Động tác đầu tiên của Đông Triệu là đốt cháy cả phiến thiên hạ, loạn cục bắt đầu.
Ngay khi loạn cục của Đông Triệu vừa mới bắt đầu, thì dường như đã được ước định từ trước...
Hai mươi vạn đại quân của Lăng Khiếu Lăng đại nguyên soái, sau khi án binh bất động một tháng đột nhiên giống như lôi đình bạo phát, bắt đầu hành động. Tựa như sơn hô hải khiếu, cuồn cuộn mà tiến về phía trước. Một đường công thành đoạt trại. Quân tiên phong thẳng tiến đến thủ đô Kim Bích của Nam Trịnh. Một đường hành quân, tất cả đại quân chống lại đều giống nhau, tướng lĩnh thống quân không hiểu tại sao đều rớt đầu. Đương nhiên dưới tình huống rắn mất đầu. Lập tức tan tác.
Đại quân của Lăng Khiếu tựa hồ không gặp bất luận một sự chống lại đáng kể nào. Cũng chưa có bất kỳ một tổn thất lớn nào. Một đường hát vang tiến mạnh. Chỉ trogn thời gian bốn ngày. Đã giết đến sát thành Kim Bích. Đoàn đoàn bao vây Nam đô. Không dừng lại một khắc một giây nào, lập tức phát động chiến đấu công thành ở mức độ kịch liệt nhất.
Thậm chí không cấp cho quân thần Nam Trịnh một chút thời gian đàm phán. Nói rõ là sẽ diệt sạch Nam Trịnh. Đầu hàng? Có thể. Bất quá phải lập tức chủ động đầu hàng. Không chấp nhận bất kỳ một hình thức đàm phán nào. Nếu muốn đầu hàng. Thẳng thắn một chút, buông cầu treo mở cửa thành coi như chấp nhận các ngươi đầu hàng. nếu nghĩ muốn phái người đến hòa đàm? Xin lỗi, đến một người giết một người. Giết nhầm hơn bỏ sót.
Cục diện tuy rằng tạm thời ở vào trạng thái giằng co. Nhưng rõ ràng đã hiện ra xu thế nghiêng về một bên.
Gần như cùng lúc đó. Mười lăm vạn đại quân của Tiêu gia đóng quân ở Lạc Nhật Hà cũng rầm rầm khai tiến. Giết vào Nam Trịnh. Lăng Gia bất động. Bọn họ đương nhiên cũng bất động. Nhưng hiện tại Lăng gia đã sắp công hãm thành Kim Bích. Nếu Tiêu gia còn bất động, chỉ sợ phải trợn mắt mà nhìn Nam Trịnh lọt vào trong bản đồ thế lực của Lăng gia. Thời khắc đến nước này rồi. Tiêu gia đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, đục nước béo cò.
Ngay cả không thể chính diện giao tranh với quân đội của Lăng Khiếu. Cũng muốn trắng trợn mà vét chút lợi ích. Mang về một phần bánh ngọt Nam Trịnh.
Đương nhiên, đại quân đóng tại biên giới ĐônG Triệu của Tiêu gia nguyên bản là vì chiêu bài giúp "quân đội bạn", đường xa mà đến đây. Sau khi Đông Triệu bắt đầu nội loạn, tình hình lại đã không thể vãn hồi, cũng triệt để hiển lộ bộ mặt dữ tợn của mình. Huy đao động kiếm. Từ một khách nhân thân sĩ nho nhã lễ độ biến thành cường đạo thổ phỉkhoong việc ác gì không làm. Mục đích cũng chỉ có một: khối bánh ngọt cực lớn Đông Triệu này, Tiêu gia chúng ta cũng muốn được chia một phần, hơn nữa muốn lấy phần lớn nhất.
Chỉ là ở sơn khẩu Quỷ Khấp bên này, ngay từ khi chiến cuộc bắt đầu, đại gia binh pháp Tiêu nhị gia lại cảm thấy không ổn
Đây chính là xúc giác của một đại gia binh pháp xuất sắc.
lần tiến công àny nguyên bản dự định chỉ đánh nghi binh. Chủ yếu là vì muốn phối hợp với đoàn người Mộng Nhược Vân tập kích Lăng gia. Đương nhiên, nếu thu được tin tức có lợi. Lập tức biến hư thành thực, vốn đã nằm trogn dự liệu từ trước. Là biến số ở trogn kế hoạch.
Chiến sự các phương đã bắt đầu. Khói lửa liên miên. Nếu như Mộng Nhược VÂn tập kích bản thổ Thừa Thiên thành công. Như vậy Tiêu nhị gia sẽ nhân cơ hội này. Nhất cử nuốt trọn cả Thừa Thiên, Nam Trịnh, Đông Triệu.
Lăng Thiên, kẻ mình kiêng kỵ nhất đang bị truy sát. Cơ hội tốt đến mức này.
Tiêu Phong Dương cũng không biết rằng kế hoạch điên cuồng như vậy, kỳ thực không chỉ mình hắn nghĩ tới. Một người khác cũng bố trí ra rồi. Kế hoạch của hai người đều điên cuồng như nhau. Chỉ bất quá kế hoạch của người sau còn bao gồm chính bản thân Tiêu Phong Dương.
Nguyên bản phải nắm sơn khẩu yếu hại trong tay. Nhưng lọt vào sự chống cự ngoan cường của quân phòng vệ của Lăng gia, thật sự là vượt ra ngoài tính toán của Tiêu Phong Dương, lại càng đừng nói đến viẹc dễ dàng đoạt lấy.
Ở trong toàn bộ bố cục của Tiêu Phong Dương, việc canh giữ sơn khẩu vốn là việc của đám người Vương thái phó. Đương nhiên cũng chính là nội ứng của Tiêu gia. Trước khi tấn công, Tiêu Phong Dương đã truyền lệnh, ước định ổn thỏa. lệnh cho hắn giả bộ chống lại, sau đó mọt đường tan tác. Đại quân của Tiêu gia sẽ đuổi giết phía sau. Tiếp đó mượn cơ hội cuốn thẳng vào trogn Thừa Thiên. Mà quan lại phòng vệ bên trong cũng đã chính miệng đáp ứng. Cho nên Tiêu Phong Dương mới có thể đủ lòng tin mà dẫn quân côgnd dến.
Đây vốn là một cái kế hoạch tuyệt khôgn có sơ hở. Nhưng ngay từ đầu đã gặp một ẩn số tuyệt đại, hẳn là chỉ yếu ớt chống lại, vì sao lại biến thành chống lại ngoan cường như vậy. Thậm chí còn có dấu hiệu phản công.
Khi đại quân Tiêu Phong Dương nắm chắc mười phần, tự tin nghêng ngang đi tới dưới quan ải, thì ngay lập tức vô số lợi tiễn bắn xối xả thẳng vào mặt như một "món khai vị" nghênh tiếp bọn họ. Khiến cho toàn bộ đại quân gàn như không chút phòng bị thậm chí khôgn kịp phản ứng lại. Liền b lại gần ngàn cỗ thi thể. Gào khóc thảm thiết lui trở lại. Biến hóa cực lớn đột nhiên xảy ra như thế, khiến cho Tiêu nhị gia tức giận khôn nguôi túm lấy ba sợi râu xinh đẹp của mình một nhát giật xuống.
Buồn cười.
Đây mà là chống lại qua loa giả bộ tan tác sao? Giết đến núi thây biển máu, thà rằng đồng quy vu tận cũgn tuyệt không lùi lại chỉ một bước. Quan quân binh sĩ của Lăng gia nào có nửa điểm ý tứ giả bộ tan tác? Xuất thủ chỉ lo chưa đủ ngoan, huy đao chỉ sợ chưa đủ độc. Sát nhân chỉ sợ chưa chết.
Đây... đây rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
có chỗ nào xảy ra vấn đề sao? Sao ta lại bất an như thế? Bố cục hoàn mỹ của ta rốt cục có chỗ nào sai sót?
Lúc này đầu Tiêu Phong Dương ong ong, loạn thành một đoàn.
Từ mười năm trước, Tiêu gia đã bí mật an bài Vương thị đầu nhập Thừa Thiên. Sau đó cùng với Vươgn thái phó một đường thăng tiến, Tiêu Phong Dương cũng đã bố trí ra được việc hôm nay. Sau này Tiêu gia tiến quân tất nhiên là sẽ từ nơi này tiến vào. Cũng đã sớm an bài Vương Chí Hoành mang toàn bộ nhân mã chi trưởng đặt trên lộ tuyến này. Thậm chí vì để tránh cho mọi việc quá mức rõ ràng, còn an bài thành nhiều lần, cách mỗi hai thành trì cửa khẩu mới an bài một người trấn thủ. Từ nhiều năm trước cho đến bây giờ vẫn chưa hề lộ ra mảy may sơ hở nào. Thậm chí cho dù chuyện mật thám của Lăng gia một đoạn thời gian trước cũng từ những an bài này, Tiêu Phong Dương có thể một lưới bắt hết bọn họ.
Thế nhưng đúng vào lúc khai chiến. Những người này không ngờ lại liều mạng tử chiến với mình. Tiêu Phong Dương nghĩ nát óc cũng không tìm ra được nguyên do của chuyện này.
Mặc kệ như thế nào. Đã quân đã tấn công tới, tên đã rời dây cung vô pháp quay về. Mấy ngàn mạng người lúc trước, đương nhiên không thể hy sinh vô ích được. Đặc biệt những tướng lĩnh ít ỏi do Tiêu gia cẩn thận bồi dưỡng, cứ như vậy không chút phòng bị nuốt hận dưới thành. Cừu này sao có thể không báo?
Giao chiến đã trjon một ngày đêm. Trên tường thành không biết đã có bao nhiêu người không thể đứng lên nữa. Nhưng thế tấn công của Tiêu gia vẫn như phong ba ầm ầm cuốn đến. Ngắn ngủi trong một ngày, năm vạn đại quân điên cuồng tấn công một tòa thành nhỏ sơn khẩu khôgn tới năm ngàn người phòng vệ. Không ngờ phải trả giá gần bảy ngàn quân thương vong vẫn chưa đánh hạ nổi. Đây đã là một con số khá kinh khủng. Nhân số thương vong đã tiếp cận đến gần nửa thành trong tổng số mười lăm vạn đại quân. Một con số kinh người.
Đừng nói là giả bộ tan tác. Cho dù là liều mạng ẩu đả. Thương vong nặng đến mức như thế này, đại quân của Tiêu gia đã không thể thừa nhận nổi.
Đối với quân phòng vệ sơn khẩu, Tiêu Phong Dương đã hận khắc cốt ghi tâm.
Mắt thấy sơn khẩu rốt cục sắp chịu không nổi. Tiêu Phong Dương truyền xuống một đạo nghiêm lệnh: quân phòng vệ ở sơn khẩu phải bắt sống toàn bộ. Tiểu nhị gia không cho phép hắn chết. Những kẻ ấy đã hãm hại giết chết nhiều binh sĩ Tiêu gia như vậy. Cừu hận như thế, chỉ chết là đủ sao?
Ta muốn các ngươi sống không bằng chết. Ta muốn các ngươi biết. Chết. Đối với các ngươi là một chuyện xa xỉ đến mức nào.
Khuôn mặt Tiêu nhị gia dữ tợn. Hận ý tàn ngập lồng ngực.
Nhân mã của Tiêu gia đã có trăm người leo được lên tường. Công vào sơn khẩu. Đối phương đã không còn lực hoàn thủ. Kết quả cuộcc hiến cơ bản đã được định. Nhưng một trận chiến này Tiêu gia đã pahri trả một cái giá quá mức thảm trọng.
Nguyên bản trong kế hoạch không phí một binh một tốt nào là đã đủ để dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tại lại diẽn biến thành cảnh chính diện liều mạng. Cũng lại là một cạm bẫy vặn máu xoắt thịt cực thảm liệt.
Chuyện này quả thực làm cho chúng nhân đối diện với chiến thắng nhưng hoàn toàn khôgn có một tia tâm tình hân hoan.
Thế nhưng...
Cho dù chỉ là ngắn ngủi bằng một hơi thở gấp, dĩ nhiên cũng khó khăn vô cùng.
Vô số viện binh của Lăng gia đột nhiên tiến đến. Càng như từ trên trời rơi xuống chen chúc nhau xông lên sơn khẩu Quỷ Khấp. Vừa mới lên đến mặt thành liền ngay tức thì sử dụng kế sách không ngại trả giá bằng nhân mạng. Hoàn toàn ngăn cản bước tiến của đại quân Tiêu gia đã gần lấy được thắng lợi. Tiếp đó lại thêm dùng mạng người mà bổ sung. Liều mạng. Từng bước chen chúc nhau đẩy đại quân Tiêu gia đang tàn phá trên tường thành xuống phía dưới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Đúng vậy. "Đẩy" Chính là từ này. Hoặc phải nói là "đụng". Binh sĩ của Lăng gia, người nào người nấy đều như phát điên. Gần như dùng thân thể mình làm vũ khí. Gần như không ngừng lao thẳng vào đao kiếm cung tiễn mà xôgn ngược lên. Điên cuồng đụng vào trong rừng đao mưa kiếm. Từng đợt từng đợt. Dũng mãnh không sợ chết. Máu tươi tựa như mưa phun ra xối xả. Gần như mỗi tấc đất tranh đoạt đều để lại vài tính mệnh song phương.
Mạng người vào khoảnh khắc này không ngờ lại thấp hèn như vậy. Rẻ tiền như vậy.
Đợt viện quân của Lăng gia lao đến đầu tiên gần như chạy ào vào sơn khẩu của mình trong nháy mắt bị diệt toàn bộ. Nhưng cứ thế mà đến, cuồn cuộn không ngừng. Binh sĩ của Lăng gia hết đợt này đến đợt khác không ngừng không nghỉ không chút do dự nhào vào trong cuộc chiến huyết nhục tung tóa. Tựa như một hài tử xa nhà đã lâu cuồng nhiệt nhào vào vòng tay của mẫu thân. Khôgn có nửa điểm vương vấn. Không nửa điểm thắc mắc. Khôgn cần chỉ huy, không cần chỉ dẫn, không cần động viên. Chỗ nào máu tươi đậm đặc nhất, chỗ nào thi thể nhiều nhất, chỗ nào tiếng kêu thảm thiết đồn dập nhất. Chính là phương hướng tấn công của bọn họ.
Khôgn có chỗ nào cố kỵ.
Giẫm lên thi thể của chiến hữu mình, từng người đỏ mắt xôgn lên trên. Chồng chất xông lên trên. Xông lên trên... chất. Những binh sĩ vừa mới sống sờ sờ khôgn bao lâu sau khi xông lên liền biến thành thi thể. Những binh sĩ ở phía sau tiếp tục lao lên, mắt khôgn thèm liếc qua, tiếp tục giẫm lên những thi thể đó, xông lên trên. Tiếp đó bị chém chết. Tiếp tục một đợt khác...
Ở bên cạnh. Chỉ có huyết nhục tung tóe. Mỗi người đều khôgn nghe rõ ràng chiến hữu bên cạnh mình kêu la những gì. Cũng không nghe thấy địch nhân đang gào thét cái gì. Trong đồng tử đỏ như máu của mỗi người bọn họ đều là sát ý lạnh thấu xương.