Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 708: Giáp chi chiến (Hạ)



"Không sai!" Lăng Thiên sắc mặt thận trọng, nói: "Lần trước ta từng nói qua, ở trên người Ngọc Mãn Lâu ngoại trừ võ công gia truyền

của Ngọc gia thì Ngọc Mãn Lâu hẳn là đã luyện một môn công phu cực kỳ tà môn, phi thường âm độc. Khi đánh vào trên người đối

phương sẽ làm cho nội lực trong nháy mắt tán loạn không thể đề tụ, đồng thời huyết mạch cương lãnh. Tại thời điểm kia, trên mặt hắn ẩn

hiện có một tầng thanh khí nhưng hiện tại tầng thanh khí kia đã không còn. Có hai khả năng. thứ nhất là Ngọc Mãn Lâu tự đem môn tà

công kia phế đi, hai là tà khí đã nhập thể và tà công của Ngọc Mãn Lâu đã đến trình độ đại thành thậm chí viên mãn".

"Hẳn là tà công đại thành". Lăng Kiếm cười nói:"Nếu nói Ngọc Mãn Lâu phế bỏ võ công của mình thì nói gà trống đẻ trứng còn

muốn buồn cười hơn"
.

"Không sai, phán đoán của ngươi cũng giống ta" Lăng Thiên vừa lòng cười cười nói "Cho nên, nếu không có ta ở bên cạnh, các ngươi

không nên cùng Ngọc Mãn Lâu đơn đả độc đấu, không nói là hắn không cho các ngươi cơ hội như vậy mà cho dù có thì cũng quá mức

nguy hiểm"
.

"Hắn lợi hại như vậy sao". Lăng Kiếm có chút không phục, ánh mắt như điện hướng về bên kia nhìn tới, có chút nóng lòng muốn thử: "Ta

thật ra muốn thử xem"
.

"Nếu ngươi cùng Ngọc Mãn Lâu giao đấu mà liều mạng thì không nói, hẳn là có cơ hội có thể cùng Ngọc Mãn Lâu đồng quy vu tận".

Lăng Thiên thong thả cẩn thận nói: "Bất quá khả năng lớn nhất là ngươi đương trường bỏ mình mà Ngọc Mãn Lâu còn có thể lưu lại một

hơi"
.

"Nếu có thể sử dụng mạng của ta mà công tử có thể dọn sạch chướng ngại lớn nhất trên con đường tranh phách thiên hạ thì …" Lăng

Kiếm nặng nề nói "...... ta chết cũng không hối tiếc".

"Mà lần này Ngọc Mãn Lâu tiến vào Thiên Phong đại lục cũng là cơ hội tốt nhất của chúng ta, là cơ hội trời cho, công tử, ta rất tin tưởng

là sẽ hoàn thành nhiệm vụ này"
. Trong mắt Lăng Kiếm nổi lên quang mang cực nóng, trong con ngươi thâm thúy như có một đoàn hỏa

diễm hừng hực thiêu đốt, tất cả đều là tử chí.

"Hỗn đản…" Lăng Thiên mắng to nói: "Vừa rồi mới biểu dương ngươi, thoáng cái lại hiện nguyên hình? Nếu ta nói như vậy

không đối phó nổi với Ngọc Mãn Lâu sao. Nói cho ngươi biết, A Kiếm, lần này đi Thiên Phong, ta lại có kỳ ngộ, võ công tinh tiến trên

diện rộng, nhìn quanh đương kim thế gian, ngoại trừ Tống Quân Thiên Lý kia thì tin tưởng là vô địch thủ, cho dù là Ngọc Mãn Lâu có đột

phá thì cũng không phải là đối thủ của ta. Hơn nữa lần này tranh phách thiên hạ, thủy chung phải từng bước mà tiến, không phải chỉ cần

Ngọc Mãn Lâu chết là chúng ta là có thể tọa ổn giang ***".

"Chẳng lẽ Ngọc Mãn Lâu không phải là địch thủ lớn nhất của công tử sao". Lăng Kiếm có chút khó hiểu. "Hắn đương nhiên là địch thủ lớn

nhất, lấy tài trí mưu lược của người này thì quả thật là địch thủ lớn nhất của ta"
. Lăng Thiên chậm rãi nói: "Bất quá, tranh phách thiên hạ,

tranh giành giang *** dù sao đều phải dựa vào đại quân chinh phạt, chỉ có ở trong vô tận máu cùng lửa đi ra thì mới đủ xây dựng cơ

nghiệp kiên cố. Mà trong một đoạn thời gian dài thiên hạ mới yên ổn, không có người dám tạo phản tác loạn"
.

"Nếu giang *** lấy được quá mức dễ dàng thì cũng sẽ không dễ dàng quan tâm bảo vệ. Đây là đạo lý mà lịch đại khai quốc quân chủ đều

hiểu được"
.

"Lịch đại các đời tới nay, các bậc đế vương có thể làm ra nghiệp lớn, không chỗ nào không phải là người phải lăn lộn đánh giết. Có nhân

vật nào không phải là kinh tài tuyệt diễm, thủ hạ vô cùng cao minh, võ lâm cao thủ có vô số kể. Nếu từ trong đó tuyển ra đệ nhất cao thủ

đi ám sát nhân vật lãnh tụ của địch quân thì vị tất đã làm không được nhưng vì sao lại không làm như vậy mà lại lựa chọn dùng đại quân

chinh chiến chính diện giao đấu trên sa trường".

"Có nhà nào giành được giang *** thông qua việc trực tiếp ám sát thủ lãnh của địch quân đâu". Lăng Kiếm có chút mê hoặc nói:"Công tử

nói cũng đúng a, ta thật sự không rõ vì cái gì mà bọn bọn họ không lựa chọn việc ám sát? Đại quân chinh chiến, điều động hang chục vạn

nhân mã, con số thương vong lớn đến mức nào. Bếu có thể tránh được sự tổn thất này thì sao lại không làm? Trên thực tế, ta, Lăng Trì và

đám Phong, Vân, Lôi, Điện đều có ý nghĩ như vậy nhưng bị giới hạn trong nghiêm lệnh của công tử nên không dám động thủ".

"Đấy là bởi vì một trận chiến cuối cùng quyết định thiên hạ chủ yếu là làm cho kinh sợ, dùng máu tươi bạch cốt cùng vô số sinh mệnh để

tạo ra một hồi đại kinh ngạc, thứ hai cũng có tác dụng thức tỉnh hậu nhân!"
Lăng Thiên trầm thâm nói: "Thứ nhất, chờ khi thực lực của

Ngọc Mãn Lâu tích tụ đến cực điểm, chúng ta chọn thời điểm bọn họ đang ở lúc tối cường đánh ra một kích sẽ tạo ra ấn tượng đối với

toàn bộ thiên hạ về chiến lực khủng bố của chúng ta đồng thời cảnh cáo một số kẻ trong lòng có chủ ý, không nên có ý đồ gây loạn, thiên

hạ này không phải là chỗ bọn họ có thể chiếm được, lực lượng của bọn ta bọn họ lại càng không thể kháng cự. Thứ hai, chúng ta dù sao

cũng sẽ phải yếu già đi, tương lai hơn mười năm hoặc mấy trăm năm nữa, hậu thế của chúng ta thấy được rằng cơ nghiệp này do các bậc

tiền bối tốn bao xương máu mới giành được, giành được thật không dễ dàng cho nên bọn họ phải tận lực xử lý cẩn thận để bảo trụ cơ

nghiệp của chúng ta". Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lăng Thiên dựng thẳng ba ngón tay nói:"Tam đại, nói cách khác chúng ta tiến hành đại chiến bây giờ thì hẳn là có thể cam đoan tam đại

sau này ổn định, về phần sau tam đại thì cũng không biết ra sao, thời điểm đó thì chúng ta cũng đã sớm mất rồi, yêu động động....."
. Lăng

Kiếm đón gió hít một ngụm, Lăng Thiên sau khi nói đến tam đại thì cư nhiên liền "Yêu động động.".

Lịch đại đế vương, có người nào không hy vọng giang *** của mình có thể thiên thu vạn thế, con cháu đời đời vĩnh viễn vô cùng vô tận tọa

ổn giang ***, thế mà trước mắt mình liền xuất hiện một Lăng Thiên quái thai này. "Công tử chẳng lẽ không hy vọng đời đời con cháu mình

vĩnh viễn an hưởng phú quý"
. Lăng Kiếm thật cẩn thận hỏi.

"Tưởng..". Lăng Thiên trả lời khẳng định.

"Là như thế nào.....". Lăng Kiếm càng hôn mê.

"Tưởng quy tưởng, nhưng là tưởng lại như thế nào, thật sự có khả năng sao". Lăng Thiên nhìn Lăng Kiếm than một tiếng nói: "Chúng ta

hiện tại tranh phách thiên hạ, chiến đấu hăng hái, nói cao thượng một ít mềm mại đi một chút là vì thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc

nghiệp nhưng nếu nói ích kỷ một chút thì cái gọi là tranh phách thiên hạ ở trong mắt chúng ta bất quá chỉ là một hồi trò chơi có vẻ có ý tứ

mà thôi, nhân sinh là một trò chơi lớn nhất"
.

"Nói đến trò chơi, kỳ thật nhân sinh trên đời có cái gì không phải là trò chơi đâu? Sinh lão bệnh tử đều là trò chơi mà thôi, yêu hận tình cừu

cũng là một loại phương thức trò chơi, tranh phách thiên hạ nói trắng ra cũng không phải là ngoại lệ. Lấy thái độ chơi trò chơi thì phải đem

hết thảy khống chế trong lòng bàn tay còn ta siêu thoát ra ngoài trò chơi, không vì lợi hại được mất mà vui buồn. Như thế mới thật là

nhiên, nếu đem hết thảy đều thấy quan trọng, đặt nặng trong long thì ngược lại không thể có được gì cả".

Quyển 7