Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 625: Biệt viện có biến (1)



.

Đối với việc nầy ngay cả hai người Diệp Khinh Trần và bạch y thư sinh đều thấy ngạc nhiên, mờ mịt không rõ vị phó môn chủ nầy phát bệnh điên gì đó, Còn tiều phu mặt đen lại khằng khặc cười lớn nói: "Lão già Mộng Lăng Tiêu nầy không phải bị tẩu hỏa nhập ma đấy chứ "

"Ph chưởng môn "

"Nhị sư huynh "

Mấy đầu Lĩnh của Thiên Thượng Thiên cùng lúc kinh hô, trong đó một người lóe ra ánh mắt phẩn nộ, Bọn họ không rõ nguyên nhân bên trong, chỉ là mắc kế bởi vì chuyện gì, trong lúc chiến đấu với địch nhân cũng không thể tàn sát đệ tử của bản môn như thế, Nếu không thì có khác gì là kẻ phản bội?

Mộng Lăng Tiêu vừa thẹn vừa giận, nhưng chân khí đã tiếp cận tới mức cạn sạch, cực kỳ bi phẫn hét lớn một tiếng: "Lăng Thiên, ta và ngươi không chết không thôi" Liều mạng thôi phát nội lực, kiếm quang vốn dĩ có chút tán loạn đột nhiên ngưng thực vô bì, giống như vật thể thực sự, nhắm đến người Lăng Thiên chém tới

"Lúc này bản công tử ta chưa rãnh " Lăng Thiên cười nhạt nói: "Ngươi cũng không phải con ta, ta không có thời gian chơi đùa cùng với ngươi đâu " Thân thể đột nhiên nhoáng lên, tựa như hoàn toàn biến mất, chỉ lưu lại bốn năm tàn ảnh, chợt lao như bay vào trong đội ngũ của Thiên Thượng Thiên, Ánh sáng của Liệt Thiên Kiếm đại trướng chuyển thân chạy một vòng, lại có thêm vài tên đệ tử của Thiên Thượng Thiên chưa kịp phản ứng đồng thời kêu thảm ngã xuống

Mộng Lăng Tiêu nghiến chặt răng, tập trung ý chí điều khiển kiếm quang lần thứ hai chuyển hướng lần thứ hai nhào về phía Lăng Thiên, Trên bộ râu trắng dưới cằm đã loang lỗ vài vết máu rất bắt mắt, Để vận hành Nhân Kiếm Hợp Nhất, hắn đã hai lần đề thăng nội lực, vốn đã là nỏ mạnh hết đà, hiện lại mạnh mẽ tăng tốc nội lực trong cơ thể kích ngược lại sớm đã bị nội thương không nhẹ, Hắn thầm tính toán trước khi mình ngã xuống lợi dụng uy lực cực lớn của Nhân Kiếm Hợp Nhất nhất cử chém chết Lăng Thiên, thậm chí không được như vậy thì Lăng Thiên cũng bị thương nặng. Lúc này hận ý của Mộng Lăng Tiêu với Lăng Thiên đã lên đến cực điểm, cho dù phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình để có thể cắn một nhát vào người Lăng Thiên, hắn cũng làm không chút do dự

Một cỗ sát khí lạnh lẽo đột nhiên tràn ngập chiến trường

"Phó môn chủ cẩn thận'"

"Nhị sư huynh cẩn thận"

"Mau chặn hắn lại "

ấy sư đệ của Mộng Lăng Tiêu liều mạng chạy như bay đến, Vẻ mặt ai nấy đếu tràn ngập hoảng loạn. Mộng Lăng Tiêu như mắt mù tai điếc, Càng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Hai tròng mắt lúc này đã đỏ như máu, chỉ nhìn thấy vẻ cười cợt trêu tức của Lăng Thiên, Trong lòng chỉ còn hận ý vô hạn, chỉ cần đánh chết tên tiểu tử đáng ghét kia

Đáng tiếc sự thực thường thường là tàn khốc phi thường

Bởi vì.....

Đột nhiên cổ mát lạnh, Mộng Lăng Tiêu chợt cảm thấy mình bay lên, hai mắt nhìn xuống phía dưới chỉ thấy máu tươi từ một cổ thi thể không đầu đang bắn vọt lên không trung, nhưng hai tay vẫn đang chém ra kiếm quang của Nhân Kiếm Hợp Nhất lao về phía trước, Tuy rằng đạo kiếm quang càng ngày càng tán loạn, nhưng đấy đích thực là Nhân Kiếm Hợp Nhất

Người không có đầu vì sao còn có thể thi triển ra kiếm thuật đến mức độ này

Chậm đã...Thi thể này sao lại giống như của ta thế, Con mắt của Mộng Lăng Tiêu chợt trợn trừng lên, tràn ngập thần sắc không thể tin nổi, nhưng toàn bộ những nghi vấn của hắn đã dừng ở đấy

Thiên Thượng Thiên phó chưởng môn Mông Lăng Tiêu chết

Mỗi người nhìn thấy rất rõ ràng, khi Mộng Lăng Tiêu xuất kiếm truy kích Lăng Thiên thì đột nhiên xuất hiện một hắc ảnh không biêt từ đâu tới, nhanh như thiểm điện vọt qua chiến trường chém giết của mấy trăm người, từ trong sương trắng đột nhiên lao ra, tựa như hư ảnh đi đến phía sau lưng Mông Lăng Tiêu, phất tay xuất ra một kiếm, Lập tức chém rụng đầu Mộng Lăng Tiêu. Thủ pháp giết người dứt khoát thành thạo đến mức nầy khiến cho toàn bộ chúng nhân đều cảm thấy trái tim đình trệ, Đặc biệt là người bị giết chính là nhân vật số hai của Thiên Thượng Thiên, phó môn chủ Mộng Lăng Tiêu, Hơn nữa không ngờ Mộng Lăng Tiêu chưa kịp xuất lực hoàn thủ, thì đã bị một kiếm của người chém bay đầu, cho dù Mộng Lăng Tiêu bị bất ngờ chưa kip phòng bị, cho dù chưa kịp phòng bị sao có thể bị người ta một kiếm chặt đầu đơn giản như vậy được

Sát thủ, Đây chắc chắn là một sát thủ đỉnh cấp, Đây là một sát thủ chỉ tồn tại để giết người Người đến cấp tốc bay lên, lóe ra một nhân ảnh mờ mịt, từ trong đoàn người Thiên Thượng Thiên lao qua, đi tới trước mặt Lăng Thiên, mới chợt dừng cước bộ, Lúc này chúng nhân mới thấy rõ ràng nguyên lai là một thiếu niên mặc quần áo màu đen (thiếu niên hắc y)

Thiếu niên hắc y, mặt lạnh hai mắt như điện quang quét ngang, khuôn mặt anh tuấn, sát khí trùng thiên, trường kiếm trong tay vẫn đang đầm đìa máu tươi từng giọt chảy xuống

Lăng Kiếm

Lăng Kiếm đã tới

với kiếm khí cuồn cuộn được tích súc đến đỉnh điểm của Lăng Kiếm, lại ẩn thân ở phía sau Mộng Lăng Tiêu, dưới tình huống Mộng Lăng Tiêu đã như nỏ mạnh hết đà, đương nhiên một kiếm hiệu quả, Đường đường là phó chưởng môn của Thiên Thượng Thiên làm gì có ai nghĩ rằng sẽ chết nghẹn khuất như vậy, Mãi cho đến lúc chết không ngờ vẫn không biết là ai giết chết mình

"Ngươi tới muộn đó " Lăng Thiên nhìn Lăng Kiếm, trong mắt hiện lên một tia khen ngợi, Hắn đương nhiên nhìn ra được võ công của Lăng Kiếm một Lần nữa thu được đột phá cực lớn,

" Dạ, công tử " Lăng Kiếm gật đầu, giọng hơi gấp gáp: "Công tử, chúng ta cần phải tốc chiến tốc thắng, sau đó lập tức chạy về Thừa Thiên, Ta vừa nhận được tin tức của Thủy Tinh Lâu, đệ tử của Lôi gia đệ nhất thế gia ở Nguyệt Thần quốc đã chia thành từng tốp nhỏ, bí mật tiến nhập thành Thừa Thiên, Nhân số cụ thể và tên tuổi đều rất mơ hồ, Bất quá nhân số tuyệt đối lớn hơn mấy ngàn người, đặc biệt là mục tiêu của bọn họ tạm thời chưa rõ ràng "

"Nhận được tin tức bao lâu rồi?" Lăng Thiên thất kinh

"Khi ta nhận được tin từc cho đến lùc này đã hơn bốn canh giờ rồi " Vẻ mặt Lăng Kiếm lo lắng

"Lăng phủ biệt viện có nguy hiểm, Thần nha đầu có nguy hiểm"

Hàn quang trong mắt Lăng Thiên chợt lóe không hề do dự đột nhiên hú dài một tiếng quát to: "Toàn lực đánh giết không lưu lại một tên nào, Mau chóng giết sạch đám cặn bã này, sau đó thu quân trở về Thừa Thiên "

Nếu giữ lại những người này sợ rằng sớm muộn gì cũng sẽ là một đại họa, chỉ để lại mấy người sợ rằng cũng đủ để mang đến không ít phiền phức nơi biên cảnh, cho nên sát khí của Lăng Thiên bắt đầu cháy

" Dạ!.,"

Thanh âm Vừa lọt vào tai, Lăng Kiếm đã xoay người vút đi, huyền thiết kiếm trong tay như trở thành mưa rên gió giật chém ra, thân thể bắn đi cực nhanh nơi nào hắn đi qua đám đệ tử của Thiên Thượng Thiên đều bưng hầu, phát ra tiếng khục khục, ngà lăn xuống mặt đất, Đều là một kiếm xuyên hầu, đấy cũng chính là tuyệt kỹ đặc trưng của Lăng Kiếm. Lăng Kiếm đã phát ra chiến lực lớn nhất của mình, Y Lòng nóng như lửa đốt, đệ nhất sát thủ không còn che giấu thực lực nữa, tựa như thuyền lớn lướt giữa biển khơi, phía sau cuồn cuộn sóng máu

Lãnh khí chợt động, Lê Tuyết từ trong sương trắng phóng VÙ ra ngoài, trái chưởng phải kiếm, từ một hướng khác giết vào trong lòng địch, Mỗi một kiếm xuất ra, đều có ít nhất một địch nhân mất mạng, mỗi một chưởng hạ xuống, đều có một kẻ toàn thân băng sương ngưng tụ lập tức ngã xuống. Bên trong sương mù bao phủ, bên trong một mảnh ngổn ngang nhưng thi thể tuyệt không có một kẻ nào sống sót

Thân pháp của Lăng Thiên vào lúc này Lập tức đạt đến cực điểm, Khoảnh khắc nầy mới là tốc độ tối cao của Lăng Thiên, Vừa vút ra, ba gã đại hán ngăn cản phía trước người hắn, cả người lẫn ngựa đều bị chém thành sáu mảnh, hú dài một tiếng, đã dừng chân ở phía trước người hai vị thủ lĩnh của Thiên Thượng Thiên, roẹt roẹt roẹt vài tiếng hai người kia đã phải đối mặt với một trăm kiếm hạ xuống như mưa giông gió giật, như núi nghiêng núi đổ

Hai người đầu lĩnh thất kinh vội vàng chống đỡ chật vật lui về phía sau, Thân pháp của Lăng Thiên thực sự nhanh đến mức thường nhân khó có thể tưởng tượng nổi, đột nhiên từ giữa hai người lao qua, hàn quang chợt lóe trong nháy mắt đi tới bên ngoài, trường kiếm đảo qua, hai đại hán ấy lập tức mất mạng, Thân thể Lăng Thiên khẽ búng bật đứng lên, giẫm lên đầu người mà vọt đi cực nhanh, Đầu lâu bị hắn giẫm lên vang lên tiếng bốp bốp bốp vỡ nát, tựa như bóng bàn, một đường phơi thây, Đợi đến khi hắn hạ xuống, đã chém đoạn hai kẻ đầu lĩnh khác

Mãi cho đến lúc này, thân thể của hai gã đầu lĩnh ở bên kia, đang lẳng lặng đứng bất động mới đột nhiên ngã xuống, vừa ngã xuống đất, thân thể liền lập tức phân thành hai nữa, Không một ai nhìn thấy, khi Lăng Thiên Vừa mới vọt qua đã xuất thủ như thế nào, mà hai vị tuyệt đỉnh cao thủ của Thiên Thượng Thiên không ngờ lại không biết tại sao mình bị giết. Lại xuất liên tục hai chiêu nữa, bức hai gã đầu Lĩnh trước mặt lùi bảy tám bước, Liệt Thiên Kiếm trong tay Lăng Thiên đột nhiên vuột khỏi ta trên khoảng không, hư không xuất ra song chưởng, ngưng tụ đủ mười thành công lực điên cuồng chém ra, trong chớp mắt liên tục xuất ra tám chưởng, tiếng rít bén nhọn của kình phong vang lên. Thậm chí Lăng Thiên cũng không thèm quay đầu lại, thân thể đã như lôi kiếm lao lên trời, tiếp lấy Liệt Thiên Kiếm vào trong tay, khẽ vút đi vượt qua mười trượng, tựa như cưỡi mây đạp gió rơi thẳng lên lưng một chiến mã, trở tay đâm một kiếm vào cổ ngựa, thớt ngựa hí dài một tiếng, tung mở bốn vó điên cuồng phi như bay

Thanh âm Lăng Thiên từ rất xa truyền đến: " Có biến cố khác, thỉnh mọi người mau chóng giải quyết trận chiến nầy, mau chóng trở về ta phải đi trước một bước, Ba vị tiền bối của Vô Thượng Thiên, Lăng Thiên đành phải tạ lỗi với các vị rồi!" Lời nói vừa mới tắt, tiếng vó ngựa cực gấp đã dần dần biến mất, khôngcòn nghe thấy nữa

Lăng Kiếm vẫn chưa mở miệng trả lời Lăng Thiên, một mưc mãi miết cấp tốc giết chóc, Nơi nào thân thể thon gầy của hắn lao qua, chỉ có người chết không có người bị thương. Đám người của Thiên Thượng Thiên tại đây bị giết qua một lần, mà như gió thu cuốn sạch lá vàng, chỉ còn lại mấy nhân vật đầu lĩnh đang quần đấu với đám người Diệp Khinh Trần

Lê Tuyết phi thân mà qua, ở phương hướng của nàng đã không còn một địch nhân nào đứng vững, Hai người nhìn nhau cùng lúc gật đầu, cùng nhau phóng người lên, điên cuồng công kích về mấy thủ lĩnh đang quần chiến với đám người Diệp Khinh Trần. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Quyển 6