lăng Thập Thất da thô thịt dày bị một cước của Lăng Thiên đá cho ngã lăn lông lốc. Tiếp đó cười hề hề đứng lên. Bình yên vô sự. Vài mảnh lá khô dính vào mái tóc bù xù như tổ quạ của hắn. Nghi hoặc khó hiểu chớp chớp hai mắt to như cái chuông đồng: "
Ách... là Thần tỷ dặn dò thế mà... muốn phá lương đạo nha, không đào đường, làm sao mà phá được?".

"
Ôi". Lăng Theien ngửa mặt lên trời thở dài. Có một cảm giác muốn đâm đầu xuống đất, đúng là đàn gảy tai trâu mà.

"
Ngu như lợn. Phá lương đạo thì cứ phải bỏ công sức ra mà động chạm đến mặt đường mới được à?". Cảm thấy mình mất hết cả thể diện, với cái tên ngu ngốc này Lăng Kiếm hận mình rèn sắt lại chẳng thành thép lập tức tay đấm chân đá, đánh hắn một trận trối chết". Phóng hỏa cũng là cắt đứt lương đạo. Giết sạch người cũng là cắt đứt lương đạo, đang đêm lẻ vào Tiêu gia ở Đông Nam giết sạch cũng là cắt đứt lương đạo. Biết chưa?".

Lăng Thập Thất đưa một tay lên bảo vệ đầu. Một tay bảo vệ đũng quần. Nhất định phải bảo vệ hai vị trí then chốt. Triệt đệ quán triệt chiến thuật năm đó Lăng Thiên dạy cho hắn: "
Một che đầu hai ôm "bi". Tùy ngươi muốn đánh thế nào thì đánh". Thân thể Lăng Kiếm lắc phải đảo trái đánh liên hồi. Một tiếng van nài vang lên: "Kiếm ca... Ta đây điểm lại nhân mã, lập tức lẻn vào Tiêu gia ở Đông Nam... đến giết..."

"
Cỏ rác". Lăng Thiên triệt để im lặng.

Câu thành ngữ kia quả thật không sai chút nào. Quả nhiên là hữu kỳ sư tất hữu kỳ đồ. Biện pháp của Lăng Kiếm quả thật cũng là chủ ý không đến nỗi nào. Mà lăng Thập Thất chủ định đào đường chặn hai đầu cũng cao minh không để đâu cho hết. Thậm chí còn cao minh hơn cả Lăng Kiếm. May mà hắn còn đang mặt mày tức tối nước bọt giáo huấn thuộc hạ, chửi người ta ngu như lợn, chính hắn cũng thực sự "thông minh" chẳng trật đi đâu được, hai huynh đệ chiếu trên chiếu dưới, cùng một dạng ngu ngốc.

Giết sạch sao? Nếu như thật có thể giết sạch người ta thì còn cần gì phải cắt lương đạo nữa? Đây không phải là ăn no căng rồi mới cởi quần đánh rắm s

Vạn người, hay là vài chục vạn đầu heo đứng im tại chỗ để ngươi tùy tiện giết. Bằng vào ngươi lúc này phỏng chừng cũng phải giết mất mấy tháng mới hết đi.

"Đừng náo loạn nữa, đều là một đám óc lợn. Đừng có đứng đấy mà đại ca chê nhị ca nữa đi". Lăng Thiên hậm hực tức giận gầm lên tiếng: "Mau đem bản đồ đoạn đường này đến đây để ta xem".

Vẫn phải dựa vào chính mình thôi. Lăng Thiên thầm thở dài bất đắc dĩ. Trông cậy vào một đầu cường đạo, một sát thủ đến phá lương đạo do đại gia quân sự thiết kế ư? Quả thực là chuyện vớ vẩn. Thật khổ cho Mạnh ly Ca lúc đó nghĩ ra ý tưởng này. Phải biết rằng đây là chuyên môn nghiên cứu nha...

Thấy Lăng Kiếm rốt cuộc đình chỉ công kích, Lăng thập Thất mới cực kỳ cẩn thận bỏ đại thủ đang che chắn hai quả hương bồ ở trên háng xuống. Một trận đòn này, với da thô thịt dày của Lăng Thập Thất mà nói. Thật đúng là làm chuyện vô ích. Xoay người lại, quay về phía thuộc hạ của mình, thấy kẻ nào cũgn một bộ dạng trố mắt ngơ ngác. Nhất thời dũng khí như sơn quát: "Chưa nghe thấy công tử nói muốn xem địa đồ hay sao? Đám vương bát dê con các ngươi còn không mau đi lấy đi còn định chờ đến khi nào? Một đám óc lợn chậm chạp. Có phải lại muốn ta cầm roi mở mang đầu óc phỏng?".

Dạ một tiếng, chúng cường đạo như chim vỡ tổ thú rời hang, tranh nhau trở lại lấy bản đồ...

Lăng Thiên nhìn thấy vậy nhíu mày thở dài: chỉ vì lấy một tấm bản đồ nhẹ tênh nặng chưa đến hai lượng, không ngờ lại có đến một trăm người ở đây chạy đi...

Bên này, vẻ mặt tươi cười, Lăng Thập Thất quay đầu lại. Vội vội vàng vàng cúi đầu khom lưng nói: "
Côgn tử đừng vội... ách, đám hài nhi đã chạy đi lấy rồi. Chút nữa sẽ quay lại. Hăc hắc hắc... đám gia hỏa này thật đúng là có phần chậm chạp... ykf thực khôgn có gì đâu. Hắc hắc. Đánh cho một trận liền... hắc hắc...".

Lăng Thiên nhìn Lăng Thập Thất thật thà mặt đầy râu ria đang liều mạng nịnh nọt. Im lặng một hồi. Chỉ cảm thấy trong dạ dày cuộn lên một trận, đến cả nửa ngày mới thở dài vô lực nói: "
Thập Thất à, hiện tại mới biết. năm đó vì sao ngươi có thể rớt hoàng kim trong đũng quần. Cũng triệt để lý giải được tâm tình của Lăng Kiếm năm đó huấn luyện ngươi, thật không dễ dàng chút nào

Lăng thập Thất tròn mắt, chớp chớp mắt, hoàn toàn không làm sao minh bạch được thế nào lại dính dáng đến sự tình đáng xấu hổ ănm đó? Hơn nữa, có quan hệ gì đến lão đại Lăng Kiếm? Sao hắn lại không dễ dàng? Lời nói của công tử. Thực sự là cao thâm khó dò, không hổ là người có học vấn mà. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Phùng Mặc, Lăng Kiếm, Lăng Trì nhìn vẻ mặt hoài nghi của Lăng thập Thất, cả đám đều ngoác miệng cười đến mức không khép lại được.

Tiếng bước chân gấp gáp phá tan sự nghi hoặc của Lăng Thập Thất. Lăng thập Thất đưa tay cầm lấy tấm địa đồ trên tay của thuộc hạ, run lẩy bẩy đưa qua. Bộ dạng như dâng vật quý đưa tới trước mặt Lăng Thiên, khuôn mãn đầy lông lá dãn ra, cười lấy lòng: "Công tử, hăc hắc, địa đồ đến rồi".

"
Xoẹt...". Dưới tâm tình kích động lại có chút vội vã cấp bách, tấm địa đồ vừa được đem đến, bị những ngón tay to như cũ cà rốt của hắn không cẩn thận làm rách một mảng lớn. đang quay đầu nhìn sang, nhất thời lông mày Lăng Thiên dựng thẳng lên. Sắp sửa bạo phát.

"Lăn qua một bên". Lăng Kiếm đá một cước vào cái mông của Lăng Thập thất vang lên một tiếng đốp chát, tức giận mắng một câu.

Lăng Thập Thất xoa xoa mông đứng sang một bên, không chút nào cho rằng đó là sỉ nhục. Vẫn cứ trơ mặt ngoác miệng ra cười. Quay sang bên cạnh, nháy nháy mắt với Lăng Trì: "Hắc hắc, cẩu đản, hắc hắc hắc..."

Lăng Trì ngửa mặt nhìn lên trời, bộ dạng khinh thường. Không nói gì ngoảnh mặt sang bên cạnh. với cái loại người không thể diện, không biết xấu hổ, không biết ngượng này Lăng Trì quả thực khôgn có biện pháp. Đương nhiên cũng không đáng để cho hắn tức giận... Tức giận với Lăng Thập Thất chính là điển hình của việc lãng phí tình cảm. Ngươi đã tức giận đến phát nổ rồi hắn vẫn không hiểu vì sao ngươi tức giận...

Lăng Thiên cau mày, tỉ mỉ xem xét tấm địa đồ khá lớn đang được mở ra ở trước mặt. Cân nhắc một hồi lâu, rốt cục hạ quyết tâm. Ngón tay ấn mạnh xuống mặt bản đồ:"Chính là chỗ này". Đột nhiên trên mặt lộ ra nụ cười có phần bất đắc dĩ. Lăng Kiếm nhạy cảm nhận ra. Trong nụ cười nhạt của lăng Thiên, dĩ nhiên có ý thươgn hại nồng đậm. Không khỏi ngẩn ra. Vì sao? Vì sao lại có loại cảm giác

Liếc nhìn theo hướng ngón tay Lăng Thiên đang chỉ đến. Trên mặt địa đồ, nơi đó hẳn là một hồ nước chiếm diện tích phi thường lớn. Phía dưới kéo dài thành một dòng sông có màu xanh. Thuận mắt nhìn theo, hai bên bờ sông đều là núi cao ngút trời, ở giữa chính là một đường lớn rộng thênh thang. Phía trên còn có một tòa thành kiên cố. Chính là nơi hiểm yếu nhất ở Đông nam. "Độc đạo Thiên Thủy". Nơi này, cũng là tấm lá chắn bên ngoài của Tiêu gia.

Chỉ có vượt qua độc đạo Thiên Thủy này. Liền đi vào một vùng đất màu mỡ khoảng ba ngàn dặm được quần sơn bao quanh. Đây mới chân chính là phạm vi thế lực của Tiêu gia. Cũng gần năm trăm năm qua tựa hồ chưa từng có một lực lượng bên ngoài nào có thể xuyên vào vương quốc của Tiêu gia.

Vô luận là Tiêu gia xuất binh hay là ngoại giới xâm nhập, đều phải thông qua độc đạo Thiên Thủy. Tuyệt không có con đường nào khác có thể đi. Núi non kéo dài vạn dặm. Cheo leo hiểm trở. Xuyên thẳng vào mây mù. hầu như không có bất luận đại quân nào có thể vượt qua.

Quyển 6